Cả nhà Lâm Tuyết Thanh đương nhiên là chẳng thèm để ý đến mấy lời nói đó của Diệp Mộ Phàm.
Sau khi Bạch Tố Châu ném thứ đó cho anh, bà ta liền đóng sầm cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Diệp Mộ Phàm sờ sờ mũi, cười khẩy một cái rồi xoay người rời khỏi nơi này.
7-2, tòa nhà 6, tiểu khu Hoa Viên, căn nhà ba phòng ngủ và một phòng khách mà Diệp Mộ Phàm đã dốc hết tiền để mua, giờ anh không còn đủ tư cách để bước vào trong nữa.
Anh ăn chút gì đó ở bên ngoài rồi đi tàu điện ngầm trở lại nhà của Dương Kiên!Trên tàu điện ngầm, Trâu Tuyết Liên gọi điện cho anh nói rằng cô ta đã đàm phán với công ty Thịnh Vượng, bên kia đồng ý sẽ bán đi công ty, giá thương lượng của Trâu Tuyết Liên là năm trăm bảy mươi tỷ! Tiết kiệm được cho Diệp Mộ Phàm không ít tiền, thời hạn ký hợp đồng là mười giờ sáng ngày mai!Diệp Mộ Phàm vui mừng khôn xiết, anh nóng lòng mong chờ đến ngày mai!Đến lúc đó, biểu cảm của Lâm Thiên Hương chắc chắn là sẽ rất thú vị!Đồng thời, ngày mai anh cũng có cơ hội hồi phục lại trí nhớ của mình.
Trong lòng đan xen nhiều cảm xúc khác nhau, anh ngồi tạm trên ghế nhà Dương Kiên qua một đêm, ngày hôm sau, anh chào Dương Kiên một tiếng rồi rời khỏi nhà, sau đó lên mạng tra địa chỉ của công ty Thịnh Vương rồi ngồi tàu điện ngầm đến đó!Chín giờ rưỡi, anh đã vô cùng thuận lợi đến được nơi hẹn.
Quy mô của công ty Thịnh Vượng được coi là công ty hậu cần số một ở Giang Thành, họ có một tòa nhà văn phòng sáu tầng, khi Diệp Mộ Phàm bước tới cửa, bảo vệ ở cửa đã ngăn anh lại và hỏi: "Dừng lại, anh đến đây làm gì?"Diệp Mộ Phàm có hơi sững sờ, sau đó, trên mặt khẽ nở nụ cười, nói: "Ừm, coi như là tôi đến làm việc đi.
""Làm việc? Thẻ công tác của anh đâu?" Nhân viên bảo vệ đi tới trước mặt Diệp Mộ Phàm hỏi.
Nhân viên bảo vệ này là một người đàn ông có vẻ ngoài chưa đến ba mươi tuổi, trông anh ta khá cường tráng.
"Tôi! " Diệp Mộ Phàm đang định giải thích, lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói: "Diệp Mộ Phàm?"Diệp Mộ Phàm nhìn theo giọng nói, ở sau lưng anh, Lâm Thiên Hương đang cưỡi chiếc xe máy điện của cô ta dừng lại ở trước cổng công ty.
“Ôi, cô Lâm xinh đẹp, sao hôm nay cô lại đến muộn thế, cẩn thận bị phê bình đấy!” Nhân viên bảo vệ ở cửa nói.
“Tôi nói với ông chủ một tiếng rồi, anh ta đến đây làm gì thế.
” Lâm Thiên Hương hỏi.
“Anh ta nói là đến đây làm việc.
” Nhân viên bảo vệ đáp.
"Làm việc? Anh đến đây làm bảo vệ à?" Lâm Thiên Hương nhìn Diệp Mộ Phàm cười nhạt hỏi: "Hôm qua anh không phải nói sẽ khiến cả nhà tôi phải hối hận sao? Chính là đến công ty chúng tôi làm bảo vệ khiến chúng tôi hối hận à?"Diệp Mộ Phàm cười nhạo: "Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi.
""Đợi lát nữa tôi có hối hận hay không không biết, tôi chỉ biết là, bây giờ anh sẽ hối hận đấy.
" Lâm Thiên Hương chế nhạo.
Ánh mắt của nhân viên bảo vệ đứng ở cửa sáng lên, từ cuộc đối thoại giữa Lâm Thiên Hương và Diệp Mộ Phàm, anh ta có thể nhận ra được hai người này không hợp nhau!Anh ta cảm thấy lúc này cần phải đứng ra, thể hiện mình trước một người phụ nữ xinh đẹp như Lâm Thiên Hương, lỡ như có cơ hội thì sao?Anh ta liếc nhìn Diệp Mộ Phàm nói: "Anh đến đây làm bảo vệ sao? Là ai tuyển anh? Sao tôi làm đội trưởng đội bảo vệ mà lại không biết, anh không cần làm việc nữa, tự mình cút đi!"Diệp Mộ Phàm liếc anh ta một cái, bình tĩnh hỏi: "Khi nào mà đội trưởng đội bảo vệ có tư cách sa thải người ta chứ?"“Anh!” Đội trưởng đội bảo vệ tức giận nói.
“Anh ta không đủ tư cách để sa thải anh, nhưng có người đủ tư cách.
"Lâm Thiên Hương chế nhạo, đồng thời lấy điện thoại di động ra gọi điện, giọng đầy nũng nịu: "Alo, ông chủ, công ty tuyển một người mà em đặc biệt ghét đến làm bảo vệ, anh có thể sa thải anh ta không?" “Ừm, em đang ở cửa, anh qua đây đi!” Lâm Thiên Hương nói xong lập tức cúp máy, nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Hình như anh không biết, tôi làm nhân sự ở công ty này, sếp của tôi chính là giám đốc nhân sự, sa thải anh, là chuyện dễ dàng.
"Quả nhiên, hai phút sau, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ăn mặc lịch lãm đi tới.
Khi nhìn thấy Lâm Thiên Hương, anh ta mỉm cười tươi rói, nói: "Thiên Hương, em lại đến trễ rồi!"Từ cách anh ta nhìn Lâm Thiên Hương có thể nhận ra anh ta là người đang theo đuổi Lâm Thiên Hương!Từ ánh mắt của Lâm Thiên Hương, Diệp Mộ Phàm cũng có thể thấy được cô ta hoàn toàn không có hứng thú gì với cái chức giám đốc nhân sự này, hơn nữa, chỉ xem người ta là cái lốp xe dự bị thôi.
Người đàn ông bước xuống lầu, liếc nhìn Diệp Mộ Phàm nói: "Anh ta là nhân viên bảo vệ mới?"Lâm Thiên Hương nhanh chóng gật đầu và nói: "Ừ.