Chương 56: Mưu đồ nhỏ của Nguyễn lão sư.
Chương 56: m·ưu đ·ồ nhỏ của Nguyễn lão sư.
Sáng ra sáu người Lý Nguyên Từ đã tiến đến gian nhà của Nguyễn lão sư. Tới nơi chỉ thấy người đang ngồi bên hiên cửa chờ đợi từ trước.
Vì nói từ trước, mặt trời mới nhú lên một phần rạng đông, họ đã phải thức giấc.
Nhìn thấy người đã tới, Nguyễn lão sư cũng không làm ra vẻ. Đứng dậy, bước chậm đi tới.
“Mọi người đã tới vậy thì bắt cặp đối chiến đi, ta muốn nhìn xem, mấy đứa học được những gì từ học viện rồi.”
“Vâng thưa lão sư.”
Nói rồi sáu người chia làm ba cặp. Lý Nguyên Từ tính đi lên đầu để đối chiến lại bị lão sư ngăn lại.
“Không phải ở đây.”
Nói rồi, Nguyễn lão sư dẫn mọi người tiến tới một gian đối luyện trong phòng. Không xa, nó nằm ngay cạnh gian nhà của Nguyễn lão sư, nhìn có vẻ sạch sẽ, có lẽ nó cũng thường hay được dùng.
“Ba nhóm đánh một lượt đi.”
Có chút ngờ vực, sáu người vẫn tiến lên riêng phần mình chọn ra một khu vực để chiến đấu.
Từng cặp bắt đầu đối luyện, khá chậm, cũng chỉ là những chiêu thức cơ bản.
Dù vậy Nguyễn lão sư cũng chẳng nói thêm điều gì.
Nhìn một hồi, người mới lên tiếng hỏi.
“Biết dùng v·ũ k·hí hay không? Biết thì lấy vào đấu đi.”
Nghe thấy vậy mọi người ngừng tay lại một bộ phận tiến lại lấy v·ũ k·hí, trong đó có ba người đi lấy và ba người lựa chọn vẫn đấu tay không. Tưởng Thành lựa chọn một cây trường côn, cô gái thứ ba lấy hai thanh song kiếm dạng ngắn và người cuối cùng lấy v·ũ k·hí là Tiêu Nhất Huyên, cô nàng mang lên một thanh đại đao.
Ân Khuyết không lấy vũ khí vì thực cậu ta chẳng biết mình hợp với v·ũ k·hí nào, lớn quá thì cản chở tốc độ di chuyển của cậu, loại nhỏ cảm giác cầm lại không vừa ý.
Trần Thuật đơn giản là không thích, cậu thích sử dụng v·ũ k·hí tầm xa mà trong chiến đấu cận chiến kiểu này cầm cung hay nỏ đều không phù hợp. Đương nhiên vẫn có một vài cách thức dạy người ta sử dụng chúng để đánh cận chiến nhưng Trần Thuật lại không cho là đúng. Chọn công khích từ xa, chính là vì ưa thích cái chữ xa trong danh của nó này còn học cận chiến cái gì, người tới chạy là được rồi, muốn phòng thân thì cầm thêm cây kiếm cũng chẳng phải vấn đề gì.
Đúng sai, ai mà quản được. Đơn giản vì cậu ta làm gì có nói đâu. Nghe nói phần đấu đài của đoàn đội rất lớn đến khi đó từ từ thả diều cũng được. Nghĩ đến đây Trần Thuật hơi nhìn qua Ân Khuyết, muốn thả diều ngoài học kéo cung giỏi ra còn cần học cách di chuyển nữa, lúc nào phải nhờ cậu ta luyện cho mới được.
Về phần Lý Nguyên Từ, cậu ta đã có v·ũ k·hí mà mình ưa thích nhưng chưa vội sử dụng. Cảm giác trong tâm có một phần nào đó bài xích nó ra ngoài. Không phải kiểu ghét bỏ v·ũ k·hí mà là ghét bỏ sử dụng nó cho hiện tại. Thiếu một lý do, lý do để rút kiếm g·iết địch, lý do để cầm khiên che chắn.
Sau khi quay lại chiến đấu, vì Ân Khuyết và Trần thật bắt làm một cặp nên Nguyễn lão sư bỏ qua luôn hai người.
Bên này khi nhìn vào cuộc giao chiến giữa hai nữ sinh, thứ Nguyễn lão sư nhìn vào đầu tiên là lưỡi đao của Tiêu Nhất Huyên. Lưng đao là Thiên. Lưỡi đao là Địa. Giữa chuôi đao là Quân. Bộ phận che chuôi đao là Thần. Phần cuối chuôi đao là Sư. Sáu thức mà tay cầm đơn đao Tiêu Nhất Huyên sử dụng là triển, mạt, câu, đoá, khảm, phách. Mũi đao, lưỡi đao hướng ra ngoài là triển, hướng vào trong là mạt, co lại là câu, đưa ngang là đoá, giơ lên quá đầu là khảm, hai tay nắm chuôi đao chặt xuống là phách. Tay cầm đao lớn, Tiêu Nhất Huyên múa lên mỗi một chiêu thức đều rộng thoáng, uy mãnh. Phách xuống như bổ sơn, chém ngang như bạt gió, khí cứng mà thân nhẹ. Ban đầu hai cô gái còn chia ra năm năm để đánh, khi cầm lên binh khi lại là Tiêu Nhất Huyên toàn lực áp chế, thân tùy ý động, đao theo tay, mà tay lại kéo lấy đao, tưởng chừng như thể là một.
Đặc biệt khi nhìn tới Nguyễn lão sư không nhìn thấy bất kỳ sự dư thừa hay lệch nhịp nào ở cánh tay không cầm đao của Tiêu Nhất Huyên, đây chính là điểm hút mắt nhất. Nói thì dễ nhưng một khi vào tay liền cảm thấy rất khó điều khiển cánh tay không cầm đao này, cho nên nhìn vào đây là một góc nhìn rất quan trọng để phân biệt trình độ của người cầm đao.
Càng nhìn càng vừa ý, càng nhìn càng ưng cái con mắt. Nguyễn lão sư, chậm rãi vuốt râu, trên mặt khó mà dấu được nụ cười. Người chú ý đến độ, bỏ luôn việc nhìn qua cặp cuối chẳng thèm nhìn dù là hai người kia cũng đang đánh cho tơi bời.
Bộ thế không hợp, đao pháp cũng chỉ là tầm thường đao đạo không có điểm nào đáng nói. Nhưng cái thần lại hòa hợp đến lạ, nhãn pháp không độc nhưng tinh, mà nhạy. Rõ ràng là một người mới nhưng khi nhấc đao lên lại toát ra phong phạm đại tướng, tiến lùi tự nhiên, mỗi một đòn có nhanh có chậm mà không bị kéo theo khi thế của đao, thu duỗi tự nhiên cũng không kìm nén khí thế mà thanh đao trong tay tạo ra. Điều này chỉ có thể nói, đây chính là thiên phú, một kỳ tài võ học. Không là kỳ tài đao đạo.
Càng nghĩ người càng hưng phấn, nhất định phải đào được cô bén này. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, mắt đảo nhanh chóng.
Trước đó đối tượng mà Nguyễn lão sư muốn đào là Lý Nguyên Từ và Tưởng Thành nhưng lầy này lại khác. Lý Nguyên Từ là ai cơ chứ? Tưởng Thành à, xin lỗi đây không quen!
“Được rồi, mọi người dừng tay đi. Nghỉ ngơi một chút.”
Nói rồi Nguyễn lão sư chậm bước ra ngoài.
“Nguyễnnnnnnnnnnn Tuấnnnnnnnnnnnn.”
….…
Một nơi khác đang đối luyện Nguyễn Tuấn khe nhăn mặt. Đối diện cậu, người thanh niên thấy thế thu lại quyền, rồi khẽ mỉm cười.
“Lại bị gọi rồi.”
“Ừ, lại bị gọi rồi.”
“Ha ha, nhanh cái chân lên, không lại bị mắng bây giờ.”
“Lần nào ông tới, tôi không bị la. Nhanh hay chậm cũng thế mà thôi.
Nói thì nói như thế, Nguyễn Tuân vẫn nhanh chân bước đi. Khẽ cười, người thanh niên cũng không nói thêm gì. Tính đi theo nhưng khi bước được hai bước người bèn ngừng lại.
“Tìm ra rồi!”
“Ra.”
“Ông không thể nói thêm vài chữ được à.”
Lầu bầu một câu, người thanh niên rời đi theo một hướng khác.
….…
“Ông nội có gì sao.”
Nguyễn Tuấn vừa bước tới, Nguyễn lão sư liền nhíu lại mày. Tưởng trừng sẽ bị huấn cho một hồi, Nguyễn Tuấn cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng không.
“Lấy cho ta mấy quyển sách.”
Cố ý nói to lên cho cả sáu người bên trong cùng nghe được. Bên ngoài Nguyễn lão sư nhanh chân tiến lại gần Nguyễn Tuấn mà nhỏ giọng nói.
“Gửi tin cho Hỏa Long nhanh tới đây.”
“Đã….”
“Bốp”
Nguyễn lão sư vung một cái tát mạnh đập thẳng xuống đầu Nguyễn Tuấn.
“Đã nói bao nhiêu lần không cho phép lại gần cái tên c·hết tiệt kia cơ mà.”
Nói lớn rồi lại nhỏ giọng.
“Nói nhỏ thôi, ta nói gì thì làm đi. Sau này ta sẽ giải thích sau.”
Không nói gì thêm, Nguyễn Tuấn chỉ nhẹ gật đầu rồi rời đi. Quen thuộc liền tốt, với lại cậu ta cũng biết ông của mình không có ý gì xấu. Đơn giản muốn tìm cớ đánh cậu mà thôi, dù gì không vừa mắt bạn cậu là thiệt.
Giải quyết xong, Nguyễn lão sư vui vẻ bước vào trong.
Gác lại vẻ mặt vui vẻ vừa nãy. Nguyễn lão sư bắt đầu nghiêm nghị giảng bài.’
Khí chất của người biến đổi dường như cũng thay đổi bầu không khí xung quanh. Sáu người như bị l·ây n·hiễm cũng nghiêm túc ngồi xuống.
Từ trái sang phải, Nguyễn lão sư chỉ ra các mặt được và còn thiếu của mỗi người. Những điểm nhỏ mà người nhìn tới. Một vài suy đoán và suy luận. Một vài kiến nghị cũng như gợi ý.
Từng chút, từng chút một, Nguyễn lão sư bù đắp phần lý thuyết thiếu hụt cho sáu người. Không nhanh cũng không chậm, dường như chẳng màng gì đến thế giới ngoài kia nữa. Nguyễn lão sư hoàn toàn chìm đắm trong bài giảng của mình.
Nguyễn Tuấn làm xong việc, quay về đến nơi. Nghe được bài giảng bên trong, cậu ta ở ngoài cũng nghe như say như si, càng không nói đến sáu người bên trong. Cả đám như rơi hẳn vào thế giới khác vậy, một thế giới tưởng như quen thuộc lại có rất nhiều thứ mới lạ và thú vị.
Thăm thú, tận hưởng, cả sáu người dạo quanh thế giới cũ mà mới, mới mà cũ.