Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 292




"Lời của tôi có khi nào không thật không?" Diệp Lâm nói: "Tuy nhiên, anh có địa vị đặc biệt, tốt nhất nên giữ khoảng cách với tôi, tôi sẽ không trách anh."

Thế nhưng, anh còn chưa dứt lời, Hoa Quốc Đống đã quỳ xuống, làm lễ bái SƯ.

"Sư phụ, xin hãy nhận của đệ tử một lạy!" Vừa nói, Hoa Quốc Đống vừa cúi lạy mấy lần. Mọi người xung quanh đều bị ngạc nhiên đến không thể khép miệng lại.

Đặc biệt là đám cảnh vệ của phủ Thuận Thiên, họ không thể tin vào mắt mình.

Đây vẫn là cảnh vệ trưởng độc đoán hàng ngày của họ đó sao? Giờ đây anh ta lại đang đi bái lạy một người chạc tuổi mình? Đùa chắc?

Đương nhiên Hoa Quốc Đống không quan tâm đ ến chuyện này. Sở dĩ anh ta nóng lòng như vậy là vì sợ Diệp Lâm sẽ đổi ý.

Anh ta kính trọng Diệp Lâm và ghen tị với sức mạnh khó lường của anh.


Nếu có một phần mười năng lực đó, anh ta đã có thể ngẩng cao đầu trước mặt cha mình rồi.

Càng không nói đến việc bị người ngoài chỉ trích sau lưng, bị nói là hổ phụ sinh cẩu tử.

Hoa Quốc Đống có một người cha tài giỏi và quyền lực nên phải chịu áp lực rất lớn. Sau này, vì quá chán nản, anh ta lựa chọn buông bỏ, trở thành một tay ăn

chơi sa đọa.

Tuy nhiên, kể từ khi gặp Diệp Lâm, ngọn lửa nhỏ mang tên “phấn đấu” trong lòng Hoa Quốc Đống dường như đã được nhen nhóm trở lại.

Chẳng ai muốn mình là người tâm thường suốt đời cả. Hoa Quốc Đống cũng muốn đánh cược một phen!

"Anh không sợ chuyện của nhà họ Tần sẽ ảnh hưởng tới anh sao?" Diệp Lâm hỏi ngược lại.

"Sợ cái quái gì!" Hoa Quốc Đống nói: "Võ cổ giả không thể xúc phạm, vậy chẳng lẽ phủ Thuận Thiên chúng tôi dễ động vào chắc? Bọn họ cứ thử động vào. tôi xem, xem có biết cha tôi là ai không?"

..

 
"Anh hùng, nếu như anh bằng lòng thu tôi làm đệ tử, phủ Thuận Thiên sẽ là chỗ dựa của anh! Đến lúc đó, nhà họ Tân muốn đối phó anh cũng phải suy nghĩ kỹ càng!"

"Ha ha!" Diệp Lâm bật cười vui vẻ, bị sự lạc quan và chân thành của Hoa Quốc Đống làm cho cảm động: "Được rồi, nêu anh đã thành tâm bái tôi làm sư phụ thì tôi sẽ nhận anh làm học trò."

"Tuy nhiên, tôi không cần phủ Thuận Thiên các anh làm chỗ dựa, bởi vì tôi đã là chỗ dựa lớn nhất rồi!"


"Nếu như nhà họ Tần dám tới đây thì bọn họ sẽ giống như Tần Hạo ngày. hôm nay, vĩnh viễn không trở lại!"

Lúc nói lời này, khắp người Diệp Lâm tỏa ra khí thế sự kiêu ngạo ngất trời. Khiến Hoa Quốc Đống bị mê hoặc.

Dám khinh thường võ cổ giả như vậy, e rằng chỉ có anh hùng mới có sự tự tin và năng lực này.

Một người một ngựa, khí phách ngang tàng. Đúng là ngầu quá đi! Đây mới là sư phụ trong lòng của mình!

"Sư phụ, đệ tử nguyện sát cánh cùng sư phụ." Hoa Quốc Đống nói: "Võ cổ không thể bị khinh thường, sư phụ càng không thể!"

"Chúng tôi cũng nguyện ý sát cánh với Long Vương!" Lúc này, đám người Hắc Long cũng bày tỏ lập trường: "Chúng ta sẽ cùng nhau chống lại nhà họ Tân!"

"Thật đáng tiếc, tôi đã mất đi cánh tay, trở thành một kẻ tàn phế." Lam Long có hơi thất vọng, nói: "Nếu không, tôi cũng có thể giúp ngài rồi, Long Vương."

Thực lực của Lam Long vốn là mạnh nhất trong nhóm người này, đồng thời cũng là được Diệp Lâm coi trọng nhất, định nâng đỡ làm trợ thủ đắc lực cho mình.

Nhưng khi bị mất một cánh tay, sức mạnh của anh ta giảm đi rất nhiều, thậm chí còn yếu hơn nhiều so với Hắc Long và những người khác.


“Ai nói anh là kẻ tàn phế?” Diệp Lâm sai người đi thu hồi cánh tay gãy của Lam Long.

Sau đó, anh đặt nó lên vai của Lam Long. "Long Vương?" Lam Long lấy làm khó hiểu. Nhưng sau đó, một cảnh tượng khó tin đã xảy ra.

Khe hở giữa cánh tay và vai đã được chữa lành một cách kỳ diệu thông qua những chuyển động của ngón tay Diệp Lâm.

Trong nháy mắt, không những không có vết sẹo nào mà thậm chí cơn đau nhức ở bả vai cũng đã tan biến.

Ngay sau đó, năm ngón tay của Lam Long khẽ cử động.

Cánh tay bị cắt đứt thực sự đã hồi phục lại cảm giác, có thể tự do cử động. "Cái này... Nhóm Thanh Long đều ngơ ngác, lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Diệp Lâm một lần nữa lại khiến mọi người mở mang tầm mắt.

"Ha ha..." Chỉ có Hoa Quốc Đống là cười nói: "Sư phụ của tôi còn có thể cứu được người chết, gấy tay có đáng là gì!"