Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 639: Cha nói có phải là






Dương Thiên định chờ đợi trong thời gian ba ngày, ba ngày trôi qua, nếu phủ đệ Hắc Diệu không có dấu hiệu của Hồn Thạch, Dương Thiên sẽ trực tiếp rời khỏi thành Hắc Thiết.

Ngày hôm sau khi Tiểu Quang giám sát phủ đệ Hắc Diệu, phủ đệ Hắc Diệu lại có một vị khách rất quan trọng.

Trong một gian phòng, ngoại trừ một vị cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ ra, còn có một vị cường giả cấp Hắc Động khác. Trong đó có một người đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng, đây là Hắc Diệu, còn có một người thân mặc trang phục khôi giáp kỳ dị, mặt trên còn khắc chữ phân điện thần điện Hư Vô.

"Hộ vệ Tân Dương, vất vả cho ngươi rồi, ngươi mau nghỉ ngơi một chút đi." Hắc Diệu nhiệt tình chào hỏi.

"Không cần, Hắc Diệu đại nhân. Ta lần này tới là do thủ lĩnh Hắc Thiết phân phó, tặng một kiện bảo vật cho ngươi. Ta còn có việc, lát nữa sẽ trở về."

Vị hộ vệ cấp Hắc Động này, cũng chính là hộ vệ Tân Dương trực tiếp nói.

Nói xong, bàn tay ông ta huy động, sau đó trên tay ông ta xuất hiện một cái hộp gỗ tinh xảo.

Ông ta nhìn về phía Hắc Diệu, ánh mắt lại có vẻ trịnh trọng: "Hắc Diệu đại nhân, bảo vật này ta đã đưa đến tay ngươi, ngươi nhất định không thể thất lạc."

"Hắc Diệu ta tuyệt đối sẽ không làm mất nó!" Hắc Diệu khẳng định nói, hai mắt lộ ra hào quang kích động, tiếp nhận hộp gỗ.

"Hắc Diệu đại nhân,vậy ta liền cáo lui trước!" Hộ vệ Tân Dương nói, sau đó liền trực tiếp xoay người sải bước rời đi.

Chờ sau khi hộ vệ Tân Dương đi, trong mắt Hắc Diệu lộ ra hào quang hưng phấn.

Ông ta mở hộp gỗ này ra, sau đó, một viên đá màu đen đường kính chỉ có mười cm lẳng lặng nằm ở bên trong hộp gỗ. Kỳ quái chính là, trên viên đá này còn có một lân giáp kỳ dị.

"Đây là?"

Dương Thiên đang ở trong nơi ở của mình, đang lẳng lặng tu luyện trong mắt lại chợt lộ ra ánh sáng kích động.

"Đây là Hồn Thạch!" Dương Thiên tràn đầy hưng phấn, trong ngày thứ năm khi hắn tới nơi này, hắn rốt cục cũng nhìn thấy Hồn Thạch. Lúc này Hắc Diệu hoàn toàn không biết tình cảnh ông ta lấy được Hồn Thạch đã bị Dương Thiên nhìn thấy tất cả.

Ở vị trí phía trên cùng của phòng Hắc Diệu, một chỗ hơi nhô lên một chút, người thường cho dù đến gần, cũng rất khó phát hiện nơi này dị thường, mà một đôi mắt đang nhìn từ nơi này, nhìn hộ vệ Tân Dương giao Hồn Thạch vào trong tay Hắc Diệu.

"Hồn Thạch rốt cục xuất hiện! Nhưng mà mình nhất định phải nghĩ ra một biện pháp lấy được viên Hồn Thạch này!"

Dương Thiên suy tư trong lòng nói.

......

Hắc Diệu trực tiếp thu hồi Hồn Thạch này, sau đó hô to: "Người đâu, gọi Tiểu Sơn lại đây cho ta!"

"Vâng, phủ chủ."

Có người vội vàng đáp. Một lúc lâu sau, trong phòng Hắc Diệu có một thanh niên khuôn mặt rất tuấn lãng tiến vào.

Người thanh niên này dung mạo rất là tương tự với Hắc Diệu, trên người phát ra khí thế cũng là rất cường đại. Sau khi anh ta tiến vào, liền trực tiếp nói: "Cha, cha gọi con à?"

"Ha ha, Tiểu Sơn, đại hỉ sự! Chuyện ta vẫn luôn nhờ đại bá của ngươi, rốt cục cũng xong rồi!"

Trên mặt Hắc Diệu tràn đầy tươi cười nói. "Cha nói có phải là ?"

Ánh mắt người thanh niên này sáng lên, sau đó nhìn về phía cha mình.

"Ha ha!" Tay phải Hắc Diệu huy động, sau đó một viên đá màu đen kỳ dị xuất hiện trong tay ông ta.

"Đây là Hồn Thạch, Hồn Thạch mà vô số người khát vọng, có thể nâng cao tốc độ tu luyện của mình trên phạm vi lớn sao?" Hắc Sơn nhìn về phía Hồn Thạch, trong mắt lộ ra vẻ mê say.

"Tiểu Sơn, sau này Hồn Thạch này chính là của con!" Hắc Diệu nhìn về phía con trai của mình, rất là vui vẻ.

Con trai ông ta tuổi còn trẻ đã đột phá tới bậc một cấp Tinh Chủ, thiên phú vượt xa ông ta. Tương lai khẳng định có thể đột phá tới cấp Hắc Động đỉnh phong, trở thành cường giả giống như đại bá mình, tiến vào trong thần điện Hư Vô, quyền thế ngập trời.

"Tiểu Sơn, hiện tại ngoại trừ con và ta ra, không ai biết trên người con có Hồn Thạch. Con cũng không thể để cho người khác biết con chiếm được Hồn Thạch này, phòng ngừa khiến cho người nào đó tham lam. " Hắc Diệu nhìn con trai của mình trịnh trọng nói: "Còn nữa, con có được Hồn Thạch này, tu luyện có thể nâng cao trên phạm vi lớn, cha hy vọng con mau chóng đột phá tới cấp Hắc Động, sau đó trở thành nhân vật cường đại như đại bá con, biết chưa?"

"Con biết rồi, cha!" Hắc Sơn tiếp nhận Hồn Thạch, gật gật đầu nói.

"Ha ha, ta vốn là đệ nhất thiên tài của thành Hắc Thiết, hiện tại chiếm được Hồn Thạch này, thành tựu tương lai của ta khẳng định có thể đạt tới trình độ của đại bá, thậm chí vượt qua đại bá, thành Hắc Thiết này sau này khẳng định có thể đổi tên thành thành Hắc Thạch!" Hắc Sơn hưng phấn nghĩ trong lòng.

Dương Thiên trong chỗ ở, quan sát thấy Hắc Diệu chuyển giao Hồn Thạch cho con trai của ông ta, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn.

Hắc Diệu này là cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ, hắn rất khó lấy được Hồn Thạch từ trong tay Hắc Diệu, nhưng thực lực của con trai ông ta là Hắc Sơn vẻn vẹn chỉ ở bậc một cấp Tinh Chủ! Lấy thực lực của Dương Thiên, có thể dễ dàng lấy được từ trong tay anh ta.

"Hồn Thạch trong tay Hắc Sơn này sẽ thuộc về mình!" Trên mặt Dương Thiên tràn đầy tươi cười.

Lần này biết Hồn Thạch ở trong tay Hắc Sơn, cũng là nhờ Tiểu Quang.

Nhiệm vụ tu luyện bình thường, liên tiếp kéo dài vài năm thời gian là rất bình thường, huống chi đây còn là nhiệm vụ tu luyện cấp A, thậm chí có người ở lại trong nhiệm vụ tu luyện cấp A mấy chục năm.

Dương Thiên biết, hắn rất khó có được Hồn Thạch trong tay những cường giả cấp Hắc Động này, nhưng hắn lại có Tiểu Quang.

Tiểu Quang một khi che dấu, ngay cả cường giả cấp Hắc Động cũng không có khả năng phát hiện.

Dương Thiên định chờ đợi trong thời gian ba ngày, ba ngày trôi qua, nếu phủ đệ Hắc Diệu không có dấu hiệu của Hồn Thạch, Dương Thiên sẽ trực tiếp rời khỏi thành Hắc Thiết.

Ngày hôm sau khi Tiểu Quang giám sát phủ đệ Hắc Diệu, phủ đệ Hắc Diệu lại có một vị khách rất quan trọng.

Trong một gian phòng, ngoại trừ một vị cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ ra, còn có một vị cường giả cấp Hắc Động khác. Trong đó có một người đàn ông trung niên khuôn mặt lạnh lùng, đây là Hắc Diệu, còn có một người thân mặc trang phục khôi giáp kỳ dị, mặt trên còn khắc chữ phân điện thần điện Hư Vô.

"Hộ vệ Tân Dương, vất vả cho ngươi rồi, ngươi mau nghỉ ngơi một chút đi." Hắc Diệu nhiệt tình chào hỏi.

"Không cần, Hắc Diệu đại nhân. Ta lần này tới là do thủ lĩnh Hắc Thiết phân phó, tặng một kiện bảo vật cho ngươi. Ta còn có việc, lát nữa sẽ trở về."

Vị hộ vệ cấp Hắc Động này, cũng chính là hộ vệ Tân Dương trực tiếp nói.

Nói xong, bàn tay ông ta huy động, sau đó trên tay ông ta xuất hiện một cái hộp gỗ tinh xảo.

Ông ta nhìn về phía Hắc Diệu, ánh mắt lại có vẻ trịnh trọng: "Hắc Diệu đại nhân, bảo vật này ta đã đưa đến tay ngươi, ngươi nhất định không thể thất lạc."

"Hắc Diệu ta tuyệt đối sẽ không làm mất nó!" Hắc Diệu khẳng định nói, hai mắt lộ ra hào quang kích động, tiếp nhận hộp gỗ.

"Hắc Diệu đại nhân,vậy ta liền cáo lui trước!" Hộ vệ Tân Dương nói, sau đó liền trực tiếp xoay người sải bước rời đi.

Chờ sau khi hộ vệ Tân Dương đi, trong mắt Hắc Diệu lộ ra hào quang hưng phấn.

Ông ta mở hộp gỗ này ra, sau đó, một viên đá màu đen đường kính chỉ có mười cm lẳng lặng nằm ở bên trong hộp gỗ. Kỳ quái chính là, trên viên đá này còn có một lân giáp kỳ dị.

"Đây là?"

Dương Thiên đang ở trong nơi ở của mình, đang lẳng lặng tu luyện trong mắt lại chợt lộ ra ánh sáng kích động.

"Đây là Hồn Thạch!" Dương Thiên tràn đầy hưng phấn, trong ngày thứ năm khi hắn tới nơi này, hắn rốt cục cũng nhìn thấy Hồn Thạch. Lúc này Hắc Diệu hoàn toàn không biết tình cảnh ông ta lấy được Hồn Thạch đã bị Dương Thiên nhìn thấy tất cả.

Ở vị trí phía trên cùng của phòng Hắc Diệu, một chỗ hơi nhô lên một chút, người thường cho dù đến gần, cũng rất khó phát hiện nơi này dị thường, mà một đôi mắt đang nhìn từ nơi này, nhìn hộ vệ Tân Dương giao Hồn Thạch vào trong tay Hắc Diệu.

"Hồn Thạch rốt cục xuất hiện! Nhưng mà mình nhất định phải nghĩ ra một biện pháp lấy được viên Hồn Thạch này!"

Dương Thiên suy tư trong lòng nói.

......

Hắc Diệu trực tiếp thu hồi Hồn Thạch này, sau đó hô to: "Người đâu, gọi Tiểu Sơn lại đây cho ta!"

"Vâng, phủ chủ."

Có người vội vàng đáp. Một lúc lâu sau, trong phòng Hắc Diệu có một thanh niên khuôn mặt rất tuấn lãng tiến vào.

Người thanh niên này dung mạo rất là tương tự với Hắc Diệu, trên người phát ra khí thế cũng là rất cường đại. Sau khi anh ta tiến vào, liền trực tiếp nói: "Cha, cha gọi con à?"

"Ha ha, Tiểu Sơn, đại hỉ sự! Chuyện ta vẫn luôn nhờ đại bá của ngươi, rốt cục cũng xong rồi!"

Trên mặt Hắc Diệu tràn đầy tươi cười nói. "Cha nói có phải là ?"

Ánh mắt người thanh niên này sáng lên, sau đó nhìn về phía cha mình.

"Ha ha!" Tay phải Hắc Diệu huy động, sau đó một viên đá màu đen kỳ dị xuất hiện trong tay ông ta.

"Đây là Hồn Thạch, Hồn Thạch mà vô số người khát vọng, có thể nâng cao tốc độ tu luyện của mình trên phạm vi lớn sao?" Hắc Sơn nhìn về phía Hồn Thạch, trong mắt lộ ra vẻ mê say.

"Tiểu Sơn, sau này Hồn Thạch này chính là của con!" Hắc Diệu nhìn về phía con trai của mình, rất là vui vẻ.

Con trai ông ta tuổi còn trẻ đã đột phá tới bậc một cấp Tinh Chủ, thiên phú vượt xa ông ta. Tương lai khẳng định có thể đột phá tới cấp Hắc Động đỉnh phong, trở thành cường giả giống như đại bá mình, tiến vào trong thần điện Hư Vô, quyền thế ngập trời.

"Tiểu Sơn, hiện tại ngoại trừ con và ta ra, không ai biết trên người con có Hồn Thạch. Con cũng không thể để cho người khác biết con chiếm được Hồn Thạch này, phòng ngừa khiến cho người nào đó tham lam. " Hắc Diệu nhìn con trai của mình trịnh trọng nói: "Còn nữa, con có được Hồn Thạch này, tu luyện có thể nâng cao trên phạm vi lớn, cha hy vọng con mau chóng đột phá tới cấp Hắc Động, sau đó trở thành nhân vật cường đại như đại bá con, biết chưa?"

"Con biết rồi, cha!" Hắc Sơn tiếp nhận Hồn Thạch, gật gật đầu nói.


Lần này biết Hồn Thạch ở trong tay Hắc Sơn, cũng là nhờ Tiểu Quang.

Nhiệm vụ tu luyện bình thường, liên tiếp kéo dài vài năm thời gian là rất bình thường, huống chi đây còn là nhiệm vụ tu luyện cấp A, thậm chí có người ở lại trong nhiệm vụ tu luyện cấp A mấy chục năm.

Dương Thiên biết, hắn rất khó có được Hồn Thạch trong tay những cường giả cấp Hắc Động này, nhưng hắn lại có Tiểu Quang.

Tiểu Quang một khi che dấu, ngay cả cường giả cấp Hắc Động cũng không có khả năng phát hiện.