Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 794: Đã ăn xong rồi à






Thời gian dần qua, Tiểu Thanh Dao nhắm mắt lại, ngồi ngủ thiếp đi. Trước đó trải qua quá nhiều chuyện, trái tim căng thẳng của cô bé lập tức buông lỏng.

Nửa giờ sau, Dương Thiên tu luyện xong luyện hồn cảnh. Hắn mở mắt ra thấy cô gái nhỏ cứ như vậy ngồi ngủ thiếp đi, khẽ lắc đầu sau đó bế cô bé vào phòng.

Bé gái trong lòng khẽ run lên, không biết đang mơ thấy gì.

Dương Thiên đặt Tiểu Thanh Dao lên giường, sau đó đi ra ngoài.

Với thực lực của Dương Thiên bây giờ, một năm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì.

Thu nhận Tiểu Thanh Dao chỉ là hành động tiện tay, đối với Dương Thiên chẳng có ảnh hưởng gì nhưng đối với Tiểu Thanh Dao lại đủ để thay đổi vận mệnh của cô.

Dương Thiên cảm thấy mình rất kỳ quáí, có lúc thì lạnh lùng vô cảm, giết người không chớp mắt nhưng có lúc lại rất mềm lòng.

Dương Thiên kiềm chế những cảm xúc phức tạp trong lòng, chậm rãi suy nghĩ về những việc tiếp theo của mình.

"Thanh Mộc nói một tháng sau ngâm Huyết trì, không biết rốt cuộc là cái gì? Có thể nâng cao sức mạnh cơ thể? Công ty lỗ sâu ảo có một số bảo vật như thế này nhưng mà giá cả hơi đắt." Dương Thiên tự nghĩ trong đầu.

Trong công ty lỗ sâu ảo có một số bảo vật giúp nâng cao sức mạnh thể chất nhưng trong vũ trụ, lĩnh ngộ pháp tắc mới là đại đạo. Lĩnh ngộ pháp tắc tăng lên, thực lực mới có thể nhanh chóng biến đổi, tuổi thọ cũng được nâng cao.

Tu luyện thân thể đơn thuần khó có thể đạt tới trình độ cao.

Tu luyện thể chất khó hơn rất nhiều so với tu luyện pháp tắc.

Lúc này, Tiểu Quang đang kín đáo theo dõi Thanh Mộc. Bộ lạc Thanh Mộc, thực lực của Thanh Mộc là mạnh nhất, viên huyết tinh của Cự Linh thú nhất định nằm trong tay hắn.

Nhưng Dương Thiên lại không có thực lực đoạt được, chỉ có thể tìm cơ hội.

Trong phòng của Dương Thiên, một cô bé chỉ chừng bảy tuổi đang nằm, thân thể thỉnh thoảng khẽ run lên.

Cũng không biết qua bao lâu, cô gái nhỏ từ từ mở mắt, có chút bối rối nhìn nơi này.

Đôi mắt rất đẹp nhưng những vết sẹo trên mặt khiến cô trở nên vô cùng xấu xí.

Không có ai trong phòng, chỉ có một mình cô.

Trong mắt cô lập tức hiện lên sự hoảng sợ.

Cô nhớ lúc mình đang trốn, có một thanh niên xuất hiện đưa cô về đây, còn cho cô rất nhiều đồ ăn.

Có trời mới biết, cô đã đói bụng bao lâu. Cơ thể cô yếu đuối, không đủ khả năng để kiếm ăn, chỉ có thể giành được một ít qua các trận đấu mỗi sáng sớm.

Nhưng sức lực của cô vô cùng yếu, không thể đọ lại những đứa trẻ khác, chỉ có thể nhịn đói. Tuy còn nhỏ nhưng cô biết mặt mình rất đáng sợ, không chỉ trẻ con mà người lớn nhìn thấy cô cũng đầy vẻ chán ghét.

Cô bé nhìn ra cửa có chút nhát gan, cô sợ mở cửa ra thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Đột nhiên, cánh cửa bị mở ra, sau đó một thanh niên bước vào, nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên giường ngây người nhìn mình, trong mắt mang theo ý cười.

"Thanh Dao tỉnh rồi à?" Dương Thiên mỉm cười nói, hắn đặt thịt hung thú đã nướng chín trong tay lên bàn.

"Nhất định là đã đói bụng rồi, ăn chút gì đi." Dương Thiên cười nói, sau đó lại đi ra ngoài.

Chỉ còn lại cô gái nhỏ ngây người nhìn theo bóng dáng Dương Thiên rời đi, ánh mắt lại nhìn về phía đồ ăn trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt, đã rất lâu cô không được ăn thịt rồi.

Trước đây, lúc được nhận nuôi, cô cũng chỉ được ăn thịt mấy lần. Thực lực cha mẹ nuôi cũng không mạnh nên toàn bộ hung thú săn được đều đổi thành đồ ăn kém nhất.

Trong đình viện, Dương Thiên hơi cau mày, Tiểu Quang giám thị đã một ngày nhưng Thanh Mộc không hề có động tĩnh gì, ngoại trừ tu luyện, một tia dị thường cũng không có, viên huyết tinh Cự Linh thú mà Võ Lâm nói, Tiểu Quang căn bản không nhìn thấy.

Không nhìn thấy huyết tinh Cự Linh thú, Dương Thiên không thể nào ra tay.

"Két két!"

Cửa phòng đột nhiên mở ra, sau đó một cô bé mặc quần áo rách rưới đi vào, trong mắt có chút bất lực, sợ hãi, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến cô bé khẩn trương, cả người vô cùng căng thẳng và tự ti.

Dương Thiên khẽ thở dài một hơi, ánh mắt này giống như lúc hắn lấy được Long phượng nguyên châu.

"Đã ăn xong rồi à?" Dương Thiên cười nói.

Bé gái ngoan ngoãn đi tới trước mặt Dương Thiên, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ca ca."

Dương Thiên cười khẽ, sau đó lấy ra một gốc dược thảo, hai tay nắm chặt, gốc dược thảo liền biến thành bột mịn.

"Đưa tay ra." Dương Thiên nói.

Cô bé ngơ ngác nhìn Dương Thiên, sau đó đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra.

Tay bé gái bảy tuổi vốn phải béo mập, trắng ngần nhưng hai cánh tay Tiểu Thanh Dao lại chằng chịt những vết sẹo đỏ, nhìn không giống da dẻ bình thường. Hai tay cô bé đều bị lửa phá hủy.

Dương Thiên cẩn thận rắc bột lên tay cô bé. Đây là một loại thảo dược điều trị ngoại thương.

Thực ra, Dương Thiên có rất nhiều linh quả quý giá, chỉ cần một loại cũng có thể chữa khỏi hoàn toàn cho cô bé.

Nhưng hắn sẽ không lấy ra. Như vậy sẽ quá kinh hãi!

Mặc dù các vết thương của Tiểu Thanh Dao được điều trị bằng dược thảo tốc độ hồi phục sẽ chậm một chút nhưng sẽ khiến người khác không nghi ngờ.

Chờ bột thảo dược bao phủ toàn bộ hai cánh tay của Tiểu Thanh Dao, Dương Thiên nhìn về phía gương mặt cô bé, nơi đó có sáu vết sẹo vô cùng đáng sợ, giống như vết kiếm khiến khuôn mặt Tiểu Thanh Dao bị phá hủy vô cùng thê thảm.

Dương Thiên bôi số bột còn lại lên mặt Tiểu Thanh Dao, hắn sẽ chữa khỏi cho cô bé.

Thời gian dần qua, Tiểu Thanh Dao nhắm mắt lại, ngồi ngủ thiếp đi. Trước đó trải qua quá nhiều chuyện, trái tim căng thẳng của cô bé lập tức buông lỏng.

Nửa giờ sau, Dương Thiên tu luyện xong luyện hồn cảnh. Hắn mở mắt ra thấy cô gái nhỏ cứ như vậy ngồi ngủ thiếp đi, khẽ lắc đầu sau đó bế cô bé vào phòng.

Bé gái trong lòng khẽ run lên, không biết đang mơ thấy gì.

Dương Thiên đặt Tiểu Thanh Dao lên giường, sau đó đi ra ngoài.

Với thực lực của Dương Thiên bây giờ, một năm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì.

Thu nhận Tiểu Thanh Dao chỉ là hành động tiện tay, đối với Dương Thiên chẳng có ảnh hưởng gì nhưng đối với Tiểu Thanh Dao lại đủ để thay đổi vận mệnh của cô.

Dương Thiên cảm thấy mình rất kỳ quáí, có lúc thì lạnh lùng vô cảm, giết người không chớp mắt nhưng có lúc lại rất mềm lòng.

Dương Thiên kiềm chế những cảm xúc phức tạp trong lòng, chậm rãi suy nghĩ về những việc tiếp theo của mình.

"Thanh Mộc nói một tháng sau ngâm Huyết trì, không biết rốt cuộc là cái gì? Có thể nâng cao sức mạnh cơ thể? Công ty lỗ sâu ảo có một số bảo vật như thế này nhưng mà giá cả hơi đắt." Dương Thiên tự nghĩ trong đầu.

Trong công ty lỗ sâu ảo có một số bảo vật giúp nâng cao sức mạnh thể chất nhưng trong vũ trụ, lĩnh ngộ pháp tắc mới là đại đạo. Lĩnh ngộ pháp tắc tăng lên, thực lực mới có thể nhanh chóng biến đổi, tuổi thọ cũng được nâng cao.

Tu luyện thân thể đơn thuần khó có thể đạt tới trình độ cao.

Tu luyện thể chất khó hơn rất nhiều so với tu luyện pháp tắc.

Lúc này, Tiểu Quang đang kín đáo theo dõi Thanh Mộc. Bộ lạc Thanh Mộc, thực lực của Thanh Mộc là mạnh nhất, viên huyết tinh của Cự Linh thú nhất định nằm trong tay hắn.

Nhưng Dương Thiên lại không có thực lực đoạt được, chỉ có thể tìm cơ hội.

Trong phòng của Dương Thiên, một cô bé chỉ chừng bảy tuổi đang nằm, thân thể thỉnh thoảng khẽ run lên.

Cũng không biết qua bao lâu, cô gái nhỏ từ từ mở mắt, có chút bối rối nhìn nơi này.

Đôi mắt rất đẹp nhưng những vết sẹo trên mặt khiến cô trở nên vô cùng xấu xí.

Không có ai trong phòng, chỉ có một mình cô.

Trong mắt cô lập tức hiện lên sự hoảng sợ.

Cô nhớ lúc mình đang trốn, có một thanh niên xuất hiện đưa cô về đây, còn cho cô rất nhiều đồ ăn.

Có trời mới biết, cô đã đói bụng bao lâu. Cơ thể cô yếu đuối, không đủ khả năng để kiếm ăn, chỉ có thể giành được một ít qua các trận đấu mỗi sáng sớm.

Nhưng sức lực của cô vô cùng yếu, không thể đọ lại những đứa trẻ khác, chỉ có thể nhịn đói. Tuy còn nhỏ nhưng cô biết mặt mình rất đáng sợ, không chỉ trẻ con mà người lớn nhìn thấy cô cũng đầy vẻ chán ghét.

Cô bé nhìn ra cửa có chút nhát gan, cô sợ mở cửa ra thì mọi thứ sẽ trở lại như cũ.

Đột nhiên, cánh cửa bị mở ra, sau đó một thanh niên bước vào, nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên giường ngây người nhìn mình, trong mắt mang theo ý cười.

"Thanh Dao tỉnh rồi à?" Dương Thiên mỉm cười nói, hắn đặt thịt hung thú đã nướng chín trong tay lên bàn.

"Nhất định là đã đói bụng rồi, ăn chút gì đi." Dương Thiên cười nói, sau đó lại đi ra ngoài.

Chỉ còn lại cô gái nhỏ ngây người nhìn theo bóng dáng Dương Thiên rời đi, ánh mắt lại nhìn về phía đồ ăn trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt, đã rất lâu cô không được ăn thịt rồi.

Trước đây, lúc được nhận nuôi, cô cũng chỉ được ăn thịt mấy lần. Thực lực cha mẹ nuôi cũng không mạnh nên toàn bộ hung thú săn được đều đổi thành đồ ăn kém nhất.

Trong đình viện, Dương Thiên hơi cau mày, Tiểu Quang giám thị đã một ngày nhưng Thanh Mộc không hề có động tĩnh gì, ngoại trừ tu luyện, một tia dị thường cũng không có, viên huyết tinh Cự Linh thú mà Võ Lâm nói, Tiểu Quang căn bản không nhìn thấy.

Không nhìn thấy huyết tinh Cự Linh thú, Dương Thiên không thể nào ra tay.

"Két két!"

Cửa phòng đột nhiên mở ra, sau đó một cô bé mặc quần áo rách rưới đi vào, trong mắt có chút bất lực, sợ hãi, chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng khiến cô bé khẩn trương, cả người vô cùng căng thẳng và tự ti.

Dương Thiên khẽ thở dài một hơi, ánh mắt này giống như lúc hắn lấy được Long phượng nguyên châu.

"Đã ăn xong rồi à?" Dương Thiên cười nói.

Bé gái ngoan ngoãn đi tới trước mặt Dương Thiên, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ca ca."

Dương Thiên cười khẽ, sau đó lấy ra một gốc dược thảo, hai tay nắm chặt, gốc dược thảo liền biến thành bột mịn.

"Đưa tay ra." Dương Thiên nói.

Nhưng hắn sẽ không lấy ra. Như vậy sẽ quá kinh hãi!

Mặc dù các vết thương của Tiểu Thanh Dao được điều trị bằng dược thảo tốc độ hồi phục sẽ chậm một chút nhưng sẽ khiến người khác không nghi ngờ.

Chờ bột thảo dược bao phủ toàn bộ hai cánh tay của Tiểu Thanh Dao, Dương Thiên nhìn về phía gương mặt cô bé, nơi đó có sáu vết sẹo vô cùng đáng sợ, giống như vết kiếm khiến khuôn mặt Tiểu Thanh Dao bị phá hủy vô cùng thê thảm.

Dương Thiên bôi số bột còn lại lên mặt Tiểu Thanh Dao, hắn sẽ chữa khỏi cho cô bé.