Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 795: ông ta có ấn tượng rất sâu sắc.






Từ đầu đến cuối, Tiểu Thanh Dao vô cùng ngoan ngoãn, không dám động đậy.

"Được rồi." Dương Thiên cười nói.

Hắn ước tính khoảng bảy ngày nữa các vết thương trên người Tiểu Thanh Dao sẽ tốt lên.

"Thanh Dao ở đây chơi. Ta ra ngoài một lát." Dương Thiên nói.

Tiểu Thanh Dao vẫn còn ngơ ngác, không dám nói thêm gì.

Hắn đẩy cửa phòng bước thẳng ra ngoài.

Tiểu Thanh Dao sững sờ nhìn bóng dáng Dương Thiên, trong mắt bắt đầu lộ ra sự hoảng hốt. Mãi đến khi sắp không nhìn thấy Dương Thiên, cô bé mới sợ hãi, vội vã chạy ra ngoài.

Dương Thiên đang đi dạo trong bộ lạc, nghe thấy tiếng động sau lưng lập tức quay đầu, thấy cô bé đứng ở phía sau mình không dám tới gần.

Mọi người xung quanh đều nhìn cô bé với vẻ chán ghét.

Mặc dù bọn họ đều là người lớn sẽ không ra tay với một đứa trẻ bảy tuổi nhưng lúc này trong mắt cô bé tràn đầy kinh hoảng, muốn lập tức rời khỏi nơi này, không muốn mọi người nhìn thấy bộ dáng của mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Dương Thiên, cô lại không muốn chạy đi nữa.

Dương Thiên trong lòng khẽ thở dài nhưng trên mặt vẫn tươi cười, vẫy tay với cô bé.

Trong mắt Tiểu Thanh Dao lập tức hiện lên một tia sáng, vội vàng chạy tới sau đó lại cúi đầu, không dám nhìn Dương Thiên.

"Nếu muội muốn thì cứ đi cùng." Dương Thiên cười nói, dù sao hắn cũng không đi làm chuyện gì bí mật.

Ở đằng xa, một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ đang hô to.

"Mọi người chuẩn bị, ở chỗ ta có rất nhiều đồ ăn, chỉ có đạt thành tích tốt nhất mới được thưởng thức đồ ăn ngon nhất."

Đây là trận tranh tài bộ lạc Thanh Mộc tổ chức vào mỗi sáng sớm. Mục đích là để những đứa trẻ đã mất người thân không bị chết đói, cũng là để rèn luyện bọn chúng cố gắng trở nên mạnh mẽ. Tuy nhiên phương thức rèn luyện này có chút tàn khốc.

Dương Thiên đứng thẳng nhìn về phía đám trẻ con đang điên cuồng tranh giành miếng ăn.

Tiểu Thanh Dao nhìn về phía những cửa ải đó, nhất là hố lửa, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.

Những cửa ải này giống như ác mộng đối với cô bé nhưng chúng lại là hy vọng sống sót duy nhất của cô mỗi ngày.

Dương Thiên cảm nhận được sự sợ hãi của cô bé, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ đầy sẹo lên, cười với cô.

Cô gái nhỏ cảm thấy một hơi thở ấm áp tràn ngập trái tim mình. Cô bé muốn khóc nhưng cố kìm lại.

Từ khi cha mẹ rời đi, cô bé lần nữa cảm nhận được sự ấm áp từ trên người Dương Thiên.

Gương mặt cô vô cùng xấu xí nhưng đôi mắt lúc này lại lấp lánh như bảo thạch, vô cùng xinh đẹp.

"Cảm ơn huynh." Cô bé ngước đầu nhìn về phía Dương Thiên, trong lòng thầm nói.

Lòng cô tràn đầy biết ơn. Cô nghĩ, cô sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này.

Người đàn ông trung niên vạm vỡ này rõ ràng là đã nhìn thấy Tiểu Thanh Dao, đối với cô bé luôn là người đến lấy thức ăn cuối cùng này, ông ta có ấn tượng rất sâu sắc.

Ông ta lại nhìn Dương Thiên, biết rằng hiện tại Tiểu Thanh Dao đã được Dương Thiên nhận nuôi.

Ông ta biết Dương Thiên tuy chỉ ở cấp Tinh Vực, nhưng thực lực lại có thể ngang hàng với người có sức mạnh bậc chín cấp Tinh Chủ, còn mạnh hơn ông ta.

Trong lòng ông ta thầm khen Tiểu Thanh Dao số mệnh thật tốt.

Dương Thiên đưa theo Tiểu Thanh Dao đi xa, hắn đến là muốn đổi lấy nguồn tài nguyên nhất định, trong những bộ lạc này, đa số những người đàn ông cường tráng đều đến hoang lĩnh để săn hung thú rồi vào trong bộ lạc để đổi lấy tài nguyên mà mình cần.

Trong thời đại mà bộ lạc và hung thú cùng tồn tại như này, thực lực của loài người không đủ để khống chế hung thú, mỗi ngày mọi người đều phải đối mặt với nguy cơ bản thân có thể mất mạng.

Cho nên, đa số mọi người ở bộ lạc Thanh Mộc đều tỏ ra vô cùng lạnh lùng.

Cho dù là những đứa trẻ đã mất đi người thân, bọn họ cũng không muốn nuôi dưỡng, ai cũng muốn sống sót ở thế giới Cự Linh tàn khốc này.

Dương Thiên đến trước một sạp hàng cực kì lớn, đây chính là nơi thu mua hung thú.

“Xin chào, xin hỏi ngài đến để bán hung thú phải không?”, ông chủ sạp là một ông lão, khí chất toát ra lại rất đáng sợ, ông là một người có sức mạnh cấp Tinh Chủ.

Dương Thiên gật đầu, vẫy tay phải một cái, trên mặt đất liền xuất hiện một con Lôi Báo cực lớn dài mười mét, rất đáng sợ.

Tiểu Thanh Dao mở to mắt nhìn con Lôi Báo, có chút sợ hãi, khép nép đứng sau lưng Dương Thiên.

Đây là một con Lôi Báo thuộc cảnh giới cấp Tinh Chủ mà Dương Thiên tiện tay giải quyết lúc ở hoang lĩnh.

Ông chủ sạp mắt sáng lên, nhìn Dương Thiên nói: “Đây là Lôi Báo bậc bốn cấp Tinh Chủ, ta có thể trả ngài hai nghìn Cự Linh tệ.”

Cự Linh tệ là do các bộ lạc mạnh của thế giới Cự Linh cùng nhau chế tạo ra, có thể sử dụng trong các bộ lạc dùng để mua những tài nguyên mà mình cần.

Một Cự Linh tệ có thể mua được thức ăn đủ cho một gia đình bình thường ăn trong một tháng.

Dương Thiên gật đầu, dựa vào tin tức mà hắn có được, thường thì hung thú bậc bốn cấp Tinh Chủ sẽ có giá này.

Ông chủ sạp đưa Cự Linh tệ cho Dương Thiên, sau đó lấy con Lôi Báo của Dương Thiên cất vào.

Đôi mắt ông ta hiện lên sự vui mừng, con Lôi Báo này ông xử lý sơ qua một chút, ít nhất cũng có thể bán được 2200 Cự Linh tệ.

Tiểu Thanh Dao nhìn Cự Linh tệ trong tay Dương Thiên, có chút ngạc nhiên, nhưng cha mẹ trước đây nhận nuôi cô bé lúc nhiều tiền nhất cũng chỉ có chưa đến ba Cự Linh tệ.

Từ đầu đến cuối, Tiểu Thanh Dao vô cùng ngoan ngoãn, không dám động đậy.

"Được rồi." Dương Thiên cười nói.

Hắn ước tính khoảng bảy ngày nữa các vết thương trên người Tiểu Thanh Dao sẽ tốt lên.

"Thanh Dao ở đây chơi. Ta ra ngoài một lát." Dương Thiên nói.

Tiểu Thanh Dao vẫn còn ngơ ngác, không dám nói thêm gì.

Hắn đẩy cửa phòng bước thẳng ra ngoài.

Tiểu Thanh Dao sững sờ nhìn bóng dáng Dương Thiên, trong mắt bắt đầu lộ ra sự hoảng hốt. Mãi đến khi sắp không nhìn thấy Dương Thiên, cô bé mới sợ hãi, vội vã chạy ra ngoài.

Dương Thiên đang đi dạo trong bộ lạc, nghe thấy tiếng động sau lưng lập tức quay đầu, thấy cô bé đứng ở phía sau mình không dám tới gần.

Mọi người xung quanh đều nhìn cô bé với vẻ chán ghét.

Mặc dù bọn họ đều là người lớn sẽ không ra tay với một đứa trẻ bảy tuổi nhưng lúc này trong mắt cô bé tràn đầy kinh hoảng, muốn lập tức rời khỏi nơi này, không muốn mọi người nhìn thấy bộ dáng của mình. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Dương Thiên, cô lại không muốn chạy đi nữa.

Dương Thiên trong lòng khẽ thở dài nhưng trên mặt vẫn tươi cười, vẫy tay với cô bé.

Trong mắt Tiểu Thanh Dao lập tức hiện lên một tia sáng, vội vàng chạy tới sau đó lại cúi đầu, không dám nhìn Dương Thiên.

"Nếu muội muốn thì cứ đi cùng." Dương Thiên cười nói, dù sao hắn cũng không đi làm chuyện gì bí mật.

Ở đằng xa, một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ đang hô to.

"Mọi người chuẩn bị, ở chỗ ta có rất nhiều đồ ăn, chỉ có đạt thành tích tốt nhất mới được thưởng thức đồ ăn ngon nhất."

Đây là trận tranh tài bộ lạc Thanh Mộc tổ chức vào mỗi sáng sớm. Mục đích là để những đứa trẻ đã mất người thân không bị chết đói, cũng là để rèn luyện bọn chúng cố gắng trở nên mạnh mẽ. Tuy nhiên phương thức rèn luyện này có chút tàn khốc.

Dương Thiên đứng thẳng nhìn về phía đám trẻ con đang điên cuồng tranh giành miếng ăn.

Tiểu Thanh Dao nhìn về phía những cửa ải đó, nhất là hố lửa, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.

Những cửa ải này giống như ác mộng đối với cô bé nhưng chúng lại là hy vọng sống sót duy nhất của cô mỗi ngày.

Dương Thiên cảm nhận được sự sợ hãi của cô bé, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ đầy sẹo lên, cười với cô.

Cô gái nhỏ cảm thấy một hơi thở ấm áp tràn ngập trái tim mình. Cô bé muốn khóc nhưng cố kìm lại.

Từ khi cha mẹ rời đi, cô bé lần nữa cảm nhận được sự ấm áp từ trên người Dương Thiên.

Gương mặt cô vô cùng xấu xí nhưng đôi mắt lúc này lại lấp lánh như bảo thạch, vô cùng xinh đẹp.

"Cảm ơn huynh." Cô bé ngước đầu nhìn về phía Dương Thiên, trong lòng thầm nói.

Lòng cô tràn đầy biết ơn. Cô nghĩ, cô sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này.

Người đàn ông trung niên vạm vỡ này rõ ràng là đã nhìn thấy Tiểu Thanh Dao, đối với cô bé luôn là người đến lấy thức ăn cuối cùng này, ông ta có ấn tượng rất sâu sắc.

Ông ta lại nhìn Dương Thiên, biết rằng hiện tại Tiểu Thanh Dao đã được Dương Thiên nhận nuôi.

Ông ta biết Dương Thiên tuy chỉ ở cấp Tinh Vực, nhưng thực lực lại có thể ngang hàng với người có sức mạnh bậc chín cấp Tinh Chủ, còn mạnh hơn ông ta.

Trong lòng ông ta thầm khen Tiểu Thanh Dao số mệnh thật tốt.

Dương Thiên đưa theo Tiểu Thanh Dao đi xa, hắn đến là muốn đổi lấy nguồn tài nguyên nhất định, trong những bộ lạc này, đa số những người đàn ông cường tráng đều đến hoang lĩnh để săn hung thú rồi vào trong bộ lạc để đổi lấy tài nguyên mà mình cần.

Trong thời đại mà bộ lạc và hung thú cùng tồn tại như này, thực lực của loài người không đủ để khống chế hung thú, mỗi ngày mọi người đều phải đối mặt với nguy cơ bản thân có thể mất mạng.

Cho nên, đa số mọi người ở bộ lạc Thanh Mộc đều tỏ ra vô cùng lạnh lùng.

Cho dù là những đứa trẻ đã mất đi người thân, bọn họ cũng không muốn nuôi dưỡng, ai cũng muốn sống sót ở thế giới Cự Linh tàn khốc này.

Dương Thiên đến trước một sạp hàng cực kì lớn, đây chính là nơi thu mua hung thú.

“Xin chào, xin hỏi ngài đến để bán hung thú phải không?”, ông chủ sạp là một ông lão, khí chất toát ra lại rất đáng sợ, ông là một người có sức mạnh cấp Tinh Chủ.

Dương Thiên gật đầu, vẫy tay phải một cái, trên mặt đất liền xuất hiện một con Lôi Báo cực lớn dài mười mét, rất đáng sợ.

Tiểu Thanh Dao mở to mắt nhìn con Lôi Báo, có chút sợ hãi, khép nép đứng sau lưng Dương Thiên.

Dương Thiên gật đầu, dựa vào tin tức mà hắn có được, thường thì hung thú bậc bốn cấp Tinh Chủ sẽ có giá này.

Ông chủ sạp đưa Cự Linh tệ cho Dương Thiên, sau đó lấy con Lôi Báo của Dương Thiên cất vào.

Đôi mắt ông ta hiện lên sự vui mừng, con Lôi Báo này ông xử lý sơ qua một chút, ít nhất cũng có thể bán được 2200 Cự Linh tệ.

Tiểu Thanh Dao nhìn Cự Linh tệ trong tay Dương Thiên, có chút ngạc nhiên, nhưng cha mẹ trước đây nhận nuôi cô bé lúc nhiều tiền nhất cũng chỉ có chưa đến ba Cự Linh tệ.