Chương 54: Gặp được người mấu chốt.
Bên này nghe được tin Trần Anh Khang liền nghĩ ngay tới một nhân vật khác cùng m·ất t·ích với con gái của ông chủ họ Phạm, chính là anh trai của Phùng Lâm.
Bảo với Tiền Nhất Tiêu qua bên kia phụ với mọi người tìm kiếm manh mối của viên ngọc. Đồng thời nói với Tiền Nhất Tiêu rằng cậu ta sẽ tách đoàn, hẹn ký hiệu để Tiền Nhất Tiêu nói lại với Bán Hạ thời gian và địa điểm cô nàng tới gặp và cải trang lại cho Trần Anh Khang.
Nói rồi Trần Anh Khang đi ra khỏi quán. Hai người chia làm hai ngả rời đi. Trần Anh Khang quay lại nhà của Phùng Lâm tìm tới cậu bé nhưng không có ai ở nhà.
Lên phòng của mình Trần Anh Khang lấy đi hành lý cùng một số tiền rồi rời đi. Đến một con hẻm vắng, Trần Anh Khang nhìn trước nhìn sau, rồi mới thay đổi trở lại diện mạo ban đầu của mình.
Cậu ta đi vòng một vòng lớn quay lại khu buôn bán, lựa chọn một khách sạn giá rẻ thứ mà Phùng Lâm đã giới thiệu trước đó rồi thuê lấy một căn phòng. Để lại đồ đạc Trần Anh Khang nhanh chóng di chuyển ra ngoài.
Hướng tới phương hướng cổng thành mà đi tới. Quả như Trần Anh Khang đoán Phùng Lâm vẫn đứng ở chỗ mà lần đầu cậu nhìn thấy. Ngóng nhìn ra ngoài cổng, ban đầu Trần Anh Khang tưởng rằng cậu nhóc làm thêm việc dẫn đường cho khách nhưng xem đến tình hình hiện tại có vẻ nó không còn đúng nữa.
Chờ ai cơ chứ? Có phải anh của cậu ta hay không?
Một khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Trần Anh Khang không cách nào vứt nó ra được.
Kiếm một quán nước có thể nhìn thấy Phùng Lâm, Trần Anh Khang ngồi xuống chờ đợi. Mặc kệ là chờ đợi điều gì, Trần Anh Khang tin rằng đây sẽ là một mấu chốt để cậu giải bài toán trong cái thành Nhạc Trạc này.
Đăm đăm nhìn đến Phùng Lâm cuối cùng Trần Anh Khang cũng có một ít thành quả. Tuy là nó không giống những gì cậu nghĩ nhưng không ảnh hưởng đến việc đây là một bước tiến triển.
Trong lúc chú ý nhìn đến Phùng Lâm, Trần Anh Khang tình cờ phát hiện hai nhóm người khác cũng đang chú ý đến cậu nhóc. Một trong số đó là ba người đàn ông. Không rõ cảnh giới. Thực ra người tu luyện dựa vào không vật chất như tại Cựu Địa muốn che dấu cảnh giới thực rất dễ dàng. Trần Anh Khang cũng không có ý định dùng viên ngọc Vệ Linh bây giờ. Một chỗ khác người chú ý cậu nhóc Phùng Lâm là một người mặc áo choàng đen nhìn khá dị. Dường như cô ta không có kinh nghiệm gì trong việc này, vừa tới liền gây ra sự chú ý cho tất cả mọi người. Đến cả Phùng Lâm cũng không nhịn được mà ngoái lại nhìn.
Vừa tới cô gái liền nhanh chân lùi lại. Lúc này trong nhóm ba người đàn ông kéo ra hai người đuổi theo phía sau. Trần Anh Khang cũng bỏ qua Phùng Lâm mà âm thần đi vòng ra sau cùng.
Phùng Lâm hiện tại khả năng cao là không có vấn đề gì, tuy có lựa chọn mang chút đánh cược nhưng lúc nào chẳng vậy, Trần Anh Khang cũng không nghĩ nhiều thêm về nó. Cậu ta không có thói quen hối hận với quyết định của mình.
Quẹo hai ba vòng, ý thức được rằng mình không có khả năng bỏ lại cái đuôi phía sau. Cô gái thay đổi chủ ý, cô bắt đầu tìm kiếm một không gian phù hợp để chiến đấu.
Bên trong chiếc áo choàng màu đen cô mặc một bộ đồ chiến đấu màu đen, nhìn có vẻ là hàng đắt tiền. Hai tay cầm lấy hai thanh đoản thủ ngắn, một cặp kiếm này gọi là Song Nguyệt với một thanh tên Lam Nguyệt và một thanh tên Hồng Nguyệt.
Ngoặt qua một bờ tường, cô gái đứng dựa vào bờ tường. Kéo ra tấm áo choàng, cô gái bắt đầu nhẩm đếm số.
‘Một, hai, ba.’
Ném ra tấm áo choàng che tầm mắt, cô gái khẽ hạ thế, đưa hai lưỡi kiếm kéo thành hai đường bán nguyệt chém tới.
Một trong hai kẻ đi trước vướng phải tấm áo choàng, chưa kịp làm gì liền ăn phải hai lưỡi kiếm sắc bén. Cũng may đồng bạn của gã khẽ đẩy khiến cho lưỡi kiếm đi lệch khỏi bộ vị yếu hại.
Thấy thế, cô gái thừa thế xông tới muốn hạ trước một người. Bên này không cho cô gái dễ dàng đạt được ý nguyện, gã thứ hai dồn linh lực xuống dưới chân mà vung cước đạp tới.
Không còn cách nào cô gái chỉ có thể lùi lại. Ban nãy, cô đã dùng linh lực phụ vào lực cách tay nên hiện tại vẫn chưa sinh ra được lực mới. Cặp song kiếm của cô là một món v·ũ k·hí có uy lực lớn nhưng cấp bậc hiện tại không cho cô có khả năng bộc phát toàn bộ sức mạnh của nó. Linh lực cũng không thể phụ vào v·ũ k·hí mà phải đợi đến khi khai tâm viên mãn, tăng cường độ bền của linh lực mới có thể phụ lên các vật thể khác.
Xé toang tấm áo choàng, gã còn lại cũng nhào lên t·ấn c·ông, mặc kệ v·ết t·hương của mình đang chảy máu. Hắn ta còn không thèm dụng cơ của mình ép chặt v·ết t·hương lại.
Nhìn một hồi Trần Anh Khang dễ dàng nhận ra cách đánh của cô gái này quá mức cứng nhắc. Y hệt nhưng con người học võ theo kiểu hàn lâm mà bỏ qua thực chiến. Dù là Trần Anh Khang cũng không phải dân luyện võ chân chính nhưng cậu ta đã được luyện đối chiến từ nhỏ. Một bộ động tác xuống tới chẳng có võ công gì nhưng lại có rất nhiều chiêu thức tự rút ra từ thực tế, bị chà đạp riết cũng phải tự mình động não mà né đòn cũng như hạn chế bớt. Trần Anh Khang không biết cách cậu được dạy có đúng hay không, nhưng hiện tại rõ ràng sức chiến của cậu cao hơn cô gái đang đấu. Không khỏi nghĩ lại Lý Nguyên Từ, hai người từ đầu đến cuối đều không bỏ qua việc so đấu với nhau. Lần này thì sao nhỉ?
Nghĩ rồi Trần Anh Khang không đứng ngoài coi nữa mà nhào vào đánh luôn.
Cô gái nhìn đến có người tiến tới sợ rằng bên kia thêm viện quân, cô ta đã định rút đi nhưng khi thấy người tới nhằm đến mục tiêu không phải cô. Cô gái liền đứng lại muốn làm thịt hai tên này luôn.
Từ đằng sau tiến tới. Trần Anh Khang tạo tay thành thế trảo thủ, nhắm thẳng vào cổ tên phía sau. Nhanh và mạnh một đòn liền bắt được cổ của kẻ thù, dùng một lực lớn bóp nát cái cổ nó ra.
Tên đằng trước chưa thể ý thức được gì khi cô nàng tăng cường lực công. Múa nhanh hai kiếm chém thành lưới. Nhìn có vẻ loạn, lại gây ra rất nhiều rắc rối cho đối thủ.
Hạ nhanh xong một tên, Trần Anh Khang phóng ngay tới, cùng cô gái hạ tên còn lại.
Không để cô gái mở lời hỏi trước, Trần Anh Khang liền dành lấy thế chủ đạo.
“Còn một người nữa.”
Nói rồi ra hiệu cho cô gái đi theo mình. Hai người lại bẻ thêm một vòng lớn vòng lại chỗ cũ.
Trước đó Trần Anh Khang kéo cô ta nhanh chóng thay lấy một bộ đồ bình thường hơn.
Nắm lấy tay cô giả làm một cặp tình nhân đi tới. Ngồi lại một nơi gần đó. Hiện tại người mà cả hai chú ý lại là người đàn ông cuối cùng.
Chờ mãi không thấy đồng bọn của mình tiến về, trong lòng gã ta bất giác có một dự cảm bất lành. Chậm rãi lui về sau gã ta không quên chú ý mọi thứ xung quanh. Được vài bước, hắn ta dứt khoát quay người chạy vào trong hẻm nhỏ.
Thấy vậy cô gái muốn dí theo mà bị Trần Anh Khang kéo lại.
Không lâu sau đó gã ta lại đi ra, lần này hắn không nhìn tới nhìn lui nữa mà đi thẳng một đường.
Tốc độ không nhanh một lần nữa cô gái lại bị Trần Anh Khang kéo lại. Gã ta lại quay lại một lần nữa chọn một con đường ngược với ban nãy mà đi.
Lần này hai người mới đuổi theo.
Một gã già hơn hai người còn lại, nhưng chẳng mạnh hơn là bao. Nhanh chóng bị hạ. Hắn ta cũng dứt khoát t·ự s·át mà không để lại một manh mối gì cho hai người.
Đến hiện tại hai người mới bắt đầu việc dò hỏi đối phương. Trước hết cần một nơi an tĩnh hơn để nói chuyện. Là người vốn ở đây cô gái ngỏ ý muốn Trần Anh Khang đi theo. Trần Anh Khang không ngần ngại mà tiến tới. Bởi vì ban nãy, trong lúc chiến đấu Trần Anh Khang đã thừa cơ thả vào một thứ bột không màu bay vào trong không khí. Hiển nhiên, cậu ta cũng muốn nắm một phần đảm bảo.