Chương 65: Gắn kết đồng đội.
Trò chơi tàn tạ kéo dài thêm vài ngày nữa cho đến khi Trần Thuật trở về nó mới kết thúc.
vui vẻ ư, không đâu! Thoát khỏi luyện ngục chưa chắc là kẻ ấy đã trở nên trong sạch, cũng có thể nó đã tha hóa đến độ phải bị đày ải xuống địa ngục. Rời khỏi luyện tập cá nhân thì sẽ là gì? Đương nhiên rồi, nó sẽ là tập đoàn đội.
Quá là vui vẻ luôn.
Mười hai người được hai vị giảng viên ‘đáng mến’ xếp loạn thành hai nhóm, nó sẽ được thay đổi liên tục cho đến khi hai vị giảng viên cảm thấy ưng ý với đội hình mình xếp ra.
Trước tiên để khởi động sẽ là một trò quen thuộc mà đơn giản, nó chính là kéo co. Ngoài việc Lý Nguyên Từ và Trần Anh Khang được chia ra thành hai bên ra, các nữ học viên cũng được chia đôi ra hai đội.
Khác với kéo co bình thường lần này họ sẽ dùng một cây dài và cứng. Hai đội đứng trên hai bục hình chữ nhật cố gắng đẩy hoặc kéo chỉ cần đối thủ rơi xuống là được.
Tiếp sau đó là một loạt các nhiệm vụ nhỏ tiêu tốn thể lực của nhóm người. Đến tối khi mọi người đã mệt lả rồi. Mọi thứ mới chính thức bắt đầu, trận chiến vì đồ ăn.
Một sân rộng hình tròn cắm xuống hai lá cờ, một đỏ một xanh. Hai đội chia ra Lý Nguyên Từ cầm cờ đỏ trong đội gồm có Bán Hạ, Tiền Nhất Tiêu, Thạch Quang Hoại, Ân Khuyết và Tiêu Nhất Huyên. Trần Anh Khang cầm cờ xanh, những người trong đội của cậu là Tưởng Thành, Trần Thuật, Như Mẫn, cô gái thứ ba và Phạm Hình Luật.
Không luật lệ luật duy nhất là một đội cầm lấy được hai lá cờ là chiến thắng. Họ có mười phút họp bàn chiến thuật trước khi vào trận.
Nhóm của Trần Anh Khang đứng lại thành vòng tròn rồi ngồi xuống. Vừa ngồi xuống Trần Anh Khang liền mở lời nói đầu tiên.
“Trước hết, chúng ta cần xác định trọng tâm chủ đạo của chiến thuật sẽ nghiêng nhiều hơn về bên nào? Là công hay thủ. Tôi cảm thấy này là một vấn đề rất quan trọng.”
Để trả lời câu hỏi của Trần Anh Khang, mọi người cần nhìn qua tổng quan lực lượng của hai bên và các thành viên trong đó. Người xưa có câu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Câu này rất đúng, tiếc là sự hiểu biết của đối phương dành cho họ cũng không kém gì. Phần này hai bên coi như ngang điểm. Muốn dành được lợi thế lớn hơn nhất thiết phải tìm hiểu kỹ hơn tìm ra một điểm đột phá, dù là bên kia hay bên này đều được. Nếu là điểm yếu của đối phương thì khoét sâu vào, điểm mạnh của mình thì mài cho nó nhọn và sắc bén hơn.
“Khó thế nhờ nhìn cả hai bên dường như đều không ưa thích dùng não như nhau thì phải.”
Nghĩ nghĩ một hồi Phạm Hình Luật rút ra được một kết luận, chính là chẳng rút ra được gì. Nhìn đi nhìn lại quả thật người thích chơi cứng của cả hai đội tương đối nhiều. Tính phản bác nhưng nghĩ lại hình như mình cũng như vậy thì phải, từ bao giờ nhỉ? Trước đó đâu phải như thế này. Đang thảo luận tự dưng người dẫn đầu lại lâm vào tự hỏi. Hai mắt nhìn nhau. Phạm Hình Luật chỉ có thể thảo luận cùng cô gái thứ ba, còn ba người còn lại.
“Nêu thử ý kiến đi mấy bạn của tôi.”
“Đánh.”
Này là Tưởng Thành trả lời.
“Công lên nào anh em.”
Này Là Trần Thuật nói.
“C·ướp cờ dành bữa tối nào.”
Rất là Như Mẫn với một câu trả lời kiểu gì cũng kèm theo hương vị đồ ăn.
“Hay là phòng thủ nhìn đến hẳn là hợp với chúng ta hơn, bên kia có Ân Khuyết tốc độ khá nhanh, Lý Nguyên Từ giao cho Trần Anh Khang, Bán Hạ cùng với Tiều Nhất Tiêu quay vòng não rồi biến vị, cảm giác cũng rất mượt.”
Hơi gật đầu nhẹ, Phạm Hình Luật cũng cảm thấy phương án này tương đối phù hợp hoàn cảnh hiện tại.
Cân đối đôi bên cậu ta cùng cô gái thứ ba ôm lấy hai người Bán Hạ và Tiền Nhất Tiêu, Trần Anh Khang ghìm chân Lý Nguyên Từ. Bộ ba còn lại dù cho Tưởng Thành cuốn lấy ai trong ba người đối phương thì hai người còn lại trong đội đều khó có phần thắng. Cũng không phải nói hai người kia kéo chân sau, chỉ là sân đấu không phù hợp mà thôi. Như Mẫn khá hợp đánh du kích luồn lách nhưng trong khoảng không trống trải như thế này lợi thế của cô bị thu hẹp rất nhiều. Về phần Trần Thuật, từ đầu đã thích chơi thả diều tầm xa, trò này vừa không có v·ũ k·hí vừa bị bó lại không gian. Nếu nói cậu ta là người yếu nhất hiện tại cũng không quá đáng.
Phạm Hình Luật quay qua hỏi Trần Anh Khang. Hơi lơ đãng nhưng Trần Anh Khang vẫn nghe thấy những gì mọi người nói chuyện.
“Ông nghĩ sao.”
“Ừ.”
“Vậy chốt thế đi.”
“Như Mẫn cầm cờ, mọi người đồng ý chứ.”
Nói rồi Trần Anh Khang quay qua nhìn mọi người. Không có ai có ý kiến gì, đối công thì khó chứ chạy và né Như Mẫn vẫn làm khá tốt. Hơn nữa nói bảo vệ cờ thành bảo vệ đồ ăn hẳn là cô nàng sẽ có sức lực hơn rất nhiều. Nhìn vào đôi mắt cháy lên hừng hực ngọn lửa chiến đấu liền có thể hiểu được rồi.
Công, chiến thuật của đội ngũ Lý Nguyên Từ chỉ có một chữ. Những người thích nghĩ nhìn vô liền thấy được điểm ăn tiền của đội mình. Phải, đó chính là tốc độ của Ân Khuyết, vẽ lên chiến thuật từ nền móng này khá là ngon ăn. Lợi thế của việc công lên đã nói qua, nhưng đội ngũ này không phải không có lựa chọn khác. Vẫn dùng tốc độ của Ân Khuyết kéo dài thời gian ra cũng là một phương án, đã vững sau đó từ từ tìm cơ hội phản sát nói tới còn có vẻ tốt hơn cả.
Nhưng cả đám đều không muốn đánh kiểu đó. Muộn rồi còn muốn về nhà, cứ chơi nhây như thế ai cũng mệt mỏi. Thôi thì chơi công lên đi, thắng thì thắng gọn, thua cũng thua nhanh.
Hết mười phút, hai nhóm người tiến vào sân đấu. Đội đỏ Tiêu Nhất Huyên cầm lên lá cờ của đội mình, bên đội xanh Như Mẫn cũng tiến tới cầm lấy lá cờ.
hai đội đều lựa chọn một người khác cầm cờ mà không phải hai người mạnh nhất để cả hai có thể toàn lực phát huy mà không bị vướng tay, vướng chân cái gì.
Bay lên cao hai vị giảng viên của chúng ta từ trên cao nhìn xuống trận chiến phía dưới. Thả xuống một dải lụa màu trắng, khi lụa chạm đất cũng là lúc mọi thứ bắt đầu.
Mười bốn cặp mắt chăm chú vào miếng lụa.
Lụa vừa chạm đất, đội của Lý Nguyên Từ liền nhào lên phía trước trong khi nhóm còn lại thì hơi lui vào trong, bó lại với nhau.
Nhắm chúng đối thủ mà mình cần kèm, Trần Anh Khang, cô gái thứ ba và Phạm Hình Luật tiến tới giao thủ. Tưởng Thành có thể lựa chọn một trong ba người còn lại để theo kèm và kết quả cuối cùng là cậu ta chơi trực diện với Thạch Quang Hoại. Hết cách, Ân Khuyết quá nhanh, kèm cậu ta khả năng cao là kéo không được. Người cầm cờ Tưởng Thành nhường lại cho Trần Thuật, vướng lấy lá cờ còn có thể giúp Trần Thuật bớt đi một chút yếu thế, nếu không thì cậu ta và Như Mẫn quá khó đánh rồi.
Không thể nói là ngang nhau chằn chặt nhưng các cặp trên sân quấn lấy nhau cũng rất khó thoát ra.
“Chia một trận đấu đoàn thành các cặp đấu đơn nhỏ lẻ, ha ha, hay thật đấy.”
Miệng thì cười nhưng mặt lại tối như đêm ba mươi. Hiển nhiên cách làm này không làm cho Nguyên Phúc giảng viên vừa ý. ngược lại, Tôn Hàng giảng viên không có đưa ra bình luận gì.
“Nhìn thêm đi, một ít tính chiến thuật vẫn là có. Nến chúng biết cả rồi thì cần chúng ta làm gì nữa chứ. Nhìn lài nhìn hẳn là sẽ tìm ra được chút gì đó có giá trị.”
Nghe vậy Nguyên Phúc giảng viên cũng hơi dịu lại. Dù gì nay mới là ngày đầu tiên, trước đó những gì họ dạy có lẽ có nói bóng gió về đánh đoàn nhưng thực sự giảng một bài hoàn thiện thì chưa. Vừa nhìn xem, Nguyên Phúc giảng viên cũng đã bắt đầu phác thảo một bài giảng trong đầu của mình.
Trở lại với trận chiến bên dưới, có lẽ là đúng như những gì hai vị giảng viên nói chuyện, việc tách nhỏ một trận đoàn đội ra từng trận đấu đơn nhỏ có tính chiến thuật khá ít, tạo thành hậu quả là việc người nắm nhiều thế mạnh hơn liền dành được chiến thắng khá nhẹ nhàng. Trần Thuật không bắt được Tiêu Nhất Huyên, còn Như Mẫn né lâu rồi cũng b·ị b·ắt. Trong lúc này đội của Trần Anh Khang cũng muốn tách ra giúp đỡ chỉ là bị quấn chân không ra nổi.