Chương 31: Hợp lực đối công.
Chương 31: hợp lực đối công.
Một bạt, hai bạt rồi ba bạt. Mỗi bạt tai đều có gà c·hết. Cứ thế chín người luôn chân luôn tay đi lên đánh đến đám gà không ngừng ngã xuống, thảm thiết vô cùng.
Dự tính ban đầu của Trần Anh Khang tại một hai lần chạm vào đối phương còn có cách mà chơi sau đó liền là thê thảm. Người ta tách ra thì tách ra cũng không cần đi lẻ một người cho cậu bẻ. Chỉ là lựa chọn khác nhau cũng không có tính là xung đột gì, bên này tổ đội ba người một nhóm. Một người sát quang gà, một người tìm kiếm vị trí của Trần Anh Khang và một người tăng tốc tiến đến. Không phải ngại vì họ không cần cắm đầu vào đánh khô máu mà cũng chỉ cần kéo lấy một chút khoảng cách là Trần Anh Khang sẽ bị hội đồng lên.
Lúc này Bán Hạ đã kéo đám người ban đặc chiêu chạy tới. Nàng vừa định cùng đám người xông vào thì Trần Anh Khang đã phát hiện ra. Nếu mà cả đám nhào vô chưa chắc ăn được lợi điểm, trong ba lều lớn trước lúc Trần Anh Khang đi có khoảng ba mươi người sau đó có về thêm hay không thì cậu không biết.
Không giống với trước đó quần chiến với khai tâm sơ kỳ lần này đánh nhau không dễ ăn đến thế. Lý do rất đơn giản, không có linh lực sức sát thương liền bình thường nhưng hiện tại lại khác. Mọi đòn t·ấn c·ông đều nguy hiểm mang đến độ uy h·iếp cao và có khả năng chí mạng.
Cực cảnh bất hoại là điểm duy nhất mà Trần Anh Khang dám dựa vào nhưng những người khác thì không thể. Xét đến tình thế hiện tại, không có cách nào tốt hơn Trần Anh Khang đành cắn răng liều một phen. Cậu hét lớn ra ngoài.
“Chia làm hai, mười người chạy thẳng ra chỗ mấy con thỏ.”
Không có thời gian giải thích thêm bởi vì tiếng hét ban nãy của cậu cũng làm cho đối phương phát hiện ra nơi Trần Anh Khang đang đứng. Không lựa chọn né tránh nữa Trần Anh Khang đứng thủ trước cửa.
Trong lúc này, bên trong chín người thì có một người ghé vào tai một người khác thì thầm gì đó, tiếp theo ba người tách đoàn nhằm vào ba bờ tường còn lại mà phóng đi. Tông bể tường, không quay đầu lại mà phi tốc trốn vào màn đêm. Sáu người đồng thời tiến về phía Trần Anh Khang.
Không khó đoán cũng chẳng để tâm. Trần Anh Khang đón đánh cả sáu người, dựa vào một thân da thô ráp, máu hồi trâu mà đè ra ôm lấy. Câu cũng không keo kiệt phân cho đám ở ngoài hai bạn cùng chơi. Một mình kéo bốn, khó thì khó nhưng Trần Anh Khang không quá lo lắng, lấy ra bao tay long lân màu trắng, Trần Anh Khang thủ trắc yếu hại, chỉ khi nào có người muốn rời đi cậu mới kéo một lại một chân, tiếp tục quấn chặt.
Lo lắng của Trần Anh Khang nhiều hơn là ở trận chiến bên ngoài. Một đám gà mờ chiến đấu đã rất nguy hiểm, lại còn phải đối đầu với kẻ thù mạnh sẩy tay một cái là có thể làm ra mạng người. Không giống cậu ít nhất có một ít gọi là dựa vào, đành dựa vào Bán Hạ cùng bạn nữ thứ ba có thể tổ hợp mọi người đánh ổn một chút. Giờ Trần Anh Khang mới để ý cậu ta chưa biết được tên của cô nàng kia.
Bên trong Trần Anh Khang nhanh chóng b·ị đ·ánh cho không có tính tình, máu chưa gì đã nhuộm đỏ toàn thân. Bên ngoài thấy vậy cả đám đều sôi máu đi lên chia thành hai tổ quây lấy hai người mới ra mà đánh. Sợ nhất kiểu này, thiếu kinh nghiệm chiến đấu lại còn trẻ trâu. Một khi đã nóng lên thì chẳng màng gì nữa, kiểu đánh bán mạng này rất có thể bán luôn mạng của mình thật. Bán Hạ cùng cô gái thứ ba vội người tiến lên điều tiết trận chiến. Hai cô nàng cũng có nỗi sợ không khác gì Trần Anh Khang. Thời gian kéo đến không sai biệt lắm, bọn này thoát không được chỉ sợ ra ngoài ý muốn có người phải bỏ mạng khi lũ người này đường cùng hóa điên lên.
…..
Nhóm mười người chạy qua tập hợp với Như Mẫn và Tiền Nhất Tiêu rồi thì cả nhóm chạy gấp theo đường mà Lý Nguyên Từ thoát đi. Đến nơi hai bạn nữ trong đoàn đã không kìm được nước mắt, đám con trai cũng khùng cả lên khi thấy Lý Nguyên Từ b·ị đ·ánh cho thê thảm. Cả người chỉ còn phần đầu và hạ vị có tay đỡ thay là còn tương đối nguyên vẹn còn lại đền b·ị c·hém nát nhừ, nhất là hai cánh tay bị róc cả một mảng chỉ còn xương trắng.
Nhìn tới tình thế có xu hướng tiến đến bạo tạc, Tiền Nhất Tiêu ra tay cản lại mọi người.
“Hiện tại cậu ta đã lâm vào trạng thái không minh, là gì thì giải thích sau hiện giờ không có thời gian. Nhưng đừng tiến tới, cậu ta hiện tai không thể phân biệt địch ta được, tiến tới không giúp được gì còn có thể hại thêm. Tốt nhất là chia ra hai bên trái phải cố gắng tạo trở ngại cho đối thủ chờ người đến cứu.”
Nói rồi Tiền Nhất Tiêu chạy qua bên trái Lý Nguyên Từ. Cách ra một đoạn, hắn nhìn xung quanh bèn hốt lên một đống đất ném qua, nhận ra hiệu quả rồi lại hét to với đám người đang chạy tới.
“Ném đất cản tầm nhìn của hắn, đừng dùng vật khác. Đi hết qua đây không cần chia lẻ nữa.”
Nghe theo lời của Tiền Nhất Tiêu, nhóm người vốn vừa mới chia ra liền hợp lại tiến về phía Tiền Nhất Tiêu.
Vốn đang phân vân có nên hạ sát vài người trước rồi mới đi hay không kẻ thủ ác liền bỏ đi ý nghĩ này. Ngược lại bây giờ hắn chỉ còn suy tính đường để chạy. Giết được một kẻ thiên tài như Lý Nguyên Từ là một công lao không hề nhỏ đối với hắn nhưng khó mà thành được.
Nhìn như càng lúc càng thê thảm, có thể hẹo bất kỳ lúc nào nhưng là người trực tiếp đối đầu gã nhận ra lượng sát thương hắn t·ấn c·ông vào lại giảm đi không quá nhiều nhưng vẫn là giảm. Lung lay là biểu hiện bề ngoài còn ở trong lực bền bỉ còn rất lớn, trong trạng thái không minh hắn rất khó đánh một đòn chí mạng g·iết luôn Lý Nguyên Từ. Mài c·hết hắng có tự tin nhưng phải có thời gian.
Thấy đám người không có ý định vây chặt hắn không biết rằng có cao thủ xắp tới hắn chỉ biết mình có đường thoát lui, nhưng lộ tuyến phải tính toán lại.
Quen thuộc chính là liều thuốc nguy hiểm nhất với bất kỳ ai. Thói quen chính là điểu yếu khó phát giác nhất của mỗi con người.
Là kẻ sống trong bóng tối, lãnh đạo một đoàn thể đi ngược lại với ánh sáng, vận mệnh đã chú định hắn phải là một kẻ hay hoài nghi và tính toán nhiều. Nhờ tính cách này mà hắn mới có thể sống sót đến hiện tại, trong thế giới nguy hiểm của bản thân hắn lựa chọn tin tưởng vào tính cách hoài nghi của mình. Thiện, mỹ, đức, thứ rác rưởi gì, hắn hoàng toàn bỏ qua.
Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn chạy qua bên trái của mình. Nhưng hắn không chạy thẳng mà vòng qua, theo lộ tuyến mà hắn tính toán, hắn sẽ vòng ngược lại lối cũ. Không biết bị phát hiện vì đâu, có nghĩ nát óc hắn cũng không thể nghĩ đến kế hoạch bị vỡ chỉ vì cả đám g·iết c·hết một con gà.
Không biết, nhưng hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì lớn, với những con người trước mắt hiển nhiên không phải một cái bẫy có chủ đích từ trước.
Đánh mạnh một đòn cuốn, thử xem vận may của mình có thể g·iết luôn được phiền phức trước mắt hay không. Bỏ qua việc xác định kết quả, hắn quả quyết quay người chạy đi. Lúc này chỉ nghe một tiếng rắc, tay của Lý Nguyên Từ b·ị đ·ánh gãy. Mắt vẵn vô hồn, khuôn mặt cậu ta không hề có chút sóng gợn, vô tri mà thủ thế.
Nói mọi người đừng tách đoàn như Tiền Nhất Tiêu mắt lại không rời khỏi kẻ địch. Thương nhân mắt phải cay, phải độc. Nhìn ra thời cơ phải nhanh, phải chuẩn. Bắt lấy thời cơ còn phải nhanh hơn, phải ác hơn. Nhớ đến lời cha mình nói, Tiền Nhất Tiêu biến tính cách thương lộ của bản thân vào cả con đường luyện võ.
Ngay lúc này, nhóc béo nhào cả người về phía trước. Răng cắn chặt, ánh mắt sâu thẳm nhằm vào đối phương.
Đừng lại, xuống tấn, dồn lực, vặn eo, tung nắm đấm.
Tất cả quá trình đều làm trong một chuỗi dự đoán của Tiền Nhất Tiêu, không hề có chính xác kẻ thù trước mắt. Khi quyền vung tới nơi địch thủ vừa hay chạy tới. Không kịp phát giác hắn đành dùng thân ngạnh kháng.
Tổn thương ít nhưng vũ nhục cao. Cả đám lại nhào lên theo, nghĩ tới điều gì, hắn bèn ghim vào trong lòng rồi bỏ đi.
“Đánh không lại còn không thể đấm một đấm.”
Lúc này không còn kẻ thù ở đây rối cuộc hai bạn nữ liền kìm không được mà khóc thành tiếng.
Như Mẫn vừa khóc nấc lên vừa hỏi.
“Bên kia sao giờ, làm sao để cứu người được.”
“Không có sao, chờ một lúc cậu ta sẽ tỉnh lại thôi. Chờ một hồi, một hồi nữa là được rồi.”
Lòng đang rối như tơ Tiền Nhất Tiêu vẫn phải mỉm cười mà an ủi mọi người. Nhìn đến Tiền Nhất Tiêu có thể chủ động đấm ra một đòn cả đám cũng có thêm được một chút lòng tin. Thởi dài một hơi, Tiền Nhất Tiêu nhìn vào bàn tay đang đỏ lên của mình rồi tự mình cảm thán.
….
Cuối cùng khi nhìn thấy có cao thủ bay tới sáu người ở lại mới hạ quyết tâm. Điên cuồng đánh trả chỉ muốn kéo lấy một cái đệm lưng. Dự tính từ trước, kéo người về thủ nhưng vẫn có người b·ị t·hương nặng. Đấu chiến cảnh tự mình mang theo Ân Khuyết bay tới, dọn dẹp xong vẫn phải ngã xuống ba người chưa c·hết được nhưng nặng cực kỳ.
Nhấc lên tính bay ngược về lại nghe tới còn một nhóm khác vị đấu chiến cảnh đành để lại. Bay v·út lên cao hắn liền phát giác ra khi tức đám người còn lại cũng kẻ khai tâm trung kỳ đỉnh và ba tên khi trước chạy đi.
Còn thở, nhủ thầm vị đấu chiến cảnh liền bay v·út đi.
Gọn gàn sử lý bốn tên còn lại. Bay qua nhấc lên Lý Nguyên Từ, bay lại kéo lên ba người chạy đến viện xá. Trong lúc này đám người chạy tới tụ hợp. Thương nặng đã được mang đi nhưng thương nhẹ còn ở lại.
Nhìn đến bầm tím đám người Bán Hạ thởi dài một hơi.
“Đi thôi, đi viện xá rồi về nghỉ ngơi.”
Dìu nhau mà đi, cả đám người bước thấp bước cao cùng nhau bước về. Trong lòng mỗi người đều đè nặng những dòng suy nghĩ, chẳng ai nói với ai. Không gian trầm lặng đến đáng sợ, nhưng không có ai đi ra pha trò.
Không cần thiết, tuổi trẻ đôi khi cũng cần có cho mình những khoảng trầm. Tự mình trải nghiệm, tự mình nhấm nháp để có thể trưởng thành đây là con đường bắt buộc phải đi qua.