Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 62: Đường trở về.




Chương 62: Đường trở về.



“Đi? Cứ vậy mà đi sao?”

“Ừ, kế hoạch không kịp biến hóa mà. Nhóm của mấy người còn ở lại không biết bao nhiêu người muốn tìm tới gây chuyện nữa.”

Không phải đó là những gì học viện muốn sao. Nghĩ thì nghĩ thế nhưng nhóm người Lý Nguyên Từ cũng không nói ra. Tính đến, họ chỉ mới ở trong thành được vài ngày, làm gì không làm, ngày nào cũng đánh nhau. Ban nãy say khi Tưởng Th·ành h·ạ sát đối thủ của mình, lần lượt Tiêu Nhất Huyên, Ân Khuyết, cô gái thứ ba cũng xuống sân đấu. Có trận g·iết, có trận không, có trận đè đầu người ta mà đánh cũng có trận bị đè lên đánh không nhanh chân chạy cũng đã nằm lại trên sàn đấu rồi.

Không phải một lượt càng về sau chiến đấu càng khó khăn. Nhất là khi đối thủ đã nắm được thực lực của năm người, đưa tới sàn đấu đều trở nên khó chơi hẳn. Cuối cùng cũng chỉ có Lý Nguyên Từ còn có thế chiến, nói thắng thì thắng không nổi. Chiến đây chỉ là không bị đ·ánh c·hết mà thôi.

Chiến đấu hết cả buổi chiều trong lúc này các sàn đấu khác cũng huyết tinh không kém. Chẳng biết do bị kích thích hay thù oán đã lâu mà hai bên nhào vào nhau cũng không lưu tí thủ nào.

Trời đã tối, mọi người chưa giải tán nhưng sáu người đeo mặt nạ đã hết hứng thú tiếp tục ở lại đấu trường. Dạo bước ra ngoài, không ít ánh mắt nhìn theo.

“Cảm giác bị chú ý không tốt một chút nào.”

“Nào có, rất tốt mà.”

“Chúng ta không cùng một thế giới Ân Khuyết à.”

“Nào có, cùng đang ở một nơi mà.”

Lý Nguyên Từ lâm vào trầm mặc, hẳn là đang tự kiểm điểm bản thân sao lại đi nói những chuyện vô nghĩa đến thế. Hay có thể đang tự hỏi nên dành bao nhiêu thời gian của buổi tối hôm nay để đối luyện với Ân Khuyết.



Lý Nguyên Từ im lặng, lại không phiền đến hứng thú của Ân Khuyết, kéo lấy mọi người nói chuyện viển vông. Một đường đi qua cứ thế xem như cũng rôm rả.

Bên này đi được nửa đường người đeo mặt nạ đã tách đoàn. Lúc người đi có nói cho năm người biết là Trần Thuật sẽ không quay trở về cùng với họ mà sẽ được học viện đưa về sau. Hơi tò mò một chút, năm người muốn đi qua nhìn thử lại bị người đeo mặt nạ ngăn lại. Lý do vì người dạy cho Trần Thuật thuật cung tiễn không ưa thích có nhiều người.

Nói thế thì chịu rồi. Năm người nhóm Lý Nguyên Từ qua lại võ quán, tắm rửa, ăn uống sau đó liền thu dọn đồ đạc. Sáng mai họ sẽ lên đường đi trở về.

Gần mười giờ Nguyễn lão sư quay về lại võ quán, gọi lên năm người. Hẳn đã biết từ trước người cũng không có hỏi xem Trần Thuật đi đâu, cũng không hề nhắc đến chuyện gì khác chỉ giảng lại một lần những sai lầm, thiếu sót và điểm yếu của năm người khi lên trận. Sau đó Nguyễn lão sư thị phạm lại một lần với mỗi người. Thở hắt ra một hơi.

“Được rồi, chỉ nhiêu đó thôi. Mấy đứa về nghỉ được rồi.”

Cô gái thứ ba muốn hỏi thử xem người có biết họ ngày mai sẽ đi hay không. Hỏi ra thì lão sư gật đầu là đã biết.

Rời đi, mỗi người tự mình về lại phòng của bản thân.

Sáng sớm, không lén lút rời đi. Năm người Lý Nguyên Từ đi tới chào hỏi với Nguyễn lão sư và Nguyễn Tuấn rồi chậm bước rời khỏi tòa thành này.

Đường đường chính chính đi từ cửa thành mà ra, một đường hướng học viện mà đi.

Một giờ, hai giờ rồi đến ba giờ. Chặn đường chiến đấu trong suy nghĩ của họ không có diễn ra. Vẫn giữ lấy một phần cảnh giác nhất định, đoàn người không vội nhưng vẫn hơi tăng lên tốc độ di chuyển.

Trời gần tối, cả đám bắt đầu lựa điểm dừng chân. Hạ trại, nhóm lửa kiếm thức ăn. Mọi thứ diễn ra khá nhanh và thành thục.

Tưởng như như thế là xong một ngày. Nhưng vào lúc màn đêm đã giăng kín bầu trời lại có biến cố phát sinh. Phía phương xa một ‘ngọn lửa’ rực cháy mà bay đến. Ngự không dừng lại phía trước nhóm người. Hiện lên trước mắt của năm người là một người tầm tuổi trung niên. Mặt nghiêm nghị, cả tóc và lông mày đều một màu đỏ rực thậm chí còn đang cháy lên, mắt sáng, thân thể to lớn mà rắn chắc. Người đàn ông mặc trên mình một bộ quân phục, nhìn theo hình dáng hẳn là thuộc vào quân đoàn tây bắc.



Không nói một lời, người đàn ông liếc mắt nhìn xuống bên dưới. Sau đó nhấc lên Tiêu Nhất Huyên rồi bay đi.

“Cái…. gì vậy.”

“Giờ làm sao.”

“Truy theo chứ sao trăng gì nữa.”

Nói rồi Lý Nguyên Từ chạy vội theo hướng người vừa bay đi. Là đấu chiến cảnh đấy, nghĩ thì nghĩ vậy Ân Khuyết vẫn cất bước chạy theo. Hai người còn lại cũng không kém hơn là bao cũng vung chân mà đuổi theo.

Bên này bay được một hồi người đàn ông liền hạ xuống một khu đất tương đối bằng phẳng. Hạ xuống, người vẫn không nói một lời. Thả ra cô gái rồi vứt cho cô một thanh đao, trên tay của mình người đàn ông cũng cầm lấy một thanh. Không có gì đặc biệt chỉ là trường đao cơ bản trong quân ngũ. Nắm lấy binh khí hai người bắt đầu chiến đấu. Bên này, do người đàn ông bay cũng không quá xa, bốn người khác cũng nhanh chân đuổi tới.

Trước mắt thấy một màn này, khó hiểu không tính đến nhưng cũng có chút lùng bùng trong đầu. Chạy đến cũng vô dụng, từ đầu vốn là thế chỉ là có gan dí tới cũng làm người đàn ông đánh giá nhóm tân sinh này tốt lên mấy phần.

Theo dõi trận chiến, bốn người Lý Nguyên Từ nhìn một hồi liền cảm thấy khó mà học được gì. Bởi bên trong hoàn toàn là người đàn ông đè lên mà đánh. Tiêu Nhất Huyên đến thủ cũng khó khăn. Nhìn ra được nếu người đàn ông không muốn, chỉ dựa vào thuần túy đao pháp mà không cần dùng đến cảnh giới áp chế cũng có thể dễ dàng hạ gục nàng ta. Nhận ra được thiên phú của cô nàng, người đàn ông vốn dĩ có thể dừng tay được rồi. Nhưng nhìn lại ánh mắt của cô gái ấy hắn lại tiếp tục công lên. Người đàn ông mặc quân phục muốn nhìn cho rõ sự quật cường trong ánh mắt đó có thể kiên trì được bao lâu.

“Cảm giác có gì đó không đúng.”

“Cảm giác chuẩn đấy anh giai.”

Nói rồi Ân Khuyết lấy ra một cây hương rồi đốt lên.

“Định hồn hương, người kia hẳn là đang thí luyện Tiêu Nhất Huyên nên kéo cô ấy vào ảo cảnh rồi. Không cần lo, bình thường như thế này đều xem là tốt, phải coi trọng người ta mới thí luyện kiểu này.”



Vậy sao, nói thì nói thế, lo thì sao mà không lo cho được.

Chờ tới khi đao ngừng chém, Tiêu Nhất Huyên đã mệt lả đến mức mà khụy người xuống. Một chân quỳ trên đất, một tay cầm đao chống lấy thân thể. Cô gái thứ ba chạy vội tiến lên đỡ lấy bạn của mình.

Tới gần cô mới thấy hổ khẩu trên tay của Tiêu Nhất Huyên đã nứt ra, máu chảy ròng ròng.

“Nhất Huyên.”

“Không có gì.”

Gượng cười một tiếng. Người đàn ông thu lại thanh đao.

“Vào trong quân. Thấy thế nào.”

Không nhận được câu trả lời nào, người đàn ông cũng không gượng ép.

“Nếu muốn có thể tới số ba.”

Nói rồi người liền phù không bay lên cao, nhìn lại cô gái phía dưới một lần, người đàn ông cấp tốc bay đi.

Nhấc người lên, ngoài việc tay do dùng lực quá sức mà bị nứt ra thì trên người Tiêu Nhất Huyên không hề có v·ết t·hương nào khác. Chỉ là kiệt sức mà thôi.

Thực sự rất mạnh, Tiêu Nhất Huyên dõi mắt nhìn theo bóng người bay đi.

Năm người quay lại chỗ cũ nơi mà họ mới dựng trại lên. Sau đó không hề có sự việc gì khác phát sinh ra. Dù vậy họ vẫn cử người canh gác như thường.

Gặp được một vị đấu chiến cảnh trên đường đi đoàn người cũng mất hẳn hứng thú, sau đó tốc độ một lần nữa tăng nhanh để về đến học viện.