Dương Thiên nhìn về hướng cô bé, nghĩ ngợi một chút, lấy ra một Cự Linh tệ, cười nói: “Thanh Dao, Cự Linh tệ này cho muội, muội có thể mua thứ gì mà muội muốn.”
Tiểu Thanh Dao hơi lo lắng nhận lấy, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ: “Cám ơn huynh.”
Trên đường về, Dương Thiên mua một số tài nguyên của bộ lạc Thanh Mộc, còn có một số thuốc và linh quả.
“Aaa, tên xấu xí đến rồi!”
“Đánh nó!”
“Đuổi nó ra khỏi bộ lạc của chúng ta.”
……
Đột nhiên, một đám nhóc nhìn thấy Tiểu Thanh Dao liền chạy lại, trong tay còn cầm cả đá, chuẩn bị ném Tiểu Thanh Dao.
Bọn chúng chính là đám nhóc ngày hôm qua.
Nét mặt vui vẻ lúc trước của Tiêu Thanh Dao lập tức biến mất, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, cô bé vô cùng lo lắng nắm lấy góc áo của Dương Thiên.
Những người lớn đứng bên cạnh đều thờ ơ, lạnh nhạt, không ai quản chuyện ở đây.
“Hừm!”, Trong lúc những viên đá được ném đến, Dương Thiên hừ một tiếng liền khiến cho những viên đá kia đều dừng lại trong không trung sau đó liền biến thành cát bụi.
“Oaaa”, những đứa trẻ kia nhìn thấy Dương Thiên đều khóc lớn rồi bỏ chạy thật xa.
Một lát sau, có vài người đàn ông trung niên cao to, vạm vỡ chạy tới.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy mặt Dương Thiên, sắc mặt có chút thay đổi.
Cái bộ lạc Thanh Mộc này cũng chẳng quá lớn, tin tức của bọn họ vô cùng nhanh nhạy, biết rằng Dương Thiên chính là thiên tài vừa vào bộ lạc, thiên phú hơn người, thậm chí có thể bằng thực lực cấp Tinh Vực đỉnh phong ngang hàng ngang sức với người có sức mạnh bậc chín cấp Tinh Chủ, bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Dương Thiên nhìn vào mọi người lạnh lùng nói: “Hiện tại Tiểu Thanh Dao đã được ta nhận nuôi, các người về nhớ phải trông chừng, dạy dỗ lại con của mình. Nếu không sau này có xảy ra chuyện gì cũng đừng có trách ta!”
Nói xong trên người hắn toát ra một luồng khí ác liệt, vô cùng đáng sợ .
Những người đàn ông trung niên vạm vỡ cảm nhận được khí chất trên người Dương Thiên, sâu trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, họ cảm nhận được nguy cơ đến gần với cái chết..
Sắc mặt bọn họ thay đổi, vội vàng kéo con mình rời khỏi.
“Không sao rồi.”, Dương Thiên cười nói với Tiểu Thanh Dao.
“Cám ơn huynh.”, Tiểu Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn Dương Thiên, hỏi: “ Tại sao huynh lại đối xử tốt với muội như vậy.”
“ Bởi vì …bởi vì Tiểu Thanh Dao gọi huynh là ca ca.” Dương Thiên cười nói, sau đó nắm lấy tay của Tiểu Thanh Dao, trở về nhà mình.”
Sau đó, hắn nhìn vào vết thương trên mặt và tay của Tiểu Thanh Dao.
Đột nhiên, Dương Thiên ngẩn người.
Lúc này vết thương trên tay của Tiểu Thanh Dao đã có dấu hiệu lành lại, nhưng sáu vết thương trên mặt lại chẳng có thay đổi gì.
Trong mắt ánh của Dương Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, cho dù hắn bị thương, những thứ thuốc này đều ít nhiều có tác dụng, vậy mà lại hoàn toan không thể trị được vết thương trên mặt của Tiểu Thanh Dao.
“Đợi bảy ngày nữa chúng ta sẽ xem lại vết thương của muội.” Dương Thiên nén lại sự kinh ngạc trong lòng, suy nghĩ nói.
Bảy ngày chớp mắt đã qua, Tiểu Thanh Dao ngồi trong đinh viện của Dương Thiên, vui vẻ nhìn vào tay của mình.
Lúc này vết thương trong lòng bàn tay của cô bé đã hoàn toàn lành lại.
Dương Thiên lại lo lắng nhíu mày, đã bảy ngày rồi, vết thương trên mặt của Tiểu Thanh Dao đã hoàn toàn hồi phục nhưng vết thương trên mặt lại chẳng thay đổi gì, vẫn là sáu vết thương rất đáng sợ, đã phá hủy hoan toàn khuôn mặt của cô bé. Nhìn rất đáng sợ.
Theo lẽ thường, bất kể là ai bị thương, sau khi được trị liệu thì cho dù là người có sức mạnh cấp Hắc Động, cấp Lĩnh Chủ, những thứ thuốc này đều sẽ có tác dụng, chỉ là tác dụng ít hay nhiều mà thôi.
Trong lòng Dương Thiên tràn ngập nghi hoặc, hắn lấy ra một loại thuốc quý đã đổi được ở công ty lỗ sâu ảo, lấy ra một chút rồi đắp lên vết thương trên mặt của cô bé, vẫn không có phản ứng!
Trong lòng Dương Thiên chấn động, đây là loại thuốc vô cùng quý giá mà hắn đã đổi được trong kho đổi bảo vật của công ty lỗ sâu ảo, rất có tác dụng với những vết thương ở ngoài da, cho dù có là vết thương nặng đến đâu, chỉ cần bôi lấy nước chiết từ cây thuốc này bôi lên, vết thương sẽ lành lại ngay lập tức. Đối với người có sức mạnh cấp Hắc Động có tác dụng rất lớn. Thậm chí đối với người có sức mạnh cấp Lĩnh Chủ cũng có một chút tác dụng.
Nhưng Dương Thiên có thể cảm nhận rất rõ ràng, sáu vết thương này không có có thay đổi nào. Không có dấu hiệu chuyển biến tốt lên, cũng chẳng có dấu hiệu chuyển biến xấu đi.
Giống như những vết thương này là một bộ phận được phát triển bình thường trên người của Tiểu Thanh Dao vậy.
Dương Thiên nhìn cô bé trên mặt lộ ra sự vui vẻ, lần đầu cảm nhận được cô bé này không hề đơn giản.
“Thanh Dao, những vết thương trên mặt muội làm sao lại có vậy? Muội có nhớ không?” Dương Thiên nhìn cô bé nghiêm túc hỏi.
“Ca ca, muội không nhớ nữa.”, Tiểu Thanh Dao lắc đầu nói: “Muội không có ấn tượng gì với những chuyện trước kia nữa.”
“Vậy những chuyện cũ muội có thể nhớ lại được là vào khoảng thời gian nào?” Dương Thiên hỏi.
Tiểu Thanh Dao nghiêng đầu, nghĩ ngợi một chút nói: “Lúc ba mẹ nhận nuôi muội, muỗi vẫn còn nhớ, nhưng những chuyện trước đó nữa thì muội không nhớ nữa.”
“Vậy muội có nhớ tại sao muội lại xuất hiện ở hoang lĩnh không?”
Tiểu Thanh Dao lắc đầu.
Dương Thiên không có manh mối nào, nhíu mày lại.
Vết thường trên mặt Tiểu Thanh Dao đã xuất hiện từ một năm trước, nhưng Tiểu Thanh Dao lại không còn nhớ chuyện từ một năm trước, đối với nguyên nhận tạo nên những vết thương này cũng không có chút ấn tượng nào.
Trong lòng Dương Thiên thầm thở dài một hơi, nói: “Thanh Dao, huynh có thể không có cách nào trị khỏi được vết thương trên mặt muội rồi.”
Cô bé nhìn Dương Thiên lắc đầu nói: “Không sao đâu ca ca, muội cũng đã quen rồi.”
Nói xong trên mặt cô bé lại hiện lên nét vui vẻ, nhìn về phía tay đã được trị khỏi.
Dương Thiên nghe cô bé nói thì cảm thấy đau lòng, đã quen rồi, ba chữ này vậy mà lại xuất phát từ lời nói của một cô bé mới có bảy tuổi.
Dương Thiên dằn lại những suy nghĩ, cảm xúc trong lòng, hắn chỉ có thể chờ xem sau này có thể tìm được cách tốt hơn không.
Dương Thiên nhìn về hướng cô bé, nghĩ ngợi một chút, lấy ra một Cự Linh tệ, cười nói: “Thanh Dao, Cự Linh tệ này cho muội, muội có thể mua thứ gì mà muội muốn.”
Tiểu Thanh Dao hơi lo lắng nhận lấy, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ: “Cám ơn huynh.”
Trên đường về, Dương Thiên mua một số tài nguyên của bộ lạc Thanh Mộc, còn có một số thuốc và linh quả.
“Aaa, tên xấu xí đến rồi!”
“Đánh nó!”
“Đuổi nó ra khỏi bộ lạc của chúng ta.”
……
Đột nhiên, một đám nhóc nhìn thấy Tiểu Thanh Dao liền chạy lại, trong tay còn cầm cả đá, chuẩn bị ném Tiểu Thanh Dao.
Bọn chúng chính là đám nhóc ngày hôm qua.
Nét mặt vui vẻ lúc trước của Tiêu Thanh Dao lập tức biến mất, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ, cô bé vô cùng lo lắng nắm lấy góc áo của Dương Thiên.
Những người lớn đứng bên cạnh đều thờ ơ, lạnh nhạt, không ai quản chuyện ở đây.
“Hừm!”, Trong lúc những viên đá được ném đến, Dương Thiên hừ một tiếng liền khiến cho những viên đá kia đều dừng lại trong không trung sau đó liền biến thành cát bụi.
“Oaaa”, những đứa trẻ kia nhìn thấy Dương Thiên đều khóc lớn rồi bỏ chạy thật xa.
Một lát sau, có vài người đàn ông trung niên cao to, vạm vỡ chạy tới.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy mặt Dương Thiên, sắc mặt có chút thay đổi.
Cái bộ lạc Thanh Mộc này cũng chẳng quá lớn, tin tức của bọn họ vô cùng nhanh nhạy, biết rằng Dương Thiên chính là thiên tài vừa vào bộ lạc, thiên phú hơn người, thậm chí có thể bằng thực lực cấp Tinh Vực đỉnh phong ngang hàng ngang sức với người có sức mạnh bậc chín cấp Tinh Chủ, bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Dương Thiên nhìn vào mọi người lạnh lùng nói: “Hiện tại Tiểu Thanh Dao đã được ta nhận nuôi, các người về nhớ phải trông chừng, dạy dỗ lại con của mình. Nếu không sau này có xảy ra chuyện gì cũng đừng có trách ta!”
Nói xong trên người hắn toát ra một luồng khí ác liệt, vô cùng đáng sợ .
Những người đàn ông trung niên vạm vỡ cảm nhận được khí chất trên người Dương Thiên, sâu trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, họ cảm nhận được nguy cơ đến gần với cái chết..
Sắc mặt bọn họ thay đổi, vội vàng kéo con mình rời khỏi.
“Không sao rồi.”, Dương Thiên cười nói với Tiểu Thanh Dao.
“Cám ơn huynh.”, Tiểu Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn Dương Thiên, hỏi: “ Tại sao huynh lại đối xử tốt với muội như vậy.”
“ Bởi vì …bởi vì Tiểu Thanh Dao gọi huynh là ca ca.” Dương Thiên cười nói, sau đó nắm lấy tay của Tiểu Thanh Dao, trở về nhà mình.”
Sau đó, hắn nhìn vào vết thương trên mặt và tay của Tiểu Thanh Dao.
Đột nhiên, Dương Thiên ngẩn người.
Lúc này vết thương trên tay của Tiểu Thanh Dao đã có dấu hiệu lành lại, nhưng sáu vết thương trên mặt lại chẳng có thay đổi gì.
Trong mắt ánh của Dương Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, cho dù hắn bị thương, những thứ thuốc này đều ít nhiều có tác dụng, vậy mà lại hoàn toan không thể trị được vết thương trên mặt của Tiểu Thanh Dao.
“Đợi bảy ngày nữa chúng ta sẽ xem lại vết thương của muội.” Dương Thiên nén lại sự kinh ngạc trong lòng, suy nghĩ nói.
Bảy ngày chớp mắt đã qua, Tiểu Thanh Dao ngồi trong đinh viện của Dương Thiên, vui vẻ nhìn vào tay của mình.
Lúc này vết thương trong lòng bàn tay của cô bé đã hoàn toàn lành lại.
Dương Thiên lại lo lắng nhíu mày, đã bảy ngày rồi, vết thương trên mặt của Tiểu Thanh Dao đã hoàn toàn hồi phục nhưng vết thương trên mặt lại chẳng thay đổi gì, vẫn là sáu vết thương rất đáng sợ, đã phá hủy hoan toàn khuôn mặt của cô bé. Nhìn rất đáng sợ.
Theo lẽ thường, bất kể là ai bị thương, sau khi được trị liệu thì cho dù là người có sức mạnh cấp Hắc Động, cấp Lĩnh Chủ, những thứ thuốc này đều sẽ có tác dụng, chỉ là tác dụng ít hay nhiều mà thôi.
Trong lòng Dương Thiên tràn ngập nghi hoặc, hắn lấy ra một loại thuốc quý đã đổi được ở công ty lỗ sâu ảo, lấy ra một chút rồi đắp lên vết thương trên mặt của cô bé, vẫn không có phản ứng!
Trong lòng Dương Thiên chấn động, đây là loại thuốc vô cùng quý giá mà hắn đã đổi được trong kho đổi bảo vật của công ty lỗ sâu ảo, rất có tác dụng với những vết thương ở ngoài da, cho dù có là vết thương nặng đến đâu, chỉ cần bôi lấy nước chiết từ cây thuốc này bôi lên, vết thương sẽ lành lại ngay lập tức. Đối với người có sức mạnh cấp Hắc Động có tác dụng rất lớn. Thậm chí đối với người có sức mạnh cấp Lĩnh Chủ cũng có một chút tác dụng.
Nhưng Dương Thiên có thể cảm nhận rất rõ ràng, sáu vết thương này không có có thay đổi nào. Không có dấu hiệu chuyển biến tốt lên, cũng chẳng có dấu hiệu chuyển biến xấu đi.
Giống như những vết thương này là một bộ phận được phát triển bình thường trên người của Tiểu Thanh Dao vậy.
Dương Thiên nhìn cô bé trên mặt lộ ra sự vui vẻ, lần đầu cảm nhận được cô bé này không hề đơn giản.
“Thanh Dao, những vết thương trên mặt muội làm sao lại có vậy? Muội có nhớ không?” Dương Thiên nhìn cô bé nghiêm túc hỏi.
“Ca ca, muội không nhớ nữa.”, Tiểu Thanh Dao lắc đầu nói: “Muội không có ấn tượng gì với những chuyện trước kia nữa.”
“Vậy những chuyện cũ muội có thể nhớ lại được là vào khoảng thời gian nào?” Dương Thiên hỏi.
Tiểu Thanh Dao nghiêng đầu, nghĩ ngợi một chút nói: “Lúc ba mẹ nhận nuôi muội, muỗi vẫn còn nhớ, nhưng những chuyện trước đó nữa thì muội không nhớ nữa.”
“Vậy muội có nhớ tại sao muội lại xuất hiện ở hoang lĩnh không?”
Cô bé nhìn Dương Thiên lắc đầu nói: “Không sao đâu ca ca, muội cũng đã quen rồi.”
Nói xong trên mặt cô bé lại hiện lên nét vui vẻ, nhìn về phía tay đã được trị khỏi.
Dương Thiên nghe cô bé nói thì cảm thấy đau lòng, đã quen rồi, ba chữ này vậy mà lại xuất phát từ lời nói của một cô bé mới có bảy tuổi.
Dương Thiên dằn lại những suy nghĩ, cảm xúc trong lòng, hắn chỉ có thể chờ xem sau này có thể tìm được cách tốt hơn không.