Chương 59: Ẩn phía sau.
Ngừng chân trước một bờ tường cao. Trần Anh Khang không theo tiếp đi vào.
Hai viên ‘Vệ Linh’ có cùng cấp bậc có thể triệt tiêu lẫn nhau vì thế hai người trước mặt mới mang theo một viên để lẻn vào bên trong nhà của Phùng Lâm. Cũng vì thế mà Trần Anh Khang có thể bám theo hai người này.
Nhưng hiện tại tình hình có phần đã khác, rất có khả năng bên trong có thể có một hoặc nhiều viên cấp bậc cao hơn. Có cao thủ ẩn tàng bên trong hay không cũng không có biết. Thành thật mà nói, Trần Anh Khang đuổi đến đây xem như cũng đã mạo hiểm không ít.
Dần lui người lại, Trần Anh Khang muốn biết nơi này là nơi nào. Men theo bờ tường, Trần Anh Khang đi ra hướng cổng chính.
“Thành chủ phủ.”
Khẽ nheo mắt, Trần Anh Khang ngay lập tức rời chân bước đi.
Lúc sau, khi đã gặp được Bán Hạ và hóa trang lại thành vị đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê. Trần Anh Khang dẫn theo đội của mình tiến tới chỗ hai kẻ kia vừa mới rời đi. Đào lên từ lòng đất một bọc đồ. Không quá to, sáu người bèn thả hết các vật lên chiếc bàn cạnh bên.
Đổ ra bên trong là một số tiền giấy cùng một ít vàng bạc châu báu. Lúc này, một viên ngọc tím ngay lập tức thu hút sự chú ý của Trần Anh Khang bởi vì nó giống hệt viên ngọc mà cô con gái của Phạm gia đeo trên cổ.
Trần Anh Khang cầm viên ngọc lên trên tay, tung lên tung xuống kéo lấy ánh nhìn của năm người khác.
“Viên ngọc tím chúng ta cần tìm?”
“Phải.”
“Sao ông biết?”
Trần Anh Khang chậm rãi kể lại câu chuyện mình nghe thấy.
“Viên này y hệt viên trên cổ của cô ta.”
“Nhưng sao nó lại ở đây? Với lại, có phải hay không là hai người kia mang tới?”
Phạm Hình Luật đặt ra câu hỏi.
“Cũng có thể là đánh tráo gì đó.”
Tiền Nhất Tiêu bổ xung thêm ý vào suy luận của nhóm.
“Việc này phải hỏi đàn chị của chúng ta thôi.”
Nói rồi Trần Anh Khang quay qua nhìn Bán Hạ. Hơi nhíu mày, Bán Hạ không nói gì, nhưng như thế cũng đủ để mọi người hiểu, cô ta không có cách liên hệ với nhóm người còn lại của học viện. Trong lúc đoàn người đang có chút thất vọng. Lúc này Như Mẫn hơi rụt rè mà nhấc tay lên.
“Có thể mình biết ấy.”
Ngạc nhiên chưa, ngạc nhiên quá đi chứ. Năm người không hẹn mà cùng nhìn lại phía bên này.
“Trong thành Nhạc Trạc chỉ có một nơi bán thức ăn cho linh thú.”
Đưa mắt nhìn nhau, chắc không phải đâu ha. Dù biết là Như Mẫn rất thích ăn nhưng mà như thế này thì có chút….
Như hiểu được ánh mắt của mọi người, Như Mẫn khẽ nhăn mặt lại.
Thấy cũng kỳ, Trần Anh Khang vội lấy một lý do cho qua.
“Linh thú cũng có nơi bán đồ ăn riêng à, tại tôi cứ tưởng linh thú ăn cũng giống chúng ta chứ.”
“linh thú lớn thì là vậy, nhưng con nhỏ thì khác. Chưa kể có một vài món ăn đặc thù của giống loài mà chỉ có một vài linh thú ưa thích, nên mới có cửa hàng mở riêng cho chúng.”
“Kỳ lạ, sao trong học viện tôi không thấy nhỉ.”
Nghe được câu hỏi của Tiền Nhất Tiêu, Như Mẫn liền trả lời.
“Cũng bình thường, linh thú trong học viện sống thành quần thể cũng không cần ra ngoài mua bán, tính về mảng này hiển nhiên chính linh thú làm sẽ vừa khẩu vị của chúng hơn. Những cửa hàng như thế này chủ yếu phục vụ linh thú ra ngoài hay người muốn tìm làm quà cho linh thú mà thôi.”
“không đúng, cái này không quan trọng quan trọng là, Như Mẫn, cậu kêu có thể tìm được nhóm người kia cơ mà.”
“thì đây đang nói nửa thì mọi người hỏi. Mình qua đó tìm một ít hạt gỗ cứng, thứ này sóc ba đuôi rất ưa thích. Mình muốn tìm chúng nó nhờ chúng tìm giúp mình viên ngọc không phải sao.”
Bó tay rồi, cô nàng tìm con sóc để con sóc đi tìm ngọc. Nghe cũng hợp lý đấy nhưng đây là trong một tòa thành chứ có phải hoang dã đâu. Nhiều người giàu như vậy biết bao nhiêu viên ngọc có trong thành mà nói. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không ai nói gì mà chỉ chú tâm nghe tiếp câu chuyện.
“Nghe thấy mình muốn tìm đồ, chủ quán có nói mình có thể thuê vua sóc để tìm hộ nhưng phải chờ vài ngày vì có người thuê đi trước rồi. Nghe nói thế mình cũng tò mò, hỏi thêm mới biết bên kia dùng một hạt sen bảy màu để thuê vua sóc. Không chắc chắn đó là người của học viện thế nhưng hạt sen bảy màu chỉ sinh ra tại vùng núi Đoạn Sơn và ở phía vùng núi khu vực đông bắc.”
Không phải chắc chắn nhưng đội của Trần Anh Khang cũng không có hướng đi nào tốt hơn, bèn lựa theo hướng này mà tìm.
“Vậy Như Mẫn, cậu có biết nơi người thuê vua sóc ở lại không.”
“Cái này thì không, nhưng chắc là bên tộc sóc ba đuôi sẽ biết đấy.”
“Cũng được. Vậy Như Mẫn với mình đi tìm thử. Trong lúc này Tiền Nhất Tiêu với Phạm Hình Luật hai cậu mang viên ngọc này đưa cho Phạm gia thử xem sao. Bán Hạ cùng với Thạch Quang Hoại để ý Phùng Lâm một chút.”
Nói rồi Trần Anh Khang ném viên ngọc cho Tiền Nhất Tiêu.
Ngay trong đêm nhóm người lại chia ra. Ba hướng hành động.
Như Mẫn và Trần Anh Khang chạy vội tới một bên của tòa thành rồi lựa đường trèo ra ngoài. Như Mẫn đi trước dẫn đường. Tuy không biết đám người kia ở đâu nhưng làng của tộc sóc ba đuôi thì nàng lại biết. Sáng mai còn tính ra kiếm để thuê một con sóc nữa mà.
Tới được nơi, Như Mẫn mang ra túi hạt gỗ cứng mình mới mua để hối lộ lũ sóc. Hỏi han một hồi hai người nhìn kỹ một hướng mà chạy đi. Không biết được nơi ở nhưng lại biết được nơi họ tới, nghe lũ sóc nói, thời gian cũng không quá lâu. Đám người kia thuê vua của chúng hồi chiều, làm tới giờ.
Nơi sóc chỉ cho họ là một hẻm núi nhỏ ngoài tòa thành Nhạc Trạc. Hẻm núi không tên, cứ đi theo hướng bắc là tới.
Chạy không bao lâu, hai người liền biết tìm hướng quả không sai. Trước mắt hai người mặc áo đen vừa hạ sát hai người cũng mặc áo đen khác. Không rõ tình thế ra sao, Như Mẫn cùng Trần Anh Khang có chút đề phòng. Hai người mặc áo đen không hề coi là chuyện lớn gì, sử lý xong t·hi t·hể liền rời đi, cũng mặc kệ đằng sau có người theo đuôi.
Trần Anh Khang và cô bạn của mình theo đuổi hai người mặc áo đen vào trong rừng. Lại gần một chút Trần Anh Khang liền nhìn thấy cô gái áo đỏ mới nói chuyện với mình và Bán Hạ.
Cô gái mặc đồ đỏ đang đốt lên một đống lửa lớn, bên trong Trần Anh Khang còn có thể nhìn thấy hai cái xác bị đốt.
“Hình như chúng tôi đến không đúng lúc.”
“Phải.”
Dù biết không phải lúc Trần Anh Khang vẫn kể lại mọi việc cho cô gái áo đỏ nghe.
Mọi chuyện cũng đã xong, Hà Âm quay lại nhìn vào hai người Trần Anh Khang. Nói cho họ một cách ngắn gọn.
Thì ra lúc đó kế hoạch thuận lợi triển khai, bọn họ đã diễn đến đoạn chạy trốn khỏi nhà họ Phạm nhưng biến cố lại xảy ra.
Chưa chạy tới điểm mai phục hai người của học viện đã bị chặn đánh, phải tách đoàn bỏ trốn. Cũng may kẻ để lộ thông tin lại cho rằng là bạn bè trong học viện của Phùng Lạc tới tiếp ứng cậu ta mà không nghĩ tới tất cả chỉ là cái bẫy. Khi hai người Phùng Lạc và cô gái giả làm cô con gái của Phạm gia m·ất t·ích, đoàn người của Hà Âm lại tóm được kẻ nội gián. Biết được mọi chuyện, đoàn đi đánh lén Phùng Lạc đều đ·ã c·hết nên thế lực đằng sau vẫn còn chưa biết hoạn toàn kế hoạch. Vì đó, họ mới cấp tốc vẽ ra một phần bù đắp phía sau.
Trong đó, nhóm của kẻ nội gián chặn đường hai người chạy trốn nhưng tính toán sai thời gian, gặp phải bạn của Phùng Lạc đánh thành một trận lớn, khiến cho toàn quân bị diệt.
Về phần dụ địch đi ra, Hà Âm tung tin đồn rằng thực chất đồ vật mà cô con gái trộm ra không có mang theo người mà để lại trong nhà Phùng Lạc, để cho Phùng Lâm dùng.
Vấn đề mới lại hiện ra làm sao để loan tin. Cũng không thể cứ thế loan tin ra ngoài chợ được.
Đến đây mới là lúc đoàn của Trần Anh Khang lên đài. Phạm lão gia biết rằng con gái của mình cùng bạn trai của cô bỏ trốn đến học viện, người cũng hết cách. Nhưng viên ngọc người vẫn cần tìm về thế nên mới liên hệ với học viện. Từ đây học viện phái một đoàn đội, nói là nhận nhiệm vụ tìm kiếm viên ngọc cho phạm gia nhưng thực chất là mang tời giấy bề ngoài là giấy hợp đồng nhưng thực chất lại là tình báo chỉ cho Phạm gia tìm tới viên ngọc.
Cố ý giao nhiệm vụ dịch mật ngữ cho kẻ nội gián đã bị phát hiện tạo thành hậu quả là lần đột kích đầu tiên. Khi kẻ nội gián gửi thành công thông tin ra ngoài liền b·ị b·ắt lại, cùng lúc này Hà Âm và Phạm gia cho nhân vật con gái âm thầm quay trở về. Nhằm vờ như tiết lộ mọi thứ chỉ là âm mưu. Như vậy viên ngọc có khắc tên kẻ chủ mưu và hàng loạt sự kiện sau đó đều là giả. Biết được tin này kẻ địch sẽ lâm vào nghi ngờ vì sao kẻ nội gián mình cài vào lại b·ị b·ắt nhanh như thế, có phải bị lộ sơ hở ở đâu rồi không.
Mấu chốt tìm ra kẻ đằng sau của vòng kế hoạch thứ hai chính là ở đây. Kẻ đó tin rằng bản thân mình chưa bị lộ vì mọi thứ, kế hoạch đặt bẫy đều đang muốn tìm ra hắn nhưng hắn cũng biết rằng một bộ phận tay chân của mình đã bị phát hiện. Để lọc bỏ bộ phận này hắn cần một kẻ thay thế hắn trở thành ông trùm lúc này phía học viện thu lưới hắn ta sẽ biết được những ai đã bị lộ còn ai thì không.
“Nói vậy thành chủ không phải ông trùm sau cùng.”
“Đúng vậy, đó chỉ là đoàn người giả mà thôi. Hắn ta biết có kẻ theo dõi lên mới để cậu đi theo.”
“Vậy ai mới là thật?”
“Điều này học viện đã phái cao thủ truy tung hiện tại chỉ cần chờ mà thôi.”
“Chờ gì?”
“Trận chiến lớn.”
Nói đến đây Trần Anh Khang xem như đã hiểu, tuy rất rắc rối nhưng không thể không nói khả năng vá lỗi của đám người này rất tốt. Chỉ là vẫn còn một nhân vật nằm ngoài câu chuyện của Hà Âm.
“Con gái thật của họ Phạm thì sao.”
“Biết tin chạy ra cứu Phùng Lạc thôi.”
Nói rồi Hà Âm không muốn nhiều lời thêm. Người m·ất t·ích theo lửa cháy thành tro giờ nói gì cũng đã muộn rồi.