Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cựu Địa Song Long

Chương 64: Luyện tập cá nhân.




Chương 64: Luyện tập cá nhân.



Nghỉ ngơi một ngày, đến ngày hôm sau nhóm người một lần nữa được tập trung lại.

Lần này, đứng trước mặt họ là hai vị giảng viên Nguyên Phúc và Tôn Hàng. Tò mò một chút, lũ học sinh bên dưới không biết liệu có khi nào hai người này tách nhau ra hay không.

“Tập huấn lần này sẽ bắt đầu bằng những bài kiểm tra cá nhân. Đầu tiên là chạy nước rút.”

Nói rồi Nguyên Phúc giảng viên chỉ tới đường chạy cạnh bên mà nói.

“Ba người một lượt, bắt đầu thôi.”

Lý Nguyên Từ, Trần Anh Khang và Tưởng Thành tiến lên phía trước, đứng vào chỗ xuất phát. Nhìn tới ba người đã chuẩn bị hoàn tất, Nguyên Phúc giảng viên liền bắt đầu đếm số.

“Ba, hai, một, châm lửa.”

Dứt lời một ngọn lửa mồi từ trong tay Tôn Hàng giảng viên phóng ra, bay thẳng ra những chiếc thùng đặt phía sau ba người. Từ trong đó ba mũi tên dài cả mét, cái nào cái nấy to như một thanh trường côn, mũi tên mang theo lửa đỏ gào thét phóng thẳng vào sau lưng ba người.

Bị cách đọc số gây tò mò, Lý Nguyên Từ hơi ngoái đầu ra sau, vừa liếc mắt một cái ba người cậu ta liền hoảng hồn.

“Ôi v….”

Thứ khủng bố như thế chẳng ai ưa thích nó sẽ ghim vào người cả, dường như lấy hết sức lực bình sinh, ba người phóng vội về phía trước. Không phải họ không muốn né đi, tiếc là giảng viên đã đề phòng từ trước, ngay lúc phóng ra ngọn lửa châm mồi, cũng là lúc những bờ tường được dựng lên.

Bên trong hoảng loạn mà bỏ chạy, bên ngoài hốt hoảng cũng muốn bỏ chạy. Nhưng than ôi sao có thể chạy thoát vòng tay của quỷ dữ, liếc nhìn một cái, Nguyên Phúc giảng viên nở một nụ cười với đám ở ngoài mà nói.

“Ai rồi cũng có phần.”



Chẳng mảy may nhận ra nụ cười hòa nhã của mình đã bị biến tướng thành âm hiểm, máu lạnh khi đến với ánh mắt lũ học trò. Nguyên Phúc giảng viên quay người lại tám chuyện với người bạn của mình. Quả là những người tàn ác thường được sống thảnh thơi, liếc mắt nhìn qua hai người bên ngoài vui vẻ nói chuyện, ba người trong này chỉ có thể khóc trong lòng một ít. Trả đũa là không thể nào, ít nhất trước đấu chiến cảnh là không thể, ba người phía trong chỉ có thể chạy thật nhanh để thoát khỏi mũi tên uất hận phía sau.

Một trăm mét không dài, nhưng một ngàn mét thì có. Chạy nước rút gì mà lấy hẳn một ngàn mét ra thi, ba người phía trong càng chạy lại càng thấy đường 'con hà mã' nó dài kéo mãi đến vô tận hay gì. Hơi nóng dường như đã dí sát vào sau ót của họ mà hà hơi, chân chạy muốn bỏ qua ma sát mà bay lên luôn rồi.

Nói thì nói thế chứ ba người chạy cũng chỉ là chuyện trong vài giây. Ra đến đầu cuối Trần Anh Khang rẽ trái, Tưởng Thành rẽ phải. Khổ nhất là Lý Nguyên Từ chạy ở giữa, rẽ trái hay phải đều dài hơn một đoạn. Cũng may Tưởng Thành chạy chậm hơn một chút lên Lý Nguyên Từ lựa chọn rẽ phải. Người vừa chạy ra mũi tên liền bay tới, ba mũi găm vào ba tấm bia hay cũng có thể nói là bức tường phía sau. Chỉ nghe một cái ầm, cả ba cùng cắm một lúc, đục lủng một lỗ to trên ba tấm bia, dư lực còn làm đuôi tiễn không ngừng lung lay.

Nhìn thấy cảnh này ba người cùng lúc, đồng thời méo mặt. Nằm ngửa trên mặt đất thở phì phò.

Trần Anh Khang không nói gì mà chỉ đưa cánh tay lên thật cao tựa như người chiến thắng. Bên này như để cổ động cho bạn của mình Tưởng Thành liền hét lớn.

“Người tiếp theo.”

Gì vậy ba, thật à ba, tưởng người ta không nghe được à ba. Thầm vấn trong lòng nhưng nói thật Lý Nguyên Từ cũng chờ mong lắm chứ bộ. Chống tay ngồi dậy cậu ta muốn xem thử ai sẽ lên ’chơi’ kế tiếp.

“Ha ha mấy đứa thấy chưa, người trước chơi cũng rất vui mà.”

Nói rồi Tôn Hàng giảng viên ra hiệu cho nhóm còn lại đi lên.

Kết quả bên bết đúng như dự đoán, cả đám nằm sải lai trên sân, chỉ chạy có một ngàn mét mà như trải qua một cuộc trường chinh vậy. Còn may không ai bị mũi tên uất hận xuyên phá.

“Nghỉ ngơi mười phút rồi chúng ta tới với bài kiểm tra tiếp theo.”

Một người ghi ghép, một người thông báo xem như hai vị giảng viên của chúng ta phối hợp còn rất ăn ý.

“Chưa bao giờ ta muốn cái sân huấn luyện tổng hợp này nhỏ lại như bây giờ, càng nhỏ càng tốt.”

Đứng trước một đường chạy dài khác Ân Khuyết không khỏi to miệng mà cảm thán. Nói đường chạy cũng không hoàn toàn đúng. Nó giống một dốc trượt hơn, bên dưới để rất nhiều vật cản đường.

“Ai lên đầu?”



“Ông đi.”

“Được rồi.”

Nói xong Trần Anh Khang bước lên cung đường. Đường có thể tạm chia thành hai, một dốc cao lên trên và đoạn bằng có vật cản ở dưới. Nguyên Phúc giảng viên chỉ cho Trần Anh Khang biết chỗ cần đứng là nơi nằm ở giữa.

Người vào vị trí rồi vậy cũng nên bắt đầu thôi. Một viên đá tròn siêu to khổng lồ lăn xuống từ trên dốc, vẫn màu sắc cũ đá vừa lăn thì tường cũng dựng lên, Trần Anh Khang chỉ có một đường có thể đi là phá nát đồ vật chắn trước mặt để mà chạy.

Sau đó Lý Nguyên Từ vật nhau với gấu lớn, Tưởng Thành hít đất theo đúng nghĩa đen khi trên lưng phải cõng lên một con khỉ bự.

Ân Khuyết ‘nhảy múa’ trong cơn mưa ám khí. Thạnh Quang hoại được thử cảm giác bay tự do. Tiền Nhất Tiêu nhảy dây để giảm cân, có cái đây này gắn thêm vài lưỡi dao cho nó đẹp.

Phạm Hình luật chơi trò chơi trí tuệ, đứng trên hai cái bục, trong vòng mười giây cậu ta phải lựa ra đáp án đúng không sẽ bị rơi xuống vạc dầu phía dưới. Như Mẫn đi thăng bằng, hai đầu chim lớn giữ dây cho cô ở trên bầu trời cao, tiếc là hai con chim này mới vào nghề làm sợi dây cứ đong đưa không ngừng.

Cô gái thứ ba chơi trốn tìm với một chú báo đốm. Bán Hạ gập bụng với hai lưỡi dao một dọc một ngang, thay phiên mà chém. Cuối cùng Tiêu Nhất Huyên vật tay với tượng đá.

Kết thúc ngày đầu tiên tập huấn cả đám chỉ có thể chịu phục sức sáng tạo vô biên giới của hai vị giảng viên của mình. Lê lết thân hình dường như đã giảm cả chục cân của mình đi về ký túc xá, chín người đồng thanh thờ dài một hơi. Có chút may mắn vượt qua được hôm nay mà thân thể còn nguyên vẹn, cũng có chút lo lắng ngày mai không biết hai vị giảng viên của mình còn bày ra trò quái đản gì nữa.

…..

“Ghi chép xong rồi?”

“Tàm tạm đi, nhìn qua cũng không kém.”

“Còn cậu nhóc Trần Thuật thì sao, đừng để người b·ị c·ướp đi mất đấy.”



“Không cần ông lo, Âm qua đó rồi, chắc vài ngày nữa là về thôi.”

Vừa nói hai vị giảng viên vừa cất bước đi về, trong câu chuyện của họ còn không quên nhắc về những việc xảy ra trong quãng thời gian học viên của mình ra khỏi học viện. Như hai người mẹ già liên tục nói hoài, từ việc nhỏ tới to. Nhắc đến Phùng Lạc và đồng đội của cậu, hai người bất giác liền thở dài một hơi, lại có chút quan tâm tới Phùng Lâm.

“Bữa nào rảnh vòng qua thăm cậu nhóc một lần.”

“Được.”

“Nhân tiện tìm thằng cha kia luôn.”

Nguyên Phúc giảng viên nhắc tới làm Tôn Hàng giảng viên cũng nhớ ra cái vụ chặn đường kia. Nghiến răng nghiến lợi mà đáp lại.

“Đương nhiên rồi, quá lâu không gặp mặt chỉ sợ cậu nhóc ấy còn chẳng nhớ chúng ta là ai nữa rồi.”

“Người ta cũng là đấu chiến cảnh cường giả rồi còn gọi nhóc cái gì.”

“Đúng, đúng là chúng ta sai rồi.”

Nói đến đây hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười nham hiểm.

“Đồ ăn đưa đến chưa.”

“Vào tận từng phòng rồi, yên tâm đi.”

“Vậy được rồi.”

….

Hai mắt nhìn nhau Lý Nguyên Từ hỏi Trần Anh Khang là người mua hả, Trần Anh Khang nghệt mặt ra cậu có biết gì đâu.

“Không quản nhiều vậy, ăn trước đi.”

Nói rồi Lý Nguyên Từ tính nhào vào bàn ăn lại bị Trần Anh Khang kéo lại.

“Tắm đã.”