Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 646: Cái gì, hồn thạch






Con trai ông ta trước kia cũng là thiên tài của thành Hắc Thiết có thiên phú hơn người, nhưng trong một lần chiến đấu bị Hắc Sơn đả thương linh hồn, đến bây giờ tu vi chỉ đạt đến bậc một cấp Tinh Vực. Tương lai muốn đột phá đến cấp Tinh Chủ là chuyện vô cùng khó khăn.

“Cảm ơn hai ngươi! Chỉ cần phát hiện được tung tích của Tiểu Sơn, Hắc Diệu ta nhất định sẽ báo đáp!”, Hắc Diệu hứa.

Ba người cùng nhau tiến vào nơi sâu nhất của rừng Hắc Ám, nơi đó chính là địa bàn của Huyết Khủng Thú vương giả, riêng Huyết Khủng Thú bậc chín cấp Tinh Chủ có ba con, ngoài ra còn có các loại Huyết Khủng Thú mạnh khác, một mình Hắc Diệu không dám xông vào.

Một lát sau, ba người họ đã đến được nơi này.

“Hắc Diệu, Ô Ba, Dư Hưng, ba người các ngươi đã vượt ranh giới rồi!”, Huyết Khủng Thú vương giả dài tới trăm mét, trên người phát ra khí thế rất khủng bố, nhìn nhóm ba người Hắc Diệu với con mắt đỏ lừ, gầm lên giận dữ.

Thực lực của Huyết Khủng Thú vương giả đạt được đến trình độ như vậy phải dùng đến rất nhiều trí tuệ mới có thể phát ra ngôn ngữ của bản thân.

“Hừm!, Huyết Khủng Thú, mau giao con trai ta đây!”, Hắc Diệu phẫn nộ. Hiện tại Hắc Sơn không rõ tung tích, ông ta nghi ngờ là do Huyết Khủng Thú vương giả gây ra.

“Con trai ngươi là ai? Ta không biết!”, Huyết Khủng Thú vương giả lắc lắc đầu.

“Ngươi còn giảo biện, trước kia không phải chính ngươi theo dõi con trai ta sao?”, Hắc Diệu chất vấn.

“Thực lực Huyết Khủng Thú vương ta vô cùng lớn mạnh, thời gian đâu truy kích con trai ngươi?”, Huyết Khủng Thú vương giả với giọng điệu khinh thường nói.

“Hừ! Hôm nay chúng ta sẽ giết chết ngươi tại đây! Xem ngươi còn dám phủ nhận không?”, Hắc Diệu lớn tiếng nói.

Ba cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ lập tức bao vây xung quanh Huyết Khủng Thú vương giả.

“Rú!”, Huyết Khủng Thú vương giả phát ra tiếng gầm rú giận dữ, theo tiếng gầm của nó, vô số các Huyết Khủng Thú xuất hiện bao vây tứ phía ba người Hắc Diệu.

Nơi sâu nhất của rừng Hắc Ám truyền đến từng đợt dao động khí thế. Đó là cảnh mọi người đang đánh chiến.

Nửa giờ sau, ba người Hắc Diệu đều dừng lại, ba người họ tuy mạnh nhưng khi đối mặt với nhiều Huyết Khủng Thú cảnh giới cấp Tinh Chủ như vậy, hơn nữa còn có ba Huyết Khủng Thú vương giả đánh mãi không chết, họ không chiếm được bất cứ lợi thế nào.

“Huyết Khủng Thú vương ta đã nói chưa hề tìm con trai ngươi thì chính là không hề tìm!”, Huyết Khủng Thú vương giả gào rống phẫn nộ.

“Ngươi…”. Hắc Diệu nổi giận.

“Hắc Diệu huynh, Huyết Khủng Vương này rất kiêu ngạo, chắc cũng không cần nói dối. Thiếu gia Hắc Sơn mất tích có lẽ không có liên quan gì đến nó.”, phủ chủ Dư Hưng bên cạnh nói.

Hắc Diệu bình tĩnh lại, nhìn về phía Huyết Khủng Thú vương giả: “Ngươi chưa hề truy tìm con trai ta, vậy ngươi nói xem, khi đó ngươi đang lùng tìm ai?”

Huyết Khủng Thú vương giả gào lên giận dữ: “Khi ấy có một con rắn nhỏ dám ngồi lên đầu của Huyết Khủng Vương vĩ đại, ta liền đuổi theo nó, đường ta đuổi theo con rắn đó đều là đường mà nó chạy trốn.”

Ba người Hắc Diệu nhìn nhau.

“Đi!”, Hắc Diệu vung tay, cả ba người rời khỏi.

“Hắc Diệu! Ô Ba! Dư Hưng! Tương lai Huyết Khủng Vương ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi!”, Huyết Khủng Thú vương giả nhìn những Huyết Khủng Thú đã chết, ngửa mặt lên trời gào thét.



“Hắc Diệu huynh, ngươi nói xem có phải có người chuyên môn dẫn dắt Huyết Khủng Vương này, nhưng mục đích chính của người đó chính là công tử Hắc Sơn.”, Dư Hưng phỏng đoán.

Sắc mặt của Hắc Diệu trở nên trầm mặc, ông ta khi nãy cũng đã nghĩ đến kết quả này.

“Con đường mà Huyết Khủng Vương kia truy kích cũng chính là con đường mà Huyết Khủng Vương dẫn đầu, cũng chính là phương hướng mà thiếu gia Hắc Sơn chạy trốn, đợi đến khi nhóm người Lâm Vô tách ra, người đó sẽ trực tiếp lựa chọn ra tay, điều này chứng minh thực lực của người đó không đấu lại được nhóm người Lâm Vô. Thực lực này có lẽ là cấp Tinh Chủ.”, Dư Hưng phân tích.

“Hắc Diệu huynh, nếu như thật sự có người này tồn tại, vậy mục tiêu của người đó là công tử Hắc Sơn, có lẽ trên người công tử Hắc Sơn có bảo vật gì đó có thể thu hút sự chú ý của người đó.”

Đồng tử của Hắc Diệu khẽ co lại, quát lớn: “Hồn thạch? Mục tiêu của người đó chính là hồn thạch trên người Tiểu Sơn!”

Lúc này ông ta cũng không thể lo đi giấu diếm về sự tồn tại của hồn thạch nữa.

“Cái gì, hồn thạch?”, Ô Ba và Dư Hưng đứng bên cạnh liền nhìn nhau, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc. Trên người Hắc Sơn vậy mà tồn tại hồn thạch.

“Hắc Diệu huynh, nói đến hồn thạch, ta liền nhớ ra một chuyện, khi trước có người xông vào trong phủ đệ của ta tìm kiếm tăm tích của hồn thạch, đó là một thanh niên, thực lực tuy là cấp Tinh Chủ nhưng tốc độ của người đó còn nhanh hơn của ta. Không lấy được hồn thạch người đó liền nhanh chóng rời đi.”, Dư Hưng nói.

“Nhất định là hắn!”, Hắc Diệu nổi giận: “Dư Hưng, tướng mạo của người đó ngươi biết không?”

“Ban đầu người đó hạn chế con đường thị vệ của ta, Lộ Cơ có thể nhớ được toàn bộ dung mạo.”, Dư Hưng chắc chắn.

Mấy giờ đồng hồ sau, khắp nơi trong thành Hắc Thiết đều dán các bức chân dung to lớn.

Trên bức chân dung đấy vậy mà là khuôn mặt của Dương Thiên sau khi mặc Huyễn Thị.

Hắc Diệu tuyên bố treo thưởng, bất kỳ người nào cung cấp thông tin về tung tích của thanh niên trên bức hình, một khi xác nhận sẽ lập tức được ban thưởng một trăm triệu hư vô tệ.

Con trai ông ta trước kia cũng là thiên tài của thành Hắc Thiết có thiên phú hơn người, nhưng trong một lần chiến đấu bị Hắc Sơn đả thương linh hồn, đến bây giờ tu vi chỉ đạt đến bậc một cấp Tinh Vực. Tương lai muốn đột phá đến cấp Tinh Chủ là chuyện vô cùng khó khăn.

“Cảm ơn hai ngươi! Chỉ cần phát hiện được tung tích của Tiểu Sơn, Hắc Diệu ta nhất định sẽ báo đáp!”, Hắc Diệu hứa.

Ba người cùng nhau tiến vào nơi sâu nhất của rừng Hắc Ám, nơi đó chính là địa bàn của Huyết Khủng Thú vương giả, riêng Huyết Khủng Thú bậc chín cấp Tinh Chủ có ba con, ngoài ra còn có các loại Huyết Khủng Thú mạnh khác, một mình Hắc Diệu không dám xông vào.

Một lát sau, ba người họ đã đến được nơi này.

“Hắc Diệu, Ô Ba, Dư Hưng, ba người các ngươi đã vượt ranh giới rồi!”, Huyết Khủng Thú vương giả dài tới trăm mét, trên người phát ra khí thế rất khủng bố, nhìn nhóm ba người Hắc Diệu với con mắt đỏ lừ, gầm lên giận dữ.

Thực lực của Huyết Khủng Thú vương giả đạt được đến trình độ như vậy phải dùng đến rất nhiều trí tuệ mới có thể phát ra ngôn ngữ của bản thân.

“Hừm!, Huyết Khủng Thú, mau giao con trai ta đây!”, Hắc Diệu phẫn nộ. Hiện tại Hắc Sơn không rõ tung tích, ông ta nghi ngờ là do Huyết Khủng Thú vương giả gây ra.

“Con trai ngươi là ai? Ta không biết!”, Huyết Khủng Thú vương giả lắc lắc đầu.

“Ngươi còn giảo biện, trước kia không phải chính ngươi theo dõi con trai ta sao?”, Hắc Diệu chất vấn.

“Thực lực Huyết Khủng Thú vương ta vô cùng lớn mạnh, thời gian đâu truy kích con trai ngươi?”, Huyết Khủng Thú vương giả với giọng điệu khinh thường nói.

“Hừ! Hôm nay chúng ta sẽ giết chết ngươi tại đây! Xem ngươi còn dám phủ nhận không?”, Hắc Diệu lớn tiếng nói.

Ba cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ lập tức bao vây xung quanh Huyết Khủng Thú vương giả.

“Rú!”, Huyết Khủng Thú vương giả phát ra tiếng gầm rú giận dữ, theo tiếng gầm của nó, vô số các Huyết Khủng Thú xuất hiện bao vây tứ phía ba người Hắc Diệu.

Nơi sâu nhất của rừng Hắc Ám truyền đến từng đợt dao động khí thế. Đó là cảnh mọi người đang đánh chiến.

Nửa giờ sau, ba người Hắc Diệu đều dừng lại, ba người họ tuy mạnh nhưng khi đối mặt với nhiều Huyết Khủng Thú cảnh giới cấp Tinh Chủ như vậy, hơn nữa còn có ba Huyết Khủng Thú vương giả đánh mãi không chết, họ không chiếm được bất cứ lợi thế nào.

“Huyết Khủng Thú vương ta đã nói chưa hề tìm con trai ngươi thì chính là không hề tìm!”, Huyết Khủng Thú vương giả gào rống phẫn nộ.

“Ngươi…”. Hắc Diệu nổi giận.

“Hắc Diệu huynh, Huyết Khủng Vương này rất kiêu ngạo, chắc cũng không cần nói dối. Thiếu gia Hắc Sơn mất tích có lẽ không có liên quan gì đến nó.”, phủ chủ Dư Hưng bên cạnh nói.

Hắc Diệu bình tĩnh lại, nhìn về phía Huyết Khủng Thú vương giả: “Ngươi chưa hề truy tìm con trai ta, vậy ngươi nói xem, khi đó ngươi đang lùng tìm ai?”

Huyết Khủng Thú vương giả gào lên giận dữ: “Khi ấy có một con rắn nhỏ dám ngồi lên đầu của Huyết Khủng Vương vĩ đại, ta liền đuổi theo nó, đường ta đuổi theo con rắn đó đều là đường mà nó chạy trốn.”

Ba người Hắc Diệu nhìn nhau.

“Đi!”, Hắc Diệu vung tay, cả ba người rời khỏi.

“Hắc Diệu! Ô Ba! Dư Hưng! Tương lai Huyết Khủng Vương ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi!”, Huyết Khủng Thú vương giả nhìn những Huyết Khủng Thú đã chết, ngửa mặt lên trời gào thét.



“Hắc Diệu huynh, ngươi nói xem có phải có người chuyên môn dẫn dắt Huyết Khủng Vương này, nhưng mục đích chính của người đó chính là công tử Hắc Sơn.”, Dư Hưng phỏng đoán.

Sắc mặt của Hắc Diệu trở nên trầm mặc, ông ta khi nãy cũng đã nghĩ đến kết quả này.

“Con đường mà Huyết Khủng Vương kia truy kích cũng chính là con đường mà Huyết Khủng Vương dẫn đầu, cũng chính là phương hướng mà thiếu gia Hắc Sơn chạy trốn, đợi đến khi nhóm người Lâm Vô tách ra, người đó sẽ trực tiếp lựa chọn ra tay, điều này chứng minh thực lực của người đó không đấu lại được nhóm người Lâm Vô. Thực lực này có lẽ là cấp Tinh Chủ.”, Dư Hưng phân tích.

“Hắc Diệu huynh, nếu như thật sự có người này tồn tại, vậy mục tiêu của người đó là công tử Hắc Sơn, có lẽ trên người công tử Hắc Sơn có bảo vật gì đó có thể thu hút sự chú ý của người đó.”

Đồng tử của Hắc Diệu khẽ co lại, quát lớn: “Hồn thạch? Mục tiêu của người đó chính là hồn thạch trên người Tiểu Sơn!”


“Ban đầu người đó hạn chế con đường thị vệ của ta, Lộ Cơ có thể nhớ được toàn bộ dung mạo.”, Dư Hưng chắc chắn.

Mấy giờ đồng hồ sau, khắp nơi trong thành Hắc Thiết đều dán các bức chân dung to lớn.

Trên bức chân dung đấy vậy mà là khuôn mặt của Dương Thiên sau khi mặc Huyễn Thị.

Hắc Diệu tuyên bố treo thưởng, bất kỳ người nào cung cấp thông tin về tung tích của thanh niên trên bức hình, một khi xác nhận sẽ lập tức được ban thưởng một trăm triệu hư vô tệ.