Chương 63: Một ngày nghỉ.
Về đến trường, thời gian của hai nhóm ra ngoài cùng lúc không ngờ đến khi về cũng tương tự là như thế. Thân thể mệt nhoài Lý Nguyên Từ tắm xong thì về phòng lăn đùng lên giường mà nằm.
“Chào người bạn của tôi.”
“Lâu không gặp.”
Nghe được lời chào, phía giường đối diện Trần Anh Khang ngoái đầu nhìn lại. Dùng giọng lười biếng mà đáp lại.
Hai gã bạn cùng phòng nằm bẹp dí lên trên giường. Vùi mặt vào trong nệm êm. Trần Anh Khang hít sâu lấy một hơi.
“Này hỡi bạn cùng phòng của tôi ơi. Cậu có thể mở ra cửa sổ phòng được không.”
“Mơ đi cưng. Anh đây cũng đang lười chảy thây ra đây này.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ kéo lấy chiếc chăn mà vùi mình vào trong đó.
Những người khác cũng không khác hơn là bao. Mệt người mệt cả tâm, có lẽ một giấc ngủ dài là một lựa chọn tốt cho tất cả.
…..
Tối ngủ tới sáng, sau một giấc ngủ ngon lành Như Mẫn vươn mình thức giấc. Đứng dậy vặn khẽ hông, chẳng giữ lại chút hình tượng nào, cô ngáp lớn một cái. Đưa tay lên mái tóc, gãi gãi. Cô nàng tiến ra mở cánh cửa sổ lớn, một trận gió nhẹ thổi qua mái tóc ( hoặc một tổ quạ bị bỏ hoang ). không quan trọng, quan trọng là tâm hồn mình đẹp là được ha ha. Thật mát, dò dò cái đầu ra, thấy không có ai Như Mẫn mới vươn người ra ngoài, hít một hơi thật sâu.
“Bầu trời hôm nay thật đẹp.”
“Ừ, nó ….”
“Thật tròn.”
“Làm gì ấy.”
Như Mẫn nhảy dựng người lên. Trước đó Bán Hạ từ ngoài đi vào phòng thấy cô bạn của mình đã thức giấc cô liền đi tới. Từ đằng sau, Bán Hạ ôm lấy eo Như Mẫn. Nổi lên hứng thú muốn đùa vui cô bạn của mình, Bán Hạ đưa tay lên phía trên.
“Hừ hừ hừ.”
Như Mẫn cố làm ra vẻ khó chịu, hung dữ mà nhìn lại Bán Hạ. Khẽ cười, Bán Hạ nhéo nhéo lấy hai má Như Mẫn.
“Mình mua bánh về nè, cùng ăn sáng đi.”
“Được, hì hì.”
Nói rồi hai cô nàng ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn. Bán Hạ mua về hai phần bánh ngọt đi kèm với nó là hai phần nước ép màu vàng, mở ra Như Mẫn mới biết là nước ép xoài.
“Nay có dự tính làm gì không Như Mẫn.”
Vừa ăn Như Mẫn vừa lắc đầu lia lịa.
“Đi làm bánh không?”
Như Mẫn nuốt vội một miếng rồi nói đồng ý.
“Rủ thêm người đi.”
“Cũng được.”
Ăn xong bữa nhẹ, Bán Hạ kéo người ngồi xuống trước bàn trang điểm, chải chuốt lại đầu tóc cho Như Mẫn. Sửa soạn một chút, mất có khoảng một tiếng thời gian, rồi hai người dắt tay nhau ra ngoài. Khác với phòng nam sinh không có khóa, phòng của nữ sinh đều có khóa.
Trước tiên, họ rủ các bạn nữ. Nói là các nhưng cũng chỉ có hai người có thể rủ, là Tiêu Nhất Huyên và cô gái thứ ba vì họ cũng được nghỉ như hai cô. Những người còn lại, hiện tại vẫn còn phải lên lớp.
Cảm thấy cũng được hai cô nàng thứ ba và Tiêu Nhất Huyên đồng ý đi cùng.
Ra khỏi cửa, bốn cô gái cùng nhau đi mua đồ về làm bánh. Trong học viện cũng có nơi bán những thứ như thế này nhưng vì thời gian tương đối thông thoáng, bốn nàng quyết định ra ngoài phường thị vừa mua đồ vừa đi dạo luôn.
“Ồ, mọi người đi đâu vậy.”
Tới trước cửa hàng quán muốn vô mua, bốn cô nàng liền gặp được Phạm Hình Luật cùng với Lý Nguyên Từ đang đứng ở bên ngoài. Phạm Hình Luật cầm lấy quyển sách cắm đầu xuống mà đọc, chẳng thèm quản thế giới ngoài kia đang ra làm sao. Gặp người tới cậu cũng chỉ ngẩng đầu lên chào một cái rồi thôi. Lý Nguyên Từ thì đứng dựa lưng vào tường, vu vơ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, trên miệng còn đang ngậm nửa cây kem. Vẫy tay chào hỏi, tính ra với những người cậu ta coi là quen thì cũng khá là thân thiện.
“Đi mua ít đồ. Còn hai người làm gì ở đây vậy.”
“À, mua đồ nấu lẩu, tụi tôi tính làm một nồi lẩu ăn nè, mọi người ăn cùng đi.”
“Lẩu sao, nghe ngon vậy.”
“Ừ.”
Như Mẫn lại lâm vào lựa chọn khó khăn của bản thân. Lẩu hay bánh kem, ngước đầu nhìn lên cô nàng không biết nên chọn thế nào với hai món ăn phía trên đầu.
Tiêu Nhất Huyên, khua tay một cái làm vỡ tan hình tượng mà Như Mẫn tưởng tượng ra.
“Khi nào mấy ông ăn vậy? Bên này chúng tôi đang muốn làm bánh kem, nếu sớm quá chắc không ăn được rồi.”
“Không sao đâu, chắc muộn đấy, vì mua về còn phải nấu nữa mà.”
“Vậy được rồi, khi nào ăn chúng tôi mang bánh qua ăn luôn.”
“Tuyệt, vào trong đi.”
Nói rồi Lý Nguyên Từ kéo lấy Phạm Hình Luật đi cùng bốn cô gái vào trong. Có thêm người cũng phải mua thêm ít đồ, nhân tiện Lý Nguyên Từ vô nói cho những người phía trong biết luôn.
Mua xong đồ rồi, đoàn người cùng nhau đi về. Đồ không nặng nhưng vì ga lăng các nam sinh đều mang hộ tất cả thay cả phần các bạn nữ.
….
Đeo lên tạp dề bốn cô nàng bắt đầu công việc làm bánh nhẹ nhàng của mình. Không, là nhẹ nhàng với Bán Hạ và Như Mẫn thôi. Hai cô nàng còn lại nhìn đến hẳn là một trận chiến mới đúng.
Hơi vụng về lúc ban đầu nhưng có người một kèm một cũng không có sai lầm gì lớn sảy ra.
Làm xong bánh, bốn cô nàng bước ra ngoài, di chuyển tới nơi mà đã được hẹn từ trước. Đồng cỏ xanh rì, cách chàng trai tất bật làm việc.
“Nhìn cũng tuyệt thật chứ nhỉ.”
“Ừm.”
“Ừm.”
“Ừm.”
Bốn cô nàng nhìn nhau một cái rồi cười cười.
Hội bạn trẻ vui vẻ ngồi xuống cùng nhau ăn lẩu, vừa ăn họ vừa tám nhảm những chuyện xảy ra. Vui vui đùa đùa, người pha trò vẫn là hai cậu bạn, Tiền Nhất Tiêu và Ân Khuyết. Câu chuyện dần kéo đến chuyến đi vừa rồi. Kể đi kể lại có nấy đó chuyện lại không chỉ bấy nhiêu đó cảm xúc. Vui buồn giận mắng, khó chịu hay thoải mái đều đem ra chia sẻ quanh nồi lẩu nóng hừng hực.
Ăn xong lẩu, mọi người lấy bánh kem ra để ăn tráng miệng.
“Ngon thật đấy.”
Đám con trai ríu rít khen lấy khen để, kiệm lời như Tưởng Thành cũng lên tiếng nói.
Tụ tập ăn uống vui vẻ một hồi, mọi người hơi dọn dẹp một chút rời ngồi xuống đồng cỏ. Thoải mái, tiếc rằng nãy ăn bánh kem ngon qua không để lại chút nào. Thấy vậy Lý Nguyên Từ lấy ra từ trong túi áo một bọc kẹo trắng chia cho mọi người cùng ăn.
Bề ngoài màu trắng nhưng bên trong lại đen, nhìn tới khuôn miệng đen đen mà mọi người không khỏi phá lên cười.
Ngắm lấy cảnh mặt trời đỏ hồng dần lặn xuống chân trời xa. Trần Anh Khang, khẽ thở dài một hơi, không hiểu vì sao cậu ta bỗng nhớ về cô con gái của Phạm gia, khi biết được tin Phùng Lạc đ·ã c·hết cô nàng khóc thực sự rất thảm. Cậu ta nhớ cả về Phùng Lâm, khi đó cậu bé không rơi lấy một giọt nước mắt, thế nhưng thân thể của cậu ta lại run lên liên hồi trong lúc hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Sau đó Hà Âm ngỏ ý muốn đưa cậu ta về học viện nhưng cậu ta lại không muốn. Trần Anh Khang không quá thân thiết gì, cũng không biết phải hỏi làm sao. Cuối cùng cậu chỉ biết rằng sau đó Phùng Lâm quyết định tham gia quân ngũ đã hướng về phía quân khu tây bắc mà đi.
Xem hết cảnh mặt trời lặn, nhóm người cũng đến giờ giải tán, ai về nhà nấy.
Quay lại ký túc xá, không có đi tắm rửa gì, Trần Anh Khang đã kéo Lý Nguyên Từ ngay lập tức đi đối luyện.
“Gấp gáp vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi.”
Nói rồi hai người tiến vào đấu phòng. Vừa vào liền nhào vô nhau đánh tới tấp, hai người như hai con mãnh thú cuồng loạn mà chiến đấu.
Những người khác không vội vã đến thế nhưng sau đó họ cũng bắt tay vào tập luyện. Nghỉ ngơi như thế coi như cũng được rồi.