Chương 58: Tiểu chiến.
Ngồi mòn mông cũng không được bao lâu. Ai đánh ai từ đầu đã sinh ra chính và phụ.
Hôm nay sáu người này chính là nhân vật chính …. hoặc là trùm phản diện.
Một võ sinh nào đó tiến đến ghé vào tai Lý Nguyên Từ mà nói.
“Nguyễn lão sư bảo đến lúc lên sân rồi.”
“Cảm ơn.”
Nở một nụ cười công nghiệp Lý Nguyên Từ tiễn người đi. Cười cười Lý Nguyên Từ quay qua nói với mọi người.
“Xuống chơi cái nhờ.”
“Một lượt?”
Khẽ vươn vai, Lý Nguyên Từ đứng lên chỉnh lại võ phục.
“Không, vậy ánh sáng sẽ bị chia làm tư ấy.”
“Màu mè.”
“Tôi nói tôi hướng nội, mấy người có tin không.”
“Xìiiiiiiiiiiiiiiiii”
“Gì chứ, nói thật mà.”
Xàm xàm vài câu với lũ bạn, chẳng hiểu vì sao, có thể cũng lo thật ấy. Lý Nguyên Từ chậm bước đi xuống dưới. Tưởng tượng mọi người đều chú ý vào mình làm Lý Nguyên Từ cảm giác không được thoải mái cho lắm, mà cũng nào có phải tưởng tượng là thật ấy chứ.
Hít sâu một hơi, Lý Nguyên Từ vẫn kiên định bước chân. Là người dễ dàng trở nên chần chừ, Lý Nguyên Từ luôn phải tự dặn mình phải quyết đoán nhanh hết mức có thể. Đôi lúc, việc này khiến cho những quyết định cậu đưa ra chưa có được sự suy tính đủ chu đáo nhưng ít nhất chưa bao giờ đôi chân ấy lùi bước.
Lên đến sàn đấu, đối thủ của Lý Nguyên Từ vẫn chưa biết là ai. Lý Nguyên Từ đành đứng yên một chỗ chờ đợi. Chẳng biết để tay vào đâu, cậu ta đành khoanh tay trước ngực, không biết nhìn vào đâu Lý Nguyên Từ chỉ biết ngửa mặt nhìn chăm chú vào mái trần phía trên.
“Nhìn thái độ ngạo mạn thế kia mà còn đòi làm người hướng nội, cha này đùa chúng ta hài quá đi.”
“Ừa, nhìn sao cũng không thấy giống.”
“Mấy người nói coi, ổng có bỗng nói một câu gì kỳ kỳ ở trên đó không.”
“Ai biết.”
“Mong là không chứ không thì ngại c·hết mất.”
“Nói cả ông nữa đấy Ân Khuyết, đừng làm mấy trò con bò đấy.”
“Sao nói mỗi tôi, còn Tưởng Thành không phải sao.”
Vốn ban đầu chỉ có hai cô gái lườm gã, giờ còn gây khó chịu cho cả thằng cha bên cạnh. Tưởng Thành liếc mắt nhìn qua rồi chỉ thốt lên đúng hai chữ ‘vớ vẩn’. Nói xong liền quay người lại chờ đợi trận chiến sắp tới.
Thấy hết vui rồi Ân Khuyết cũng không đào sâu vào vấn đề này nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề là nghề của cậu ta.
“Mà này sao Nhất Huyên, cậu không mang đao vậy. Buổi sáng cậu cầm vào đao đừng nói mình cả Lý Nguyên Từ cũng cảm thấy khó chơi đấy.”
“Thật?”
Lần này đáp lời của Tiêu Nhất Huyên không phải là Ân Khuyết mà là Tưởng Thành.
“Đúng vậy, cảm giác khí thế rất áp người.”
“Vậy sao. Nhưng lão sư không cho mang, người cũng không giải thích vì sao.”
Thấy mọi người có hứng thú nói chuyện, cô gái thứ ba cũng lên tiếng hỏi.
“Mà sao không thấy Trần Thuật đâu nữa rồi.”
“Đi vệ sinh rồi, nãy có rủ mà tôi không có muốn đi, không rủ mọi người à?”
Nói gì vậy anh hai, người ta rủ cậu còn tính được, nói với hai người con gái chúng tôi là muốn b·ị đ·ánh hay gì!
“Có.”
“Sao ông không đi.”
“Không buồn.”
Tiêu Nhất Huyên quay qua nhìn cô gái thứ ba, thấy người ta cũng nhìn lại hai người liền hiểu ý nghĩ qua ánh mắt của nhau. ‘Nam nhân.’
Hai người nhấc người đứng lên. Rời ra hai ghế tách biệt với hai tên kia mà ngồi xuống.
“Một tên con nít, một tên đầu gỗ, cứ thế này có ma mới chịu làm người yêu bọn họ.”
“Ma nữ cũng chê cơ.”
“Ừ, ha ha.”
Ngồi xuống chỗ mới, hai cô gái liền nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Bên này Ân Khuyết vẫn tiếp tục nói chuyện với Tưởng Thành, còn Tưởng Thành thì câu được câu không mà đáp lại.
Kể ra thì dài chứ cũng chưa qua được bao lâu, phía đối diện đi xuống một cô gái mặc bộ võ phục màu tím.
Lưng thắt chặt bằng đai võ, tóc cột đuôi ngựa, lưng thẳng dáng cao. Hình tượng có đôi phần giống với Tiêu Nhất Huyên nhưng khác ở chỗ khi nhìn vào cô có một cảm giác mềm hơn một phần nào đó. Không phải không đủ cứng rắn mà trong cứng có một độ mềm dẻo nhất định.
Cô gái mang trên tay một thanh nhuyễn kiếm. Thân dài mà mảnh, ánh lên tia sáng bạc, một thanh kiếm hai lưỡi nhỏ dần về phía trước.
Không báo danh, hai bên lên sân đấu không hề phí một lời nào cho việc giao tiếp. Nói đúng hơn là cả hai chẳng có ai mở miệng. Đứng đối diện nhau trên sàn đấu, hai bên chào nhau theo kiểu chào cổ võ rồi ngay lập tức nhào vào đánh nhau.
Kiếm, đao, quyền, chảo đều là trò cận chiến nhưng chỉ là tương đối. Tính riêng về trận chiến giữa kiếm và tay không hiển nhiên người cầm kiếm phải được tính là tay dài.
Hai bên cùng lao vào nhau nhưng cô gái vẫn cần duy trì một khoảng cách vừa đủ để vung kiếm, dù là nhuyễn kiếm cũng vậy.
Còn Lý Nguyên Từ phải lao qua được khoảng cách này để áp sát, như thế mới dễ đánh hơn.
Lấy hai bộ làm ranh giới, Lý Nguyên Từ lao đến trong khi cô gái đối diện đã múa kiếm t·ấn c·ông.
Khẽ vặn cổ tay, lưỡi kiếm như độc xà kéo ra một đường cong lắt léo lao tới. Lý Nguyên Từ chú ý vào lưỡi kiếm nhưng rất khó bắt được quỹ tích nó sẽ đi đến.
Đảo chân một cái, hạ thấp trọng tâm Lý Nguyên Từ đành lựa chọn né hẳn ra. Cúi đầu cho lưỡi kiếm đâm hụt, Lý Nguyên Từ không vội công vào, hiện tại khoảng cách vẫn đủ cho đối thủ thu kiếm, Lý Nguyên Từ ngả người theo gót chân đã đảo, nghiêng người lộn nhào một cái qua bên rồi thuận thế dãn ra khoảng cách.
Là người cầm kiếm, cô gái có lợi thế khoảng cách tác chiến nhưng muốn t·ấn c·ông cũng cần vào đủ phạm vi nhất định.
Tiến bước lên phía trước, lưỡi kiếm như u xà thu vào phía trong. Ánh mắt cô gái tập trung vào một điểm. Nhãn pháp dẫn đường bộ pháp, bộ pháp kéo theo thân pháp, kiếm ngậm mà không phát. Cô gái đuổi theo Lý Nguyên Từ.
Trong lúc này Lý Nguyên Từ chạy ngược ra ngoài, không hề có một đường chạy nào nhất định, toàn bộ đều là ngẫu nhiên. Nói về kinh nghiệm thực chiến Lý Nguyên Từ không cho rằng mình thua kém đối phương, nhưng đánh kiểu võ đài như thế này hẳn là thiếu hụt không ít.
Nếu đã đua không lại, Lý Nguyên Từ bỏ luôn hướng này. Tùy tâm sở dục, mọi thứ đều là ngẫu nhiên, lúc này thứ cần ganh đo nhiều hơn là ánh mắt và phản xạ.
Đảo người liên tục cũng không thể che dấu ý định công vào của Lý Nguyên Từ, cô gái cũng không nóng vội, lưỡi kiếm hiện giờ như một thứ v·ũ k·hí đe dọa để cô có thêm lợi thế di chuyển.
Trên dưới hai bộ, không nhiều cũng chẳng ít hơn, hai người tựa như hai vũ công khiêu vũ với nhau tiếc rằng khoảng cách có vẻ hơi xa.
Thực ra tình thế này cũng ở trong phán đoán của đa số người từ đầu. Áp sát chưa chắc cô gái đã thua nhưng để cho cô gái có đủ tầm vung kiếm thì chắc rằng lợi thế thuộc về cô gái. Việc áp sát là yêu cầu bắt buộc để chiến thắng đối với Lý Nguyên Từ, còn về phần cô gái, chưa biết đối thủ mạnh yếu ra sao việc duy trì lợi thế tầm đánh là một lựa chọn an toàn và phù hợp với thực tế.
Nói đi cũng phải nói lại, Lý Nguyên Từ không phải hoàn toàn không có cách nào công vào bên trong. Duy trì được trạng thái hiện tại, không hoàn toàn do cậu ta biến hóa bộ pháp có bao nhiêu huyền diệu chủ yếu là vì một chữ nhanh mà thôi. Nhanh hơn tốc độ khiến cho Lý Nguyên Từ luôn có thế né kịp những lần vung kiếm bất ngờ của đối thủ.
Nếu là sinh tử chiến Lý Nguyên Từ hẳn là có thể công thẳng vào, vẫn dùng chiến thuật cũ ‘thương đổi thương’. Nghe hơi hèn nhưng ai biểu bộ thân thể này có điều kiện cho cậu ta đánh như thế đâu.
Kiên nhẫn là một đức tính quan trọng của người học võ. Cô gái mặc võ phục màu tím cũng cho rằng sự kiên nhẫn của mình tương đối tốt. Bất quá thời gian chiến đấu càng dài, mức độ kìm nén của cô gái càng tăng cao lên. Tốc độ này hiển nhiên đối thủ của cô còn dư lực, thậm chí có vài lần cô còn nhận ra gã ta cố tình giảm bớt tốc độ để thử bắt lấy quỹ đạo kiếm chiêu của bản thân. Điều này làm cô có cảm giác như mình đang bị trêu đùa vậy.
“Về rồi à.”
“Phiền phức lớn rồi.”
“Ai? Phiền gì cơ.”
Thuận miệng đáp lại, nói rồi Ân Khuyết mới cảm thấy có gì đó không đúng. Hơi nheo mắt cậu ta quay đầu nhìn lại.
“Không phải Trần Thuật. Là ai?”
Hơi mỉm cười người đeo mặt nạ ngồi xuống cạnh cậu.
“Đàn anh của mấy đứa đây. Trần Thuật không thích cũng không phù hợp với cách đánh này, anh đưa cậu ta đến một võ quán khác luyện tập cung thuật rồi.”
Hơi hở ra mặt nạ cho Ân Khuyết nhìn. Thấy vậy Ân Khuyết không nói gì thêm, quả thật Trần Thuật không có một chút hứng thú nào với việc luyện tập võ cận chiến, từ lúc trong học viện đã thế rồi.
“Vậy anh nói phiền lớn là phiền lớn gì vậy.”
“Dưới trận, Lý Nguyên Từ phiền lớn rồi. Mấy đứa muốn luyện tay nhưng người ta tới đây là muốn chiến đấu thật. Kìm lại như cậu ta con trừng chọc gái phát điên lên đấy.”
“Nói cũng đúng, vậy anh đoán xem Lý Nguyên Từ có nghĩ đến việc này không.”
Nghe thấy những lời đối đáp cạnh bên, Tưởng Thành nói thêm vào suy nghĩ của mình.
“Sao anh đây biết được.”
Trong lúc ba người nói chuyện, bên dưới cô gái mặc võ phục tím cũng bắt đầu bạo phát.
Nhanh hơn thì không có nhưng bộ pháp dưới chân thay đổi rất dị, nhìn sơ qua thôi cũng làm Lý Nguyên Từ cảm giác không đúng lắm. Hơi choáng nhẹ,nhưng Lý Nguyên Từ không có ý định lùi bước mà ngược lại cậu ta tấn thẳng vào.
Hai người cùng tiến tới, khoảng cách quá ngắn, áp sát vào nhau cũng chỉ là chuyện trong một hai giây.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, một người ra kiếm một người né kiếm. Ai đạt được mục đích thì đó là kẻ chiến thắng. Trước đó có lẽ cô gái bị áp sát chưa hẳn đã thua. Nhưng hiện tại thì khác, cô dồn toàn lực công tới, chính là bỏ qua phòng thủ, vậy nên bị áp sát là chắc chắn ăn đòn nặng.
Tự mình dồn bản thân vào thế khó Lý Nguyên Từ bỏ hết tạp niệm ra phía sau. Trong ánh mắt của cậu chỉ còn lại bàn tay nắm kiếm của cô gái.
Theo sát từng chuyển động nhỏ nhất. Bỏ mặc bộ pháp biến đổi ra sao. Chân đá hay tay đấm đều được, không quan trọng. Dù sao bộ thân thể này của Lý Nguyên Từ vẫn cản được. Yếu hại chỉ có thể bị xuyên phá bởi lưỡi kiếm mà thôi.
Như lâm vào trạng thái vong ngã, Lý Nguyên Từ lách khẽ qua lưỡi kiếm của cô gái. Sát na, ánh bạc vờn qua con ngươi, hơi thở lạnh lẽo từ trên thân kiếm xuyên qua lớp da mặt.
Nghiêng người, vung chưởng. Một chưởng duy nhất đập thẳng vào vùng bụng của cô gái. Hai người chỉ vừa mới va vào nhau trong giây lát liền ngay lập tức tách ra.
Lý Nguyên Từ đứng nguyên tại chỗ, chậm rãi thu lại tay. Cô gái b·ị đ·ánh bay cũng từ từ đứng dậy, nhìn qua Lý Nguyên Từ, rồi cô gái quay người đi xuống.
Thở ra một hơi, Lý Nguyên Từ cảm giác như lưỡi kiếm còn đang ở cạnh bên khuôn mặt của mình. Lý Nguyên Từ không có ở lại đấu tiếp mà cũng quay người đi xuống.