Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 1012




Sau khi xử lý chuyện anh em nhà họ Dương xong, Diệp Lâm tiếp tục cưỡi ngựa đi công ty.

Bạch Vĩ Vi báo cáo với Diệp Lâm tình hình hoạt động dạo này của công ty.

Bởi vì thuốc mới sắp ra thị trường, lại còn được phản hồi tốt, cho nên có nhiều đơn đặt hàng hơn nữa.

Đương nhiên, giai đoạn hiện nay vẫn ưu tiên hợp tác với bệnh viện, vì vậy đa số đơn đặt hàng là của bệnh viện.

“Các bệnh viện trung y hưởng ứng tích cực nhất.”

Bạch Vĩ Vi nói: “Còn đa số các bệnh viện tây y thì tạm thời chưa có ý định hợp tác.”

“Tôi định ngày mai tự mình đi ba bệnh viện hàng đầu xem thử tình huống cụ thể” Diệp Lâm nói: “Không cần đi.”

“Cô hãy nhớ cho kỹ, vấn đề hiện giờ là của người mua, người bán chúng ta không cần phải cầu xin ai cả.”

“Nếu đám tây y gàn bướng hồ đồ, không biết thay đổi, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị thuốc mới của chúng ta đào thải


“Đến lúc ấy, dù cho bọn họ tới cầu xin hợp tác với chúng ta thì chúng ta cũng sẽ không cho cơ hội."

Bạch Vi Vi gật đầu, nói tiếp: “À phải rồi, viện trưởng bệnh viện trung y là ông Bành đến công ty vào sáng nay, nói là muốn gặp anh một lần.”

“Ông ta tìm tôi làm gì?” Diệp Lâm ngây người, thầm nghĩ ông ta muốn nhận mình làm thầy nữa hả: “Nói với ông ta là đừng mơ nhận tôi làm thầy.”

“Không phải.” Bạch Vi Vi nói: “Nghe ông ta nói là tới tìm anh để nói chuyện về giá bán của đan dược.”

Hóa ra là vấn đề giá cả. Diệp Lâm nói: “Bảo ông ta đi phòng họp chờ tôi.” Sau đó, Diệp Lâm đi vào phòng họp gặp ông Bành.

“Tiểu thần y, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.” Ông Bành chủ động đi lên, nhiệt tình bắt tay với Diệp Lâm, thái độ một trời một vực so với trước đây.

“Ông Bành, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Lâm đi thẳng vào vấn đề.

*Ừ ừ..” Ông Bành nghiêm mặt nói: “Bệnh viện trung y chúng tôi sẽ dốc sức. ủng hộ công ty cậu mở rộng thuốc mới, đồng thời phổ cập khoa học với người bệnh, chỉ cần người bệnh đồng ý là sẽ dùng thuốc mới để điều trị.”

“Chỉ là giá cả...” Nói đến đây, ông Bành có chút ngại ngùng cười nói: “Công ty cậu có thể định giá vừa phải hay không?”


“Tiểu Hỗn Nguyên Đan và trung Hỗn Nguyên Đan sẽ được dùng khá nhiều, chỉ mong giá cả sẽ thân dân một chút.”

“Nói cho cùng, đa số người bệnh đều không có bao nhiêu tiền, vì bệnh mà nghèo thấy mãi cũng quen mắt.”

Ông Bành chịu đựng xấu hổ đi trả giá cũng chỉ là vì người bệnh.

Lòng mang người bệnh của ông Bành khiến cho Diệp Lâm hơi xúc động.

“Ông Bành, ông cho rằng tôi mở rộng đan dược là vì phát tài hả?” Diệp Lâm cười hỏi lại.

Chứ sao? Ông Bành ngây người, không hiểu ý ngầm của Diệp Lâm.

Với loại thần dược như thế, dù có bán giá trên trời cũng sẽ là cung không đủ

Diệp Lâm nghiêm mặt nói: “Thăng quan phát tài, chớ nhập y môn!”

“Từ xưa đến nay, trung y chúng ta chữa bệnh cứu người, không phải là vì tiền tài mà là vì cứu mạng.”

“Tôi mở rộng đan dược chỉ vì hoàn thành tâm nguyện của sư phụ tôi.”

“Vậy nên ông Bành cứ yên tâm, đan dược sẽ được tính trong bảo hiểm y tế, giá cả chỉ cao hơn giá vốn một chút thôi.”

Diệp Lâm có rất nhiều cách để kiếm tiền. Đến cấp bậc của Diệp Lâm, tiền tài chỉ như mây khói thoáng qua.