Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 878: Không ai có thể làm hại người ta bảo vệ






"Các ngươi...có thể...chơi với ta không?" Lúc họ sắp rời đi, bỗng nhiên một giọng nói yếu ớt vang lên.

Giọng nói này rất non nớt, giống như giọng nói của một đứa trẻ rất đáng yêu, nếu ở nơi khác khi mọi người nghe được giọng nói này, chắc chắn là điều rất bình thường, nhưng ở thế giới Bạch Cốt này lại làm người khác cảm thấy vô cùng kinh dị.

Bí cảnh này chỉ có bốn người Dương Thiên, Long Kinh Thiên, Đan Lăng và Kim Thịnh, những thứ khác đều là xương của người chết.

Nhóm người Dương Thiên quay đầu lại, cơ thể của Đan Lăng ở bên cạnh Dương Thiên cũng trở nên căng thẳng, luôn đề phòng những nguy hiểm có thể xảy ra.

"Các ngươi...có thể...chơi với ta không?" Lại có một giọng nói giống vậy vang lên.

Mọi người nhìn theo hướng phát ra giọng nói, lại hơi ngây người.

Ở đó có một bộ thi hài bé nhỏ, vị trí chính giữa đầu của thi hài này lại xuất hiện môt điểm sáng màu đen bé tí, trong đó còn nhấp nháy tia sáng kì dị.

Lúc này ý thức bé nhỏ đang nhìn về họ, điểm sáng màu đen trong đầu không ngừng nhấp nháy.

"Đó là giọng nói phát ra từ thi hài nhỏ kia!" Trong mắt Kim Thịnh hiện vẻ chấn động.

"Điểm sáng màu đen xuất hiện khi nào? Còn nữa bộ thi hài này lại có linh trí hoàn chỉnh". Đan Lăng cũng kinh ngạc nói.

Thế nhưng, họ chỉ ngạc nhiên mà thôi, chứ không sợ hãi nhiều.

Họ chính là cường giả cấp Lĩnh Chủ, cơ bản không sợ hãi những thi hài này.

Hơn nữa, trên người thi hài nhỏ này cũng không có dao động khí thế bao nhiêu.

"Không biết đây là kí ức còn lưu lại trước kia của thi hài này, hay là linh trí mới sinh ra?" Đan Lăng nói.

Dương Thiên cũng có vẻ tò mò.

Trong vũ trụ có một tộc quần đỉnh cấp, toàn bộ đều do thi hài tạo thành.

"Ha ha, tộc quần Thi hài kia cũng có mối thù sâu nặng với tộc quần Nhân loại chúng ta, nếu được gặp một người của tộc Thi hài ở đây, vậy thì mang nó về". Đan Lăng nói.

Ông ta liền đưa tay phải ra, sau đó muốn chộp lấy thi hài nhỏ bé này.

Bàn tay khổng lồ vô cùng khủng khiếp, đè lên toàn bộ, trong nháy mắt đến bên cạnh bộ thi hài nhỏ bé.

Đó là dao động của cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong!

Ầm!

Lúc bàn tay khổng lồ sắp đến bên cạnh thi hài nhỏ, bỗng nhiên trên thi hài nhỏ hiện ra một tia sáng màu đen chói mắt.

"Là ai? Phá hủy sự yên tĩnh nơi đây". Một giọng nói vô cùng âm u khủng khiếp truyền ra.

Không chỉ thực lực của hai người Dương Thiên và Long Kinh Thiên yếu ớt, cho dù hai cường giả cấp Lĩnh Chủ Đan Lăng và Kim Thịnh nghe thấy giọng nói này, đều cảm thấy da đầu tê dại.

Cuối cùng tia sáng màu đen tản ra, sau đó ở vị trí phần mắt trống rỗng của một thi hài cao đến mấy trăm mét trong cung điện kia lại đột ngột xuất hiện hai tia sáng màu đen.

Vừa nãy, tia sáng màu đen này phát ra từ trên người ông ta.

Ầm!

"Không ai có thể làm hại người ta bảo vệ".

Lại một giọng nói khủng bố vang lên, sau đó thi hài mấy trăm mét bỗng nhiên đứng dậy, khí thế trên người bạo phát ra toàn bộ, cả cung điện bị phá hủy trong nháy mắt.

Khu vực xung quanh cung điện giống như ngày tận thế, mặt đất nứt ra, thậm chí trên không trung xuất hiện từng khí lưu hỗn độn, vừa rạn nứt nhưng lại vừa khép lại.

"Đó là dao động của cấp Viên Mãn?" Ánh mắt Kim Thịnh hiện vẻ sợ hãi.

Đan Lăng cũng vậy, trong mắt ông ta cũng có vẻ hoảng sợ, sau đó nhanh chóng bắt lấy Dương Thiên, vội vàng bay về nơi xa.

Mà Kim Thịnh cũng tóm lấy Long Kinh Thiên, điên cuồng chạy trốn.

Đằng sau họ, một bộ khô lâu khổng lồ cao đến trăm mét đang chậm rãi truy đuổi, thi hài trên mặt đất bị ông ta đạp gãy.

Cùng với từng bước chân của ông ta trên mặt đất, đều tạo thành một cái hố khổng lồ trên đó, vết nứt xung quanh không ngừng mở rộng ra, vô cùng đáng sợ.

Trên phần tay của ông ta còn có một thi hài nhỏ bé, phần đầu lại tản ra một điểm sáng màu đen bé tí.

Sau một phút truy đuổi, thi hài khổng lồ kia mới dừng lại, sau đó bước từng bước quay trở về cung điện.

Đăn Lăng và Kim Thịnh dừng lại, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, đến hai người Long Kinh Thiên và Dương Thiên cũng kinh hãi trong lòng.

Họ mới cảm giác nguy hiểm của cái chết thật sự.

Nếu không có Đan Lăng và Kim Thịnh, cơ bản họ không thể chạy thoát.

"Vừa nãy thực lực của thi hài kia chắc chắn đạt đến cấp Viên Mãn!" Ánh mắt Kim Thịnh còn sót lại vẻ hoảng sợ nói.

"Thi hài đạt đến cấp Viên Mãn có thể nói rõ điều gì?" Dương Thiên hỏi, trên mặt hắn cũng có hơi hoảng sợ.

"Thiếu gia Dương Thiên, ngài biết thực lực của thi hài chắc chắn không thể so sánh với lúc còn sống, cho dù thi hài sinh ra linh trí, thực lực của nó chắc chắn cũng sẽ giảm xuống về mọi mặt". Đan Lăng nói.

Dương Thiên kinh ngạc trong lòng, hắn vẫn sơ suất chuyện này.

"Thực lực của thi hài này bây giờ đạt đến cấp Viên Mãn, điều này nói rõ thực lực trước kia của nó rất có thể đạt đến sự tồn tại trên cấp Viên Mãn, cho dù không phải vậy thì ông ta cũng là cường giả cấp Viên Mãn cường đại lĩnh ngộ nhiều hệ pháp tắc!" Đan Lăng nói.

"Nghe đồn Nguyên Bác là sự tồn tại mạnh mẽ nhất của tộc Cốt Linh lần cuối cùng rời khỏi tộc Cốt Linh, liền biến mất hoàn toàn, mấy trăm năm sau, tộc Cốt Linh nhanh chóng suy bại, thậm chí vì cơ duyên truyền thừa cửu tự, họ thiếu chút nữa bị diệt tộc. Mà đến bây giờ, tộc Cốt Linh không có tồn tại cường giả trên cấp Viên Mãn". Trong mắt Đan Lăng hiện vẻ ngạc nhiên.

Ý của ông ta không nói ai cũng hiểu.

"Các ngươi...có thể...chơi với ta không?" Lúc họ sắp rời đi, bỗng nhiên một giọng nói yếu ớt vang lên.

Giọng nói này rất non nớt, giống như giọng nói của một đứa trẻ rất đáng yêu, nếu ở nơi khác khi mọi người nghe được giọng nói này, chắc chắn là điều rất bình thường, nhưng ở thế giới Bạch Cốt này lại làm người khác cảm thấy vô cùng kinh dị.

Bí cảnh này chỉ có bốn người Dương Thiên, Long Kinh Thiên, Đan Lăng và Kim Thịnh, những thứ khác đều là xương của người chết.

Nhóm người Dương Thiên quay đầu lại, cơ thể của Đan Lăng ở bên cạnh Dương Thiên cũng trở nên căng thẳng, luôn đề phòng những nguy hiểm có thể xảy ra.

"Các ngươi...có thể...chơi với ta không?" Lại có một giọng nói giống vậy vang lên.

Mọi người nhìn theo hướng phát ra giọng nói, lại hơi ngây người.

Ở đó có một bộ thi hài bé nhỏ, vị trí chính giữa đầu của thi hài này lại xuất hiện môt điểm sáng màu đen bé tí, trong đó còn nhấp nháy tia sáng kì dị.

Lúc này ý thức bé nhỏ đang nhìn về họ, điểm sáng màu đen trong đầu không ngừng nhấp nháy.

"Đó là giọng nói phát ra từ thi hài nhỏ kia!" Trong mắt Kim Thịnh hiện vẻ chấn động.

"Điểm sáng màu đen xuất hiện khi nào? Còn nữa bộ thi hài này lại có linh trí hoàn chỉnh". Đan Lăng cũng kinh ngạc nói.

Thế nhưng, họ chỉ ngạc nhiên mà thôi, chứ không sợ hãi nhiều.

Họ chính là cường giả cấp Lĩnh Chủ, cơ bản không sợ hãi những thi hài này.

Hơn nữa, trên người thi hài nhỏ này cũng không có dao động khí thế bao nhiêu.

"Không biết đây là kí ức còn lưu lại trước kia của thi hài này, hay là linh trí mới sinh ra?" Đan Lăng nói.

Dương Thiên cũng có vẻ tò mò.

Trong vũ trụ có một tộc quần đỉnh cấp, toàn bộ đều do thi hài tạo thành.

"Ha ha, tộc quần Thi hài kia cũng có mối thù sâu nặng với tộc quần Nhân loại chúng ta, nếu được gặp một người của tộc Thi hài ở đây, vậy thì mang nó về". Đan Lăng nói.

Ông ta liền đưa tay phải ra, sau đó muốn chộp lấy thi hài nhỏ bé này.

Bàn tay khổng lồ vô cùng khủng khiếp, đè lên toàn bộ, trong nháy mắt đến bên cạnh bộ thi hài nhỏ bé.

Đó là dao động của cường giả cấp Lĩnh Chủ đỉnh phong!

Ầm!

Lúc bàn tay khổng lồ sắp đến bên cạnh thi hài nhỏ, bỗng nhiên trên thi hài nhỏ hiện ra một tia sáng màu đen chói mắt.

"Là ai? Phá hủy sự yên tĩnh nơi đây". Một giọng nói vô cùng âm u khủng khiếp truyền ra.

Không chỉ thực lực của hai người Dương Thiên và Long Kinh Thiên yếu ớt, cho dù hai cường giả cấp Lĩnh Chủ Đan Lăng và Kim Thịnh nghe thấy giọng nói này, đều cảm thấy da đầu tê dại.

Cuối cùng tia sáng màu đen tản ra, sau đó ở vị trí phần mắt trống rỗng của một thi hài cao đến mấy trăm mét trong cung điện kia lại đột ngột xuất hiện hai tia sáng màu đen.

Vừa nãy, tia sáng màu đen này phát ra từ trên người ông ta.

Ầm!

"Không ai có thể làm hại người ta bảo vệ".

Lại một giọng nói khủng bố vang lên, sau đó thi hài mấy trăm mét bỗng nhiên đứng dậy, khí thế trên người bạo phát ra toàn bộ, cả cung điện bị phá hủy trong nháy mắt.

Khu vực xung quanh cung điện giống như ngày tận thế, mặt đất nứt ra, thậm chí trên không trung xuất hiện từng khí lưu hỗn độn, vừa rạn nứt nhưng lại vừa khép lại.

"Đó là dao động của cấp Viên Mãn?" Ánh mắt Kim Thịnh hiện vẻ sợ hãi.

Đan Lăng cũng vậy, trong mắt ông ta cũng có vẻ hoảng sợ, sau đó nhanh chóng bắt lấy Dương Thiên, vội vàng bay về nơi xa.

Mà Kim Thịnh cũng tóm lấy Long Kinh Thiên, điên cuồng chạy trốn.

Đằng sau họ, một bộ khô lâu khổng lồ cao đến trăm mét đang chậm rãi truy đuổi, thi hài trên mặt đất bị ông ta đạp gãy.

Cùng với từng bước chân của ông ta trên mặt đất, đều tạo thành một cái hố khổng lồ trên đó, vết nứt xung quanh không ngừng mở rộng ra, vô cùng đáng sợ.

Trên phần tay của ông ta còn có một thi hài nhỏ bé, phần đầu lại tản ra một điểm sáng màu đen bé tí.

Sau một phút truy đuổi, thi hài khổng lồ kia mới dừng lại, sau đó bước từng bước quay trở về cung điện.

Đăn Lăng và Kim Thịnh dừng lại, khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ, đến hai người Long Kinh Thiên và Dương Thiên cũng kinh hãi trong lòng.

Họ mới cảm giác nguy hiểm của cái chết thật sự.


Dương Thiên kinh ngạc trong lòng, hắn vẫn sơ suất chuyện này.



















































































Ý của ông ta không nói ai cũng hiểu.