Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 788: Ngươi không sao cả?






Hai người nói chuyện vài câu, trên mặt dương Thiên hơi lộ ra vẻ hoài nghi, nói: “Lăng Tuyệt, đây là khu vực nào, ta đã đi ở đây rất nhiều ngày rồi, vẫn không ra được.”

Lăng Tuyệt cười nói: “Ha ha, Dương Thiên, ngươi là dân du cư, nên là lần đầu tiên đến đây phải không? Ở đây gọi là Hoang Lĩnh, là địa bàn của hung thú, chiếm phần lớn diện tích. Khu vực chúng ta đang đứng kỳ thực thuộc về phần giáp ranh của Hoang Lĩnh, nhưng vẫn cần đi thêm 3 ngày nữa mới có thể ra ngoài.”

Trong mắt dương Thiên lộ ra sự kinh ngạc.

Giáp ranh của Hoang Lĩnh, cần đi thêm 3 ngày nữa mới có thể ra ngoài. Hoang Lĩnh này rút cuộc là lớn đến mức nào chứ.

Lăng Tuyệt tiếp tục nói: “Ở bên ngoài Hoang Lĩnh mấy chục nghìn km là bộ lạc Thanh Mộc của bọn ta. Dương Thiên, bằng không ngươi đến bộ lạc Thanh mộc của bọn ta thăm quan một chút đi?”

Dương Thiên hơi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được”

Mục đích của hắn là những bộ phận của thi thể Cự Linh thú trong những bộ lạc đó, đối với lời mời của Lăng Tuyệt, trong lòng hắn thật ra rất vui mừng.

“Ha ha, đi. Dương Thiên, bộ lạc bọn ta vô cùng sùng bái cường giả, cảnh giới của ngươi thấp hơn so với ta, nhưng lại mạnh hơn so với ta, thủ lĩnh của bộ lạc của bọn ta nhất định sẽ rất hoan nghênh ngươi.”, Lăng Tuyệt cười nói

Hai người cùng nhau đi trong khu vực này.

Trải qua việc sống chung với nhau, Dương Thiên cũng hiểu tính cách của Lăng Tuyệt là hào phóng và hào sảng.

“Ha ha, Dương Thiên, trường đao trên tay ngươi rất tinh xảo, sắc bén, nó là binh khí gì?, hai người cùng nhau giết chết vài con hung thú cấp Tinh Chủ cấp 9, Lăng Tuyệt nhìn Dương Thiên, cười hỏi.

Dương Thiên hơi mỉm cười, nói: “Đây là ta vận khí tốt ở một khu vực của hung thú lấy được.”

Ở thế giới tụ linh mặc dù là thời kỳ hoang dã, nhưng vũ khí vẫn có rất nhiều.

Trong tay Dương Thiên là một trường đao màu đen là đổi trong đổi bảo khố của công ty Lỗ Sâu Ảo, thuộc về thần binh cấp 9 đỉnh cấp, phát huy hoàn toàn uy lực của nó thậm chí có thể làm bị thương cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ, không chỉ nhìn vô cùng dữ tợn, tràn đầy tính phá hoại, hơn nữa uy lực cũng rất lớn.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Tiểu Quang ở phía trước dò xét, lúc này bọn hắn cách vùng giáp ranh không đến 1000 dặm.

“Ừm?”, sắc mặt Dương Thiên không đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoài nghi.

Hướng mà Lăng Tuyệt mang hắn đến vậy mà bắt đầu đi sâu vào trong, bắt đầu rời xa vùng giáp ranh.

Ở đây là một khu vực kỳ quái, còn có rất nhiều bông hoa kỳ dị, nhìn rất tà dị.

Đội nhiên, Lăng Tuyêt dừng lại.

“Sao vậy, Lăng Tuyệt?”, Dương Thiên hoài nghi nói.

Ánh mắt Lăng Tuyệt lúc này hơi co lại, vũ khí kì quái trong tay hắn ta trực tiếp cắt về phía trước, muốn cắt những đoá hoa này, nhưng lại không có chút động tĩnh nào.

Anh ta quay đầu nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, cho ta mượn vũ khí của ngươi một chút, ta hình như phát hiện ra bảo vật gì đó!”

Trên mặt lăng Tuyệt lộ ra chút phấn khích.

Dương Thiên không chút hoài nghi, sau đó trực tiếp đem trường đao của mình đưa qua.

“Oành!”

Lăng Tuyệt nắm chặt trường đao trong tay, sau đó lùi 2 bước, trường đao trong tay vung lên, muốn chém về phía đoá hoa tà dị đó.

Đột nhiên, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười quỷ dị.

Dương Thiên hơi nhíu lông mày, đang muốn nói gì đó. Đột nhiên, một đao quang màu đỏ to lớn trực tiếp bổ về phía cơ thể hắn.

Đồng thời lúc này, trên những đoá hoa tà dị đó, đột nhiên xuất hiện rất nhiều Cự Thú Kiến thực lực đạt đến cấp Tinh Chủ đỉnh phong, toàn bộ đều vây lại hướng Dương Thiên.

Dương thiên lúc này chỉ cảm thấy một cố lực cực lớn tác động lên người hắn. Xương cốt toàn thân suýt chút nữa đều đứt đoạn,. Vừa nãy lực chú ý của hắn hoàn toàn đặt trên những đoá hoa kỳ dị đó, lại bị một đòn bất ngờ đánh trúng.

Trong mắt Dương Thiên lộ ra sự khó có thể tin được, hắn nhìn Lăng Tuyệt ở phía sau.

Lăng Tuyệt lúc này lại nắm trường đao dữ tợn trong tay, vuốt ve yêu thích không buông tay, giống như nhìn thấy bảo bối của mình vậy.

“Ha ha, Dương Thiên, ta vẫn luôn muốn có một thanh vũ khí là đao, không ngờ ngươi lại đưa tới cửa cho ta, chỉ có thiên tài như ta mới xứng có được trường đao tinh xảo như vậy, để cảm ơn, ngươi cứ yên tâm chết đi.”, trong mắt Lăng Tuyệt lộ ra một ý cười biến thái.

Vừa rồi anh ta nhân lúc lơi lỏng, trong nháy mắt đánh lén Dương Thiên.

“Các bảo bối, hắn là của các ngươi.”, trên mặt Lăng Tuyệt lộ ra nụ cười, nói với những Cự Thú Kiến này.

Trong mắt những con kiến này đều lộ ra sự khát máu, sau đó toàn bộ đều đi về phía Dương Thiên, đem đường của hắn chặn lại toàn bộ.

Dương Thiên nhìn khuôn mặt lộ ra nụ cười của Lăng Tuyệt, còn có những con Cự Thú Kiến này, lại chậm rãi đứng lên.

“Cái gì? Ngươi không sao cả?”, Lăng Tuyệt nhìn Dương Thiên như vậy, trong lòng đột nhiên lộ ra một tia dự cảm không tốt.

“Lên! Cắn chết hắn cho ta!”, Lăng Tuyệt vội vàng phân phó nói.

Những con Cự Thú Kiến toàn bộ đều bò về phía Dương Thiên. Khí thế trên người vô cùng kinh người.

Trên mặt Dương Thiên lộ ra tia cười lạnh, sau đó tay phải khẽ động, vô số ngọn lửa xuất hiện, trực tiếp bao lấy những con Cự Thú Kiến này trong nháy mắt.

Những con Cự Thú Kiến đau khổ gào rống nhưng bọn chúng hoàn toàn không có chút năng lực chống trả nào, không đến 10 giây, toàn bộ đều biến thành than.

“Oành!”

Thân ảnh Dương Thiên bạo động, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh, trong nháy đã đến trước mặt Lăng Tuyệt đã chạy được một đoạn.

“Ngươi muốn giết ta?”, ánh mắt Dương Thiên lộ ra lãnh ý.

“Dương Thiên, vừa nãy…vừa nãy là đùa với ngươi thôi.”, trong mắt Lăng tuyệt tràn đầy sự kinh sợ, trên mặt lại nặn ra nụ cười.

“Răng rắc!”

Một âm thanh xương cốt nứt gãy vang lên, Lăng Tuyệt gắt gao che lại yết hầu của mình, ánh mắt lộ ra sự không cam lòng, oán độc, hối hận.

“Ngươi…sao lại mạnh như vậy?”, trong cổ họng Lăng Tuyệt, nói ra mấy từ này, sau đó ánh mắt triệt để ảm đạm, thi thể rơi xuống mặt đất.

Hai người nói chuyện vài câu, trên mặt dương Thiên hơi lộ ra vẻ hoài nghi, nói: “Lăng Tuyệt, đây là khu vực nào, ta đã đi ở đây rất nhiều ngày rồi, vẫn không ra được.”

Lăng Tuyệt cười nói: “Ha ha, Dương Thiên, ngươi là dân du cư, nên là lần đầu tiên đến đây phải không? Ở đây gọi là Hoang Lĩnh, là địa bàn của hung thú, chiếm phần lớn diện tích. Khu vực chúng ta đang đứng kỳ thực thuộc về phần giáp ranh của Hoang Lĩnh, nhưng vẫn cần đi thêm 3 ngày nữa mới có thể ra ngoài.”

Trong mắt dương Thiên lộ ra sự kinh ngạc.

Giáp ranh của Hoang Lĩnh, cần đi thêm 3 ngày nữa mới có thể ra ngoài. Hoang Lĩnh này rút cuộc là lớn đến mức nào chứ.

Lăng Tuyệt tiếp tục nói: “Ở bên ngoài Hoang Lĩnh mấy chục nghìn km là bộ lạc Thanh Mộc của bọn ta. Dương Thiên, bằng không ngươi đến bộ lạc Thanh mộc của bọn ta thăm quan một chút đi?”

Dương Thiên hơi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được”

Mục đích của hắn là những bộ phận của thi thể Cự Linh thú trong những bộ lạc đó, đối với lời mời của Lăng Tuyệt, trong lòng hắn thật ra rất vui mừng.

“Ha ha, đi. Dương Thiên, bộ lạc bọn ta vô cùng sùng bái cường giả, cảnh giới của ngươi thấp hơn so với ta, nhưng lại mạnh hơn so với ta, thủ lĩnh của bộ lạc của bọn ta nhất định sẽ rất hoan nghênh ngươi.”, Lăng Tuyệt cười nói

Hai người cùng nhau đi trong khu vực này.

Trải qua việc sống chung với nhau, Dương Thiên cũng hiểu tính cách của Lăng Tuyệt là hào phóng và hào sảng.

“Ha ha, Dương Thiên, trường đao trên tay ngươi rất tinh xảo, sắc bén, nó là binh khí gì?, hai người cùng nhau giết chết vài con hung thú cấp Tinh Chủ cấp 9, Lăng Tuyệt nhìn Dương Thiên, cười hỏi.

Dương Thiên hơi mỉm cười, nói: “Đây là ta vận khí tốt ở một khu vực của hung thú lấy được.”

Ở thế giới tụ linh mặc dù là thời kỳ hoang dã, nhưng vũ khí vẫn có rất nhiều.

Trong tay Dương Thiên là một trường đao màu đen là đổi trong đổi bảo khố của công ty Lỗ Sâu Ảo, thuộc về thần binh cấp 9 đỉnh cấp, phát huy hoàn toàn uy lực của nó thậm chí có thể làm bị thương cường giả cấp Hắc Động sơ kỳ, không chỉ nhìn vô cùng dữ tợn, tràn đầy tính phá hoại, hơn nữa uy lực cũng rất lớn.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Tiểu Quang ở phía trước dò xét, lúc này bọn hắn cách vùng giáp ranh không đến 1000 dặm.

“Ừm?”, sắc mặt Dương Thiên không đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy hoài nghi.

Hướng mà Lăng Tuyệt mang hắn đến vậy mà bắt đầu đi sâu vào trong, bắt đầu rời xa vùng giáp ranh.

Ở đây là một khu vực kỳ quái, còn có rất nhiều bông hoa kỳ dị, nhìn rất tà dị.

Đội nhiên, Lăng Tuyêt dừng lại.

“Sao vậy, Lăng Tuyệt?”, Dương Thiên hoài nghi nói.

Ánh mắt Lăng Tuyệt lúc này hơi co lại, vũ khí kì quái trong tay hắn ta trực tiếp cắt về phía trước, muốn cắt những đoá hoa này, nhưng lại không có chút động tĩnh nào.

Anh ta quay đầu nhìn Dương Thiên nói: “Dương Thiên, cho ta mượn vũ khí của ngươi một chút, ta hình như phát hiện ra bảo vật gì đó!”

Trên mặt lăng Tuyệt lộ ra chút phấn khích.

Dương Thiên không chút hoài nghi, sau đó trực tiếp đem trường đao của mình đưa qua.

“Oành!”

Lăng Tuyệt nắm chặt trường đao trong tay, sau đó lùi 2 bước, trường đao trong tay vung lên, muốn chém về phía đoá hoa tà dị đó.

Đột nhiên, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười quỷ dị.

Dương Thiên hơi nhíu lông mày, đang muốn nói gì đó. Đột nhiên, một đao quang màu đỏ to lớn trực tiếp bổ về phía cơ thể hắn.

Đồng thời lúc này, trên những đoá hoa tà dị đó, đột nhiên xuất hiện rất nhiều Cự Thú Kiến thực lực đạt đến cấp Tinh Chủ đỉnh phong, toàn bộ đều vây lại hướng Dương Thiên.

Dương thiên lúc này chỉ cảm thấy một cố lực cực lớn tác động lên người hắn. Xương cốt toàn thân suýt chút nữa đều đứt đoạn,. Vừa nãy lực chú ý của hắn hoàn toàn đặt trên những đoá hoa kỳ dị đó, lại bị một đòn bất ngờ đánh trúng.

Trong mắt Dương Thiên lộ ra sự khó có thể tin được, hắn nhìn Lăng Tuyệt ở phía sau.

Lăng Tuyệt lúc này lại nắm trường đao dữ tợn trong tay, vuốt ve yêu thích không buông tay, giống như nhìn thấy bảo bối của mình vậy.

“Ha ha, Dương Thiên, ta vẫn luôn muốn có một thanh vũ khí là đao, không ngờ ngươi lại đưa tới cửa cho ta, chỉ có thiên tài như ta mới xứng có được trường đao tinh xảo như vậy, để cảm ơn, ngươi cứ yên tâm chết đi.”, trong mắt Lăng Tuyệt lộ ra một ý cười biến thái.

Vừa rồi anh ta nhân lúc lơi lỏng, trong nháy mắt đánh lén Dương Thiên.

“Các bảo bối, hắn là của các ngươi.”, trên mặt Lăng Tuyệt lộ ra nụ cười, nói với những Cự Thú Kiến này.

Trong mắt những con kiến này đều lộ ra sự khát máu, sau đó toàn bộ đều đi về phía Dương Thiên, đem đường của hắn chặn lại toàn bộ.

Dương Thiên nhìn khuôn mặt lộ ra nụ cười của Lăng Tuyệt, còn có những con Cự Thú Kiến này, lại chậm rãi đứng lên.

“Cái gì? Ngươi không sao cả?”, Lăng Tuyệt nhìn Dương Thiên như vậy, trong lòng đột nhiên lộ ra một tia dự cảm không tốt.

“Lên! Cắn chết hắn cho ta!”, Lăng Tuyệt vội vàng phân phó nói.

Những con Cự Thú Kiến toàn bộ đều bò về phía Dương Thiên. Khí thế trên người vô cùng kinh người.

Trên mặt Dương Thiên lộ ra tia cười lạnh, sau đó tay phải khẽ động, vô số ngọn lửa xuất hiện, trực tiếp bao lấy những con Cự Thú Kiến này trong nháy mắt.

“Dương Thiên, vừa nãy…vừa nãy là đùa với ngươi thôi.”, trong mắt Lăng tuyệt tràn đầy sự kinh sợ, trên mặt lại nặn ra nụ cười.

“Răng rắc!”

Một âm thanh xương cốt nứt gãy vang lên, Lăng Tuyệt gắt gao che lại yết hầu của mình, ánh mắt lộ ra sự không cam lòng, oán độc, hối hận.

“Ngươi…sao lại mạnh như vậy?”, trong cổ họng Lăng Tuyệt, nói ra mấy từ này, sau đó ánh mắt triệt để ảm đạm, thi thể rơi xuống mặt đất.