Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 802: Đó là bột của Cự Linh Thú






"Ha ha, Lỗ Vân, bạn của ta, cảm ơn ngươi đến bộ lạc Thanh Mộc chúng ta". Lúc này khuôn mặt Thanh Mộc không còn vẻ lạnh lùng như trước kia mà tràn đầy nụ cười.

Lỗ Vân cũng là cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong của bộ lạc Tinh Linh, khuôn mặt cũng nở nụ cười nói: "Bộ lạc Tinh Linh chúng ta vẫn luôn là đồng minh tốt nhất của bộ lạc Thanh Mộc, thủ lĩnh Thanh Mộc đừng quá khách khí".

Hai người trò chuyện vói nhau vài câu, sau đó Lỗ Vân chuyển đề tài nói: "Thanh Mộc, nghe nói các ngươi bồi dưỡng rất nhiều thiên tài, lần này ta cũng đưa một số thiên tài cấp Tinh Chủ của bộ lạc Tinh Linh qua đây, có muốn tỉ thí hay không?"

Sâu dưới đáy mắt của Thanh Mộc hiện một tia u ám, khuôn mặt ông ta vẫn đang tươi cười nói: "Đương nhiên được".

Phía trước trong khu vực có đường kính đến một nghìn mét kia, nhóm bảy thiên tài cấp Tinh Chủ của bộ lạc Thanh Mộc và bộ lạc Tinh Linh ở trong đó.

Khuôn mặt những thiên tài của bộ lạc Tinh Linh lãnh đạm, đang nhìn nhóm thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc nhưng sâu dưới đáy mắt lại có vẻ kinh thường.

Thực lực bộ lạc của họ gấp mấy lần thực lực của bộ lạc Thanh Mộc, cường giả cấp Hắc Động có tới hai mươi người!

Thanh Mộc đứng dậy, lạnh lùng nói: "Trận tranh tài phân ra thắng bại, đến điểm là dừng biết chưa?"

"Vâng, thủ lĩnh". Những thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc vội vàng đáp, trong mắt hiện vẻ chiến ý.

Sau đó trận tranh tài bắt đầu, ánh mắt mọi người đều nhìn về khu vực này.

Trận đấu phát động ở một nơi!

Ầm!

Mặc dù những thiên tài của bộ lạc Tinh Linh chưa đạt đến bậc chín cấp Tinh Chủ, nhưng thực lực so với nhóm thiên tài bậc chín của bộ lạc Thanh Mộc lại không thua kém chút nào.

Trong đám người, Dương Thiên dắt Tiểu Thanh Dao, đứng ở phía trước quan sát.

Hắn cảm nhận được khí tức rất quen thuộc trên người những thanh niên này.

"Đó là sát khí của Cự Linh Thú! Hơn nữa đã dung hợp đến trình độ nhất định!" Khuôn mặt Dương Thiên không đổi, nhìn trận đấu của những người này.

Hắn phát hiện, dao động pháp tắc của mọi người đều có một tia sát khí trong đó, chỉ là nhiều hoặc ít mà thôi.

Dương Thiên hơi lắc đầu trong lòng, cảnh giới của họ rất cao, nhưng liếc một chút vẫn nhìn ra thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc không phải là đối thủ của thiên tài bộ lạc Tinh Linh.

Quả nhiên, vài phút trôi qua, toàn bộ thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc đều có dấu hiệu thất bại.

"Ha ha, thủ lĩnh Thanh Mộc, thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc các ngươi hình như không bằng thiên tài của bộ lạc Tinh Linh chúng ta".

Sắc mặt Thanh Mộc hơi khó coi.

Lại vài phút trôi qua, theo sau đó có vài tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc bị thua.

Cả bộ lạc Thanh Mộc lặng ngắt như từ, cho dù tính cách của họ lạnh lùng đến đâu nhưng trong lòng đều có một sự sỉ nhục mạnh mẽ, đó là niềm vinh dự của mỗi bộ lạc.

"Thủ lĩnh Thanh Mộc, chúng ta hình như thắng rồi". Lỗ Vân mỉm cười nói.

"Chúng ta vẫn chưa thua". Thanh Mộc áp chế sự tức giận trong lòng.

"Có ai đồng ý đứng ra, đại diện cho bộ lạc Thanh Mộc chúng ta chiến đấu không?" Thanh Mộc quét mắt đến toàn bộ người của bộ lạc Thanh Mộc.

"Xoạt!"

Trong tay ông ta bỗng nhiên xuất hiện một cái lọ rất nhỏ, trong đó còn có một số vật chất hạng bột màu đỏ.

"Ai có thể đứng ra chiến thắng nhóm thiên tài của bộ lạc Tinh Linh, có thể lấy được phần thưởng của ta".

"Đó là?" Trong mắt Dương Thiên đột nhiên hiện vẻ kích động.

Trong lọ nhỏ đó chứa một loại bột màu đỏ, rất ít nhưng Dương Thiên lại cảm thấy tim mình đập liên hồi.

Dương Thiên nhìn sang, trong mắt rất nhiều thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc đều lộ ra vẻ khát khao mãnh liệt.

"Để ta!"

Chưa đến vài giây, lại xuất hiện một số thiên tài cảnh giới cấp Tinh Chủ, thế nhưng họ hoàn toàn không phải là đối thủ của thiên tài bộ lạc Tinh Linh.

"Thanh Dao, muội đứng ở đây đừng nhúc nhích, đợi ta một lát". Dương Thiên mỉm cười nói với Tiểu Thanh Dao, sau đó liền đi ra khỏi đám ngươi.

Đó là bột của Cự Linh Thú, có thể nâng cao sức mạnh thân thể và uy lực pháp tắc của Dương Thiên, Dương Thiên vô cùng khao khát.

"Dương Thiên?" Thanh Mộc nhìn Dương Thiên, lại hơi nhíu mày.

"Thủ lĩnh". Dương Thiên đứng trên sân đấu, cung kính nói: "Ta muốn thử".

Thanh Mộc hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.

"Thủ lĩnh Thanh Mộc, chúng ta đang tỉ thí giữa những thiên tài cấp Tinh Chủ, ngươi lại đồng ý cho một thiên tài cấp Tinh Vực ra tay?" Lỗ Vân bất mãn nói.

Thanh Mộc lãnh đạm nói: "Đó là thiên tài đứng đầu của bộ lạc Thanh Mộc chúng ta, Dương Thiên! Mặc dù ở cấp Tinh Vực, nhưng thực lực thật sự có thể ngang hàng với cường giả cấp Tinh Chủ đỉnh phong".

"Ồ?" Lỗ Vân liếc nhìn Dương Thiên, trên mặt lại có vẻ hứng thú.

"Dương Thiên, ngươi chiến đấu cho tốt, nếu biểu hiện tốt thì được ban thưởng rất lớn". Thanh Mộc nhìn Dương Thiên nói. Trong tay lại xuất hiện một bình bột của Cự Linh Thú.

"Vâng, thủ lĩnh". Sâu dưới đáy mắt lại mang vẻ kích động.

"Ha ha, tiểu tử, một thiên tài cấp Tinh Vực như ngươi lại dám lên sân?" Thiên tài của bộ lạc Tinh Linh cười lớn nói.

Khuôn mặt Dương Thiên lại không hề thay đổi.

"Vù!"

Bỗng nhiên, một đạo chỉ mang màu xanh xuất hiện, hòa lẫn với thế tấn công sắc bén, trong nháy mắt đến bên cạnh thiên tài kia.

"Cái gì?" Thiên tài đó chấn động, khí thế trên người bạo phát toàn bộ, cơ bắp căng cứng, mơ hồ có một tiếng gào của cự thú truyền đến.

Thế nhưng anh ta chỉ cảm thấy lực công kích vô cùng mạnh mẽ ảnh hưởng đến chính mình, thậm chí da thịt trên người khó mà kháng cự, liền bị chém ngang.

"Ha ha, Lỗ Vân, bạn của ta, cảm ơn ngươi đến bộ lạc Thanh Mộc chúng ta". Lúc này khuôn mặt Thanh Mộc không còn vẻ lạnh lùng như trước kia mà tràn đầy nụ cười.

Lỗ Vân cũng là cường giả cấp Hắc Động đỉnh phong của bộ lạc Tinh Linh, khuôn mặt cũng nở nụ cười nói: "Bộ lạc Tinh Linh chúng ta vẫn luôn là đồng minh tốt nhất của bộ lạc Thanh Mộc, thủ lĩnh Thanh Mộc đừng quá khách khí".

Hai người trò chuyện vói nhau vài câu, sau đó Lỗ Vân chuyển đề tài nói: "Thanh Mộc, nghe nói các ngươi bồi dưỡng rất nhiều thiên tài, lần này ta cũng đưa một số thiên tài cấp Tinh Chủ của bộ lạc Tinh Linh qua đây, có muốn tỉ thí hay không?"

Sâu dưới đáy mắt của Thanh Mộc hiện một tia u ám, khuôn mặt ông ta vẫn đang tươi cười nói: "Đương nhiên được".

Phía trước trong khu vực có đường kính đến một nghìn mét kia, nhóm bảy thiên tài cấp Tinh Chủ của bộ lạc Thanh Mộc và bộ lạc Tinh Linh ở trong đó.

Khuôn mặt những thiên tài của bộ lạc Tinh Linh lãnh đạm, đang nhìn nhóm thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc nhưng sâu dưới đáy mắt lại có vẻ kinh thường.

Thực lực bộ lạc của họ gấp mấy lần thực lực của bộ lạc Thanh Mộc, cường giả cấp Hắc Động có tới hai mươi người!

Thanh Mộc đứng dậy, lạnh lùng nói: "Trận tranh tài phân ra thắng bại, đến điểm là dừng biết chưa?"

"Vâng, thủ lĩnh". Những thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc vội vàng đáp, trong mắt hiện vẻ chiến ý.

Sau đó trận tranh tài bắt đầu, ánh mắt mọi người đều nhìn về khu vực này.

Trận đấu phát động ở một nơi!

Ầm!

Mặc dù những thiên tài của bộ lạc Tinh Linh chưa đạt đến bậc chín cấp Tinh Chủ, nhưng thực lực so với nhóm thiên tài bậc chín của bộ lạc Thanh Mộc lại không thua kém chút nào.

Trong đám người, Dương Thiên dắt Tiểu Thanh Dao, đứng ở phía trước quan sát.

Hắn cảm nhận được khí tức rất quen thuộc trên người những thanh niên này.

"Đó là sát khí của Cự Linh Thú! Hơn nữa đã dung hợp đến trình độ nhất định!" Khuôn mặt Dương Thiên không đổi, nhìn trận đấu của những người này.

Hắn phát hiện, dao động pháp tắc của mọi người đều có một tia sát khí trong đó, chỉ là nhiều hoặc ít mà thôi.

Dương Thiên hơi lắc đầu trong lòng, cảnh giới của họ rất cao, nhưng liếc một chút vẫn nhìn ra thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc không phải là đối thủ của thiên tài bộ lạc Tinh Linh.

Quả nhiên, vài phút trôi qua, toàn bộ thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc đều có dấu hiệu thất bại.

"Ha ha, thủ lĩnh Thanh Mộc, thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc các ngươi hình như không bằng thiên tài của bộ lạc Tinh Linh chúng ta".

Sắc mặt Thanh Mộc hơi khó coi.

Lại vài phút trôi qua, theo sau đó có vài tiếng kêu thảm thiết, toàn bộ thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc bị thua.

Cả bộ lạc Thanh Mộc lặng ngắt như từ, cho dù tính cách của họ lạnh lùng đến đâu nhưng trong lòng đều có một sự sỉ nhục mạnh mẽ, đó là niềm vinh dự của mỗi bộ lạc.

"Thủ lĩnh Thanh Mộc, chúng ta hình như thắng rồi". Lỗ Vân mỉm cười nói.

"Chúng ta vẫn chưa thua". Thanh Mộc áp chế sự tức giận trong lòng.

"Có ai đồng ý đứng ra, đại diện cho bộ lạc Thanh Mộc chúng ta chiến đấu không?" Thanh Mộc quét mắt đến toàn bộ người của bộ lạc Thanh Mộc.

"Xoạt!"

Trong tay ông ta bỗng nhiên xuất hiện một cái lọ rất nhỏ, trong đó còn có một số vật chất hạng bột màu đỏ.

"Ai có thể đứng ra chiến thắng nhóm thiên tài của bộ lạc Tinh Linh, có thể lấy được phần thưởng của ta".

"Đó là?" Trong mắt Dương Thiên đột nhiên hiện vẻ kích động.

Trong lọ nhỏ đó chứa một loại bột màu đỏ, rất ít nhưng Dương Thiên lại cảm thấy tim mình đập liên hồi.

Dương Thiên nhìn sang, trong mắt rất nhiều thiên tài của bộ lạc Thanh Mộc đều lộ ra vẻ khát khao mãnh liệt.

"Để ta!"

Chưa đến vài giây, lại xuất hiện một số thiên tài cảnh giới cấp Tinh Chủ, thế nhưng họ hoàn toàn không phải là đối thủ của thiên tài bộ lạc Tinh Linh.

"Thanh Dao, muội đứng ở đây đừng nhúc nhích, đợi ta một lát". Dương Thiên mỉm cười nói với Tiểu Thanh Dao, sau đó liền đi ra khỏi đám ngươi.

Đó là bột của Cự Linh Thú, có thể nâng cao sức mạnh thân thể và uy lực pháp tắc của Dương Thiên, Dương Thiên vô cùng khao khát.

"Dương Thiên?" Thanh Mộc nhìn Dương Thiên, lại hơi nhíu mày.

"Thủ lĩnh". Dương Thiên đứng trên sân đấu, cung kính nói: "Ta muốn thử".

Thanh Mộc hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu.

"Thủ lĩnh Thanh Mộc, chúng ta đang tỉ thí giữa những thiên tài cấp Tinh Chủ, ngươi lại đồng ý cho một thiên tài cấp Tinh Vực ra tay?" Lỗ Vân bất mãn nói.

Thanh Mộc lãnh đạm nói: "Đó là thiên tài đứng đầu của bộ lạc Thanh Mộc chúng ta, Dương Thiên! Mặc dù ở cấp Tinh Vực, nhưng thực lực thật sự có thể ngang hàng với cường giả cấp Tinh Chủ đỉnh phong".

"Ồ?" Lỗ Vân liếc nhìn Dương Thiên, trên mặt lại có vẻ hứng thú.





Bỗng nhiên, một đạo chỉ mang màu xanh xuất hiện, hòa lẫn với thế tấn công sắc bén, trong nháy mắt đến bên cạnh thiên tài kia.
























Thế nhưng anh ta chỉ cảm thấy lực công kích vô cùng mạnh mẽ ảnh hưởng đến chính mình, thậm chí da thịt trên người khó mà kháng cự, liền bị chém ngang.