Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 691: Ánh mắt những người khác hiện vẻ ngạc nhiên.






"Chủ nhân!" Thanh niên cung kính nói với Dương Thiên.

"Ngươi có nghe qua Tụ Tinh Châu không?" Dương Thiên liền hỏi.

"Tụ Tinh Châu?" Thanh niên nghĩ ngợi nói: "Có, chủ nhân, ta nghe sư phụ của ta trong vô thức nói qua một lần, nghe nói Tụ Tinh Châu là thánh vật của Thánh cung Linh Tinh, nhưng rất khó thấy".

"Trong thế lực các ngươi có ai có Tụ Tinh Châu không?" Dương Thiên hỏi.

"Không có". Thanh niên lắc đầu nói: "Mặc dù thế lực chúng ta có cường giả cấp Lĩnh Chủ, nhưng không có đến một viên Tụ Tinh Châu, hơn nữa, các thế lực khác cũng không thể có. Tụ Tinh Châu chỉ Thánh cung Linh Tinh mới có, họ kiểm soát nghiêm ngặt, cơ bản không để Tụ Tinh Châu truyền ra ngoài".

"Không truyền ra ngoài?" Dương Thiên nhíu mày.

Trong bí cảnh Tụ Tinh, thế lực cường đại nhất là Thánh cung Linh Tinh và Thánh điện Truyền Thừa, mà họ đều có cường giả cấp Viên Mãn, nếu nói như vậy, muốn giành được Tụ Tinh Châu quả thực quá khó.

Trong tay cường giả cấp Lĩnh Chủ, Dương Thiên đã không dám có hành động gì, huống hồ còn ở trong người của thế lực cấp Viên Mãn.

"Muốn có được Tụ Tinh Châu, chỉ có thể nghĩ cách vào trong Thánh cung Linh Tinh". Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Nhiệm vụ của bí cảnh Tụ Tinh lại khó hơn nhiều của bí cảnh Hư Vô. Thế nhưng, Dương Thiên có phân thân cây Sinh Mệnh, chết rồi vẫn có thể sống lại lập tức. Cho nên, hắn chuẩn bị tìm cơ hội vào trong đó.

Dương Thiên và thanh niên này lại về trong thành trì.

"Giá của các ngươi quá thấp phải không? Ta không bán cho các ngươi!" Ở đằng xa, bỗng nhiên một giọng nói tức giận vang lên, nghe có vẻ rất quen.

"Ha ha, bộ lạc Khúc Nham các ngươi bán yêu thú, ngoài mấy nhà đồng ý thu mua như chúng ta, các thế lực khác ai dám mua?" Một người đàn ông trung niên cười lớn nói.

Nhìn dao động khí thế trên người lại là một cường giả đạt đến cấp Tinh Chủ đỉnh phong.

"Gặp người quen rồi?" Sắc mặt Dương Thiên bình tĩnh nói: "Đi qua xem xem".

"Vâng, chủ nhân". Thanh niên cung kính nói.

Một chợ mua bán ở phía xa có hai nhóm người đang giằng co, trên mặt đất còn có vài thi thể của yêu thú khổng lồ.

Một bên chính là nhóm Vân Sơn, Vũ Linh, Khúc Hân, bên còn lại là một số cường giả đạt đến cảnh giới cấp Tinh Chủ đỉnh phong.

Lúc này, nhóm Vân Sơn, Vũ Linh, Khúc Hân rất tức giận, lần này họ đến bán yêu thú, giá cả bị ép xuống ba phần. Nếu như vậy, tài nguyên họ trao đổi sẽ rất ít, thực lực của bộ lạc cũng sẽ bị giảm đáng kể.

Đợi một thời gian dài, thực lực của bộ lạc Khúc Nham chắc chắn sẽ lạc hậu hơn các bộ lạc khác.

"Chủ... Dương Thiên". Vân Sơn nhìn Dương Thiên, sâu trong đáy mắt lập tức hiện vẻ kính trọng, sau đó nói.

"Dương Thiên". Nhóm người Vũ Linh, Khúc Hân rõ ràng cũng nhìn thấy Dương Thiên, nhưng lại không đi qua chào hỏi, trong lòng họ quả thực vẫn luôn bài xích Dương Thiên, không muốn chạm trán nhiều.

"Ta nói các ngươi bán không? Nếu không bán, lần sau muốn bán thì giá cả còn thấp hơn nữa?" Người đàn ông trung niên dẫn đầu thúc giục.

"Ta..." Nhóm người Vân Sơn uất ức, lại bị người đàn ông trung niên này làm giá.

Trước đó họ vẫn chưa tìm được nhà nào đồng ý thu mua yêu thú của họ, họ chỉ có thể chịu sự chèn ép của người đàn ông trung niên này.

Họ cũng không trông cậy vào việc có người có thể giúp đỡ họ, thực lực bộ lạc Khúc Nham của họ nhỏ bé, cũng không quen biết đại nhân vật nào.

"Thổ Bá!" Người thanh niên bên cạnh Dương Thiên bỗng nhiên gọi to.

"Sao?" Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn thanh niên bên cạnh Dương Thiên, hơi sững sờ, sau đó nhìn kĩ một lần lại lập tức lộ ra vẻ cung kính: "Thiếu gia Thanh Vân!"

Vừa nãy người thanh niên vẫn luôn im lặng đứng sau Dương Thiên, không hề bắt mắt, ông ta cũng không chú ý, không ngờ rằng lại là Thiếu gia Thanh Vân.

"Lão đại?" Mấy người đàn ông trung niên khác nhìn dáng vẻ của lão đại mình, lại hơi ngây người.

"Hừ! Đây là đệ tử trung tâm của Thiết Sơn Môn Thanh Vân!" Người đàn ông trung niên dẫn đầu lớn tiếng nói, ánh mắt hiện vẻ kính trọng.

Ánh mắt những người khác hiện vẻ ngạc nhiên.

Thiết Sơn Môn chính là một trong mười đại thế lực mạnh mẽ nhất ngoài Thánh cung Linh Tinh và Thánh điện Truyền Thừa, còn có cường giả cấp Lĩnh Chủ vô cùng cường đại.

Địa vị đệ tử trung tâm của họ còn quan trọng hơn cường giả cấp Hắc Động của thế lực bình thường. Cơ bản không phải là người họ có thể trêu chọc.

Không ngờ rằng người của bộ lạc Khúc Nham bé nhỏ lại có quan hệ với Thiết Sơn Môn.

Ánh mắt của những người này nình về phía Dương Thiên, thân phận của Thanh Vân vô cùng tôn quý, nhưng lại đứng phía sau Dương Thiên, chỉ có thể nói rõ một điều.

Đó chính là thân phận , địa vị của Dương Thiên so với Thanh Vân còn tôn quý hơn.

Nghĩ đến đây, người đàn ông trung niên dẫn đầu ra đầy mồ hôi lạnh.

Hôm nay hắn nhận uỷ thác của bộ lạc Đại Hình, cố ý ép giá yêu thú của bộ lạc Khúc Nham.

Hắn không ngờ, bộ lạc Khúc Nham lại có hậu đài như vậy.

Vừa nãy, hắn thấy toàn bộ bọn người Thanh Vân đều quen biết Dương Thiên. Mà thân phận, địa vị của Dương Thiên so với Thanh Vân còn cao hơn.

Trong một đoàn người khác, ngoài Vân Sơn ra, ánh mắt của đám người Vũ Linh, Khúc Hân toàn bộ đều hướng về Dương Thiên, lộ ra vẻ mặt khó thể tin được.

Bọn họ ở dãy núi Thanh Dương gặp Dương Thiên chỉ có thực lực cấp Tinh Vực đỉnh phong, vậy mà lại có thân phận như vậy, đến đệ tử hạch tâm của Thiết Sơn Môn cũng đối với hắn cung kính như vậy.

Trong lòng bọn họ không ngừng hối hận, sớm biết thân phận Dương Thiên tôn quý như vậy, bọn họ nhất định sẽ tận lực giữ Dương Thiên ở lại bộ lạc thêm vài ngày. Như vậy đối với sự phát triển của bộ lạc bọn họ nhất định sẽ có lợi rất lớn.

Thực ra, tất cả bọn họ đều nghĩ sai rồi, Dương Thiên lúc này chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, bản thân hắn cũng không có thế lực gì cả.

"Chủ nhân!" Thanh niên cung kính nói với Dương Thiên.

"Ngươi có nghe qua Tụ Tinh Châu không?" Dương Thiên liền hỏi.

"Tụ Tinh Châu?" Thanh niên nghĩ ngợi nói: "Có, chủ nhân, ta nghe sư phụ của ta trong vô thức nói qua một lần, nghe nói Tụ Tinh Châu là thánh vật của Thánh cung Linh Tinh, nhưng rất khó thấy".

"Trong thế lực các ngươi có ai có Tụ Tinh Châu không?" Dương Thiên hỏi.

"Không có". Thanh niên lắc đầu nói: "Mặc dù thế lực chúng ta có cường giả cấp Lĩnh Chủ, nhưng không có đến một viên Tụ Tinh Châu, hơn nữa, các thế lực khác cũng không thể có. Tụ Tinh Châu chỉ Thánh cung Linh Tinh mới có, họ kiểm soát nghiêm ngặt, cơ bản không để Tụ Tinh Châu truyền ra ngoài".

"Không truyền ra ngoài?" Dương Thiên nhíu mày.

Trong bí cảnh Tụ Tinh, thế lực cường đại nhất là Thánh cung Linh Tinh và Thánh điện Truyền Thừa, mà họ đều có cường giả cấp Viên Mãn, nếu nói như vậy, muốn giành được Tụ Tinh Châu quả thực quá khó.

Trong tay cường giả cấp Lĩnh Chủ, Dương Thiên đã không dám có hành động gì, huống hồ còn ở trong người của thế lực cấp Viên Mãn.

"Muốn có được Tụ Tinh Châu, chỉ có thể nghĩ cách vào trong Thánh cung Linh Tinh". Dương Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Nhiệm vụ của bí cảnh Tụ Tinh lại khó hơn nhiều của bí cảnh Hư Vô. Thế nhưng, Dương Thiên có phân thân cây Sinh Mệnh, chết rồi vẫn có thể sống lại lập tức. Cho nên, hắn chuẩn bị tìm cơ hội vào trong đó.

Dương Thiên và thanh niên này lại về trong thành trì.

"Giá của các ngươi quá thấp phải không? Ta không bán cho các ngươi!" Ở đằng xa, bỗng nhiên một giọng nói tức giận vang lên, nghe có vẻ rất quen.

"Ha ha, bộ lạc Khúc Nham các ngươi bán yêu thú, ngoài mấy nhà đồng ý thu mua như chúng ta, các thế lực khác ai dám mua?" Một người đàn ông trung niên cười lớn nói.

Nhìn dao động khí thế trên người lại là một cường giả đạt đến cấp Tinh Chủ đỉnh phong.

"Gặp người quen rồi?" Sắc mặt Dương Thiên bình tĩnh nói: "Đi qua xem xem".

"Vâng, chủ nhân". Thanh niên cung kính nói.

Một chợ mua bán ở phía xa có hai nhóm người đang giằng co, trên mặt đất còn có vài thi thể của yêu thú khổng lồ.

Một bên chính là nhóm Vân Sơn, Vũ Linh, Khúc Hân, bên còn lại là một số cường giả đạt đến cảnh giới cấp Tinh Chủ đỉnh phong.

Lúc này, nhóm Vân Sơn, Vũ Linh, Khúc Hân rất tức giận, lần này họ đến bán yêu thú, giá cả bị ép xuống ba phần. Nếu như vậy, tài nguyên họ trao đổi sẽ rất ít, thực lực của bộ lạc cũng sẽ bị giảm đáng kể.

Đợi một thời gian dài, thực lực của bộ lạc Khúc Nham chắc chắn sẽ lạc hậu hơn các bộ lạc khác.

"Chủ... Dương Thiên". Vân Sơn nhìn Dương Thiên, sâu trong đáy mắt lập tức hiện vẻ kính trọng, sau đó nói.

"Dương Thiên". Nhóm người Vũ Linh, Khúc Hân rõ ràng cũng nhìn thấy Dương Thiên, nhưng lại không đi qua chào hỏi, trong lòng họ quả thực vẫn luôn bài xích Dương Thiên, không muốn chạm trán nhiều.

"Ta nói các ngươi bán không? Nếu không bán, lần sau muốn bán thì giá cả còn thấp hơn nữa?" Người đàn ông trung niên dẫn đầu thúc giục.

"Ta..." Nhóm người Vân Sơn uất ức, lại bị người đàn ông trung niên này làm giá.

Trước đó họ vẫn chưa tìm được nhà nào đồng ý thu mua yêu thú của họ, họ chỉ có thể chịu sự chèn ép của người đàn ông trung niên này.

Họ cũng không trông cậy vào việc có người có thể giúp đỡ họ, thực lực bộ lạc Khúc Nham của họ nhỏ bé, cũng không quen biết đại nhân vật nào.

"Thổ Bá!" Người thanh niên bên cạnh Dương Thiên bỗng nhiên gọi to.

"Sao?" Người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn thanh niên bên cạnh Dương Thiên, hơi sững sờ, sau đó nhìn kĩ một lần lại lập tức lộ ra vẻ cung kính: "Thiếu gia Thanh Vân!"

Vừa nãy người thanh niên vẫn luôn im lặng đứng sau Dương Thiên, không hề bắt mắt, ông ta cũng không chú ý, không ngờ rằng lại là Thiếu gia Thanh Vân.

"Lão đại?" Mấy người đàn ông trung niên khác nhìn dáng vẻ của lão đại mình, lại hơi ngây người.

"Hừ! Đây là đệ tử trung tâm của Thiết Sơn Môn Thanh Vân!" Người đàn ông trung niên dẫn đầu lớn tiếng nói, ánh mắt hiện vẻ kính trọng.

Ánh mắt những người khác hiện vẻ ngạc nhiên.

Thiết Sơn Môn chính là một trong mười đại thế lực mạnh mẽ nhất ngoài Thánh cung Linh Tinh và Thánh điện Truyền Thừa, còn có cường giả cấp Lĩnh Chủ vô cùng cường đại.

Địa vị đệ tử trung tâm của họ còn quan trọng hơn cường giả cấp Hắc Động của thế lực bình thường. Cơ bản không phải là người họ có thể trêu chọc.

Không ngờ rằng người của bộ lạc Khúc Nham bé nhỏ lại có quan hệ với Thiết Sơn Môn.

Ánh mắt của những người này nình về phía Dương Thiên, thân phận của Thanh Vân vô cùng tôn quý, nhưng lại đứng phía sau Dương Thiên, chỉ có thể nói rõ một điều.

Đó chính là thân phận , địa vị của Dương Thiên so với Thanh Vân còn tôn quý hơn.

Trong một đoàn người khác, ngoài Vân Sơn ra, ánh mắt của đám người Vũ Linh, Khúc Hân toàn bộ đều hướng về Dương Thiên, lộ ra vẻ mặt khó thể tin được.

Bọn họ ở dãy núi Thanh Dương gặp Dương Thiên chỉ có thực lực cấp Tinh Vực đỉnh phong, vậy mà lại có thân phận như vậy, đến đệ tử hạch tâm của Thiết Sơn Môn cũng đối với hắn cung kính như vậy.

Trong lòng bọn họ không ngừng hối hận, sớm biết thân phận Dương Thiên tôn quý như vậy, bọn họ nhất định sẽ tận lực giữ Dương Thiên ở lại bộ lạc thêm vài ngày. Như vậy đối với sự phát triển của bộ lạc bọn họ nhất định sẽ có lợi rất lớn.

Thực ra, tất cả bọn họ đều nghĩ sai rồi, Dương Thiên lúc này chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, bản thân hắn cũng không có thế lực gì cả.