Cửu U Long Giới

Chương 158: Sự thất bại của Đấu vương Tư Kiêu Kiệt




Trong nháy mắt, đoàn người đã vượt qua Tây Vực phồn hoa và khu dân cư xung quanh đến một khu đất trống, Bạch Ngọc Đường xoay người lại, chắn ngang trước mặt Tư Hiêu Kiệt, sau khi ra đòn với Tư Hiêu Kiệt, cả hai lùi lại mấy bước mới đứng vững được.

Khi Tư Hiêu Kiệt định đi tiếp, mới phát hiện ra mình không còn đường lùi nữa, Lệ Trường Không đã chạy đến, và chắn ngay sau lưng hắn, không chỉ có vậy, 18 Đấu Tông cũng lần lượt đi tới, tuy nhiên 18 Đấu Tông này cũng biết rõ chênh lệch giữa mình và Đấu Vương Tây Bắc Tư Hiêu Kiệt, cho nên họ cũng không muốn nhúng tay vào trận đấu này, chỉ đứng xa, sau đó xếp thành một vòng tròn, tay cầm vũ khí, chăm chú nhìn vào từng hành động diễn ra trên sân, sẵn sàng ra tay, nhân vật chính của trận quyết đấu này luôn chỉ có ba người, Tư Hiêu Kiệt, Lệ Trường Không, Bạch Ngọc Đường.

Những Đấu Tông này bình thường cũng là những cao thủ được vạn người ngưỡng mộ, nhưng khi đến đây, họ chỉ là nhân vật phụ, nhiệm vụ của họ khi đến đây là ngăn không cho Tư Hiêu Kiệt trốn thoát sau khi bị trọng thương, tránh cảnh hai hổ cùng bị thương, tránh những sự việc ngoài ý muốn xảy ra, và cũng ngăn cản người ngoài cuộc quấy rồi trận quyết đấu này.

Tin chắc rằng khi có 18 Đấu Tông bảo vệ xung quanh thì ngay cả thiên binh vạn mã cũng không thể nào ảnh hưởng đến trận đấu được, 18 Đấu Tông đủ sức ngăn cản hai binh đoàn, đặc biệt là khi khu đất này lại không thông thoáng, như vậy, 18 Đấu Tông giống như một bức tường thành đồ sộ, mà ngay cả thiên binh vạn mã muốn đột phá cũng tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được.

- Tư Hiêu Kiệt, hôm nay ngươi chết chắc rồi… Đêm nay ngươi đừng mơ thoát khỏi đây…

Thanh kiếm trong tay Lệ Trường Không run lên, đằng đằng sát khí nói với Tư Hiêu Kiệt, trong mắt hắn là cái nhìn lạnh lẽo mà Bạch Khởi đứng cách xa hàng trăm thước cũng có thể cảm nhận được.

Thấy tình hình như vậy, Tư Hiêu Kiệt sau khi nhìn quanh một hồi, liếc một cái lạnh băng về Bạch Ngọc Đường và Lệ Trường Không đang đứng trước mặt, hắn biết rằng mình đã không còn cơ hội chạy thoát, trong tình cảnh hiện giờ, sợ rằng giống như lời Lệ Trường Không nói, hôm nay hắn không còn khả năng trốn thoát nữa rồi.

Tư Hiêu Kiệt lạnh lùng rút trường đao ra, đặt ngang trước khuôn mặt lạnh băng của mình mà nói rằng:

- Được… hôm nay các ngươi đã quyết tâm giết ta, vậy thì lên đi…, Đấu Vương Tây Bắc Tư Hiêu Kiệt ta đã sống tròn một trăm tuổi, nhưng cũng không phải là kẻ ai cũng bắt nạt được đâu, hôm nay các ngươi đã muốn ép ta vào chỗ chết, vậy thì chúng ta cùng đánh một mẻ, xem cuối cùng người phải chết là ai, Tư Hiêu Kiệt ta mà chết tại đất này thì cũng không để cho các ngươi sống thoải mái đâu.

Trên khuôn mặt già nua của hắn đã không còn vẻ hăm hở, mà thêm phần dữ tợn, xem ra vị này đã quyết sống mái một phen.

Không thể không nói rằng Tư Hiêu Kiệt này là một kẻ rất tàn ác, vùng Tây Bắc này quanh năm chiến loạn, dân chúng dũng cảm, anh bạn già Tư Hiêu Kiệt này lúc trai trẻ cũng là một sơn tặc có tiếng, giết người vô số, tay tanh mùi máu, sau khi vào dòng họ Liệt Diệm, thay đổi hẳn phong cách làm việc, trở nên được lòng người, nhưng lại càng độc ác hơn, đối với quân địch trong trận chiến với hắn luôn là có đi không có về, xưa nay đều không biết tính mệnh là gì, mặc dù cuối cùng hắn cũng biết quý trọng một chút sinh mệnh quý giá của mình. Nhưng bị người ta ép đến thế này thì tự nhiên bản chất tàn ác của hắn lại trỗi dậy.

- Được… anh bạn già, vậy thì chúng ta hãy quyết một trận…

Lệ Trường Không cười nhạt, không nói thêm lời nào mà xông thẳng lên, trong nháy mắt ánh kiếm phát ra khắp nơi, Lệ Trường Không đằng đằng sát khí một kiếm nhằm thẳng giữa trán Tư Hiêu Kiệt

Nhưng toàn thân Tư Hiêu Kiệt cũng nóng bừng bừng, đấu khí ngưng đọng biến thành hỏa diễm mang ánh sáng xanh như thiêu đốt mọi thứ xung quanh nó, trên mặt đất chỉ còn lại một đám cháy đen, sau đó hắn và Lệ Trường Không xông vào đánh giáp lá cà với nhau.

Trước đây Bạch Khởi từng nghe nói, đấu khí thông qua hấp thu các loại công pháp khác nhau của nguyên tố có thể hấp thu một vài nguyên tố tự do, sau khi nhập vào cơ thể sẽ hình thành các đấu khí thuộc tính, mặc dù các nguyên tố này trong thế giới bên ngoài không đủ để hình thành nên nguyên tố ma pháp, nhưng đối với những người luyện đấu khí thì như vậy là đủ rồi. Các đấu khí được hình thành có nhiều loại như đấu khí phổ thông, đấu khí hỏa diễm của Tư Hiêu Kiệt, đấu khí sát phạt của Lệ Trường Không… còn có các loại đấu khí khác như băng sương, cự phong. Hầu như mỗi loại hàm chứa nguyên tố pháp quyết đấu khí đều là tốt nhất, thế gian khó tìm thấy cái thứ hai, nhưng bình thường cơ bản là không thể nhìn thấy được chỉ đến khi tranh cấp Đấu Vương mới dần bộc lộ ra, trước đây Bạch Khởi còn có chút hòai nghi nhưng bây giờ xem ra là đúng.

Đương nhiên khi nói đến đây thì không thể không nói đến "Lăng Thiên Đấu Quyết" mà Bạch Khởi tu luyện, thời gian tu luyện "Lăng Thiên Đấu Quyết" cũng không phải là ngắn, tu luyện cũng trực tiếp đến tầng thứ năm trung đoạn rồi, loại pháp quyết đấu đế này được lưu truyền lại từ cổ xưa, Bạch Khởi tu luyện đến tầng thứ năm trung đoạn thì đã có được thực lực của Cửu Tinh Đấu Tông. Không thể không nói đến những biến đổi sơ khai của Lăng Thiên Đấu Quyết này, và Lăng Thiên Đấu Quyết này cũng thuộc loại Băng Sương đấu khí, chỉ là thực lực Cửu Tinh Đấu Tông của Bạch Khởi vẫn chưa thể phát ra Băng Sương đấu khí.

Có lẽ sẽ có người nghi ngờ rằng trước kia Bạch Khởi chưa từng tu luyện Lăng Thiên Đấu Quyết tại sao lại có thể tiến vào tầng thứ năm trung đoạn nhỉ, đương nhiên phải nói rằng đây là sự thăng cấp của Cửu U đối với Bạch Khởi, sự thăng cấp này là để thuận tiện cho việc đi đây đi đó, hơn nữa không chỉ có thực lực tăng lên đến mức này mà với việc xử lý nội bộ và kinh nghiệm phong phú trong Lăng Thiên Đấu Quyết. Đây chính là mặt tích cực khi tăng thực lực của Cửu U, nếu không Bạch Khởi đã không dựa dẫm vào Cửu U như thế, vì nếu như vậy sẽ giống như một đứa trẻ tay cầm súng nhưng lại chẳng có năng lực để phát huy, nhưng Cửu U hiển nhiên là đã ngăn chặn hiện tượng này, mỗi lần đề thăng thực lực cho Bạch Khởi cũng là đề thăng Lăng Thiên Đấu Quyết, như vậy sẽ không gây ra bất kỳ khó khăn nào với việc thăng cấp cho Bạch Khởi trong tương lai.

Tư Hiêu Kiệt và Lệ Trường Không đánh nhau trên không, ngay từ đầu đã chiến đấu rất hăng, bụi bay khắp nơi, mỗi lần xuất chiêu đều rất mạnh và rất quyết liệt, ngoài những tiếng kiếm đập vào nhau sắc lạnh ra, thì hầu như mỗi lần đấu khí trên không đập xuống đất đều để lại những vết rách dài hàng mét, nhà và tường hai bên đều sập, những Đấu Tông hộ vệ trận đấu trong chu vi bán kính này đều phải lùi về sau vài trăm mét phòng bị ngộ thương.

Nói thật là những trận quyết đấu giữa các Đấu Vương không xem còn đỡ xem rồi sẽ thấy sự khác nhau rõ rệt giữa các đẳng cấp thậm chí là cả Đấu Tông cũng vậy, Bạch Khởi có thể khẳng định là bản thân khi gặp hai vị này hoặc là có thể đỡ được một chiêu, nhưng chỉ có chết chắc, muốn trốn thoát được gần như là không có cơ hội

Trong trận đấu giữa Tư Hiêu Kiệt và Lệ Trường Không, Lệ Trường Không rõ ràng là cao hơn nhiều nhưng Lệ Trường Không lại không chiếm ưu thế nhiều cho lắm, nói thẳng ra là đấu khí sát khí trong đấu khí thuộc tính không dũng mãnh. Sát khí tông chính là không ngừng rèn luyện ý trí sát phạt, hấp thu sát khí tại nơi có nhiều người chết, tôi luyện sát ý, biện pháp tốt nhất là tòng quân, tiếc rằng Lệ Trường Không không phải quân nhân, trong đời đã từng giết không ít người, nhưng vẫn là không đủ để rèn đúc sát khí, đấu khí sát khí của hắn rõ ràng là không mạnh mẽ, mặc dù có ảnh hưởng đến tâm trí của con người nhưng vẫn không đạt đến độ nhìn đến đâu thì làm cho tâm trí con người ở đó e ngại đến dũng khí cầm vũ khí lên cũng không có như trong truyền thuyết từng nói đến.

Quay sang quan sát Tư Hiêu Kiệt. Dòng họ Liệt Diệm ở Liệt Diễm Sơn. Liệt Diễm Sơn ở đâu? Đó là một ngọn núi lửa đang hoạt động, sinh sống lâu năm ở đó nên Tư Hiêu Kiệt hấp thu được nguyên tố lửa, mặc dù nói rằng nguyên tố ma pháp trên thế giới này đã bị niêm phong, nhưng nguyên tố lửa này lại là nguyên tố được sinh ra từ tự nhiên và vô tình bị hấp tu dần dần trong quá trình tôi luyện đấu khí, đấu khí Liệt Diễm của Tư Hiêu Kiệt ngày càng thâm hậu, toàn thân giống như ngọn núi, làm cho người khác không thể đến gần được, hai người này một người tu vi cao, một người đấu trí sắc bén đến mức giao chiến bất phân thắng bại bất phân cao thấp.

Nhưng Tư Hiêu Kiệt càng đánh càng vội vàng, trong khi Lệ Trường Không thì vô cùng ổn định, về lý mà nói thì những tình trạng như thế này sẽ không bao giờ xuất hiện tại các cuộc quyết đấu Đấu Vương, nhưng tình hình lúc này đã khác, bởi đối thủ của hắn không chỉ có một mình Lệ Trường Không, mà còn cả Bạch Ngọc Đường nữa. Bạch Ngọc Đường với tư cách một Đấu Vương đang đứng nhìn chòng chọc, mặc dù chưa ra tay nhưng đó cũng chỉ là việc sớm muộn sẽ xảy ra mà thôi, Đấu Vương cũng là người, đấu khí của họ cũng có giới hạn, cũng sẽ mệt, cũng sẽ bị tiêu hao, chỉ cần tiêu hao quá độ, thì chỉ một Đấu Tông… cũng có thể dễ dàng giải quyết hắn, việc hắn cần làm bây giờ là nhanh chóng giải quyết Lệ Trường Không sau đó đánh nhau với Bạch Ngọc Đường, không dám chắc phần thắng nhưng ít nhất cũng có cơ hội chạy trốn.

Nhưng sự tu luyện của Lệ Trường Không rõ ràng là cao hơn hắn, lúc này thuộc tính đấu khí của hắn đang chiếm thế, nhưng muốn đánh thắng Lệ Trường Không cũng không phải là dễ, hai người cứ đánh qua đánh lại như thế, tự nhiên Tư Hiêu Kiệt lại trở nên sốt ruột.

Cảnh đấu khí đẹp đẽ giữa Tư Hiêu Kiệt và Lệ Trường Không không ngừng giao nhau trên trời, mỗi lần đập vào nhau đều phát ra hàng trận gió, làm cho mọi người bất giác lùi về sau, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn đứng vững vàng tại đó, một nụ cười lộ ra trên mặt hắn, Bạch Khởi đứng đằng xa nhìn thấy nụ cười kia, chợt tự nói với mình:

- Xem kìa… Lão tổ tông thường nói với chúng ta rằng làm người nên dũng cảm tiến về phía trước, cần lên thì lên, giờ xem ra những lời này của các cụ không nên hoàn toàn tin tưởng, vị này ở đây rõ ràng là ngư ông đắc lợi,… bà nó chứ, đúng là đê tiện, ai dà… sau này mình cần phải học tập lão tổ tông thôi, về mặt này ta không giống với hắn.

Tuy nhiên Bạch Khởi đang tự mình phân tích ở đây thì, bên đó Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng ra tay, toàn thân phát ra đấu khí màu xanh kèm theo Băng Sương xông ra ngoài, trong khi Tư Hiêu Kiệt và Lệ Trường Không chuyên tâm quyết trận sống mái thì hắn từ đằng sau xông tới. Không thể không nói rằng anh chàng Bạch Ngọc Đường này rất vô sỉ, đúng lúc này lại ra tay đánh lén, một nhát ăn ngay, Băng Sương màu lam nhằm thẳng Tư Hiêu Kiệt, trường kiếm trong tay đã đâm thẳng vào tim đối phương.

- Ngươi… T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Tư Hiêu Kiệt sau khi bị đâm trúng xoay người nhìn Bạch Ngọc Đường trước mặt muốn nói điều gì đó, nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Lệ Trường Không đâm thêm một nhát nữa, hai thằng đàn ông hèn hạ đối phó với Tư Hiêu Kiệt, trong nháy mắt hắn đã chết tươi, trước ngực sau lưng là một lưỡi trường kiếm, Tư Hiêu Kiệt muốn phản kháng cũng không thể, còn chưa nói hết câu, tiếng kêu thảm thiết còn chưa thốt ra, trong khoảnh khắc vụt tắt của đấu khí hỏa diễm cũng là lúc thân thể hắn bị đông lại thành khối băng.

Vèo vèo vèo~~

Lệ Trường Không không nói đến câu thứ hai trực tiếp đâm thêm vô số nhát nữa, Bạch Ngọc Đường cũng không vừa, cũng đâm thêm hai nhát, Tư Hiêu Kiệt đông lạnh trong nháy mắt biến thành từng mảnh vụn, rơi trên nền đắt chỉ là vô số những viên băng, phải nói rằng… hai tên này thật là tàn ác.

Nhìn thấy cảnh trượng như vậy 18 Đấu Tông và Bạch Khởi ở đằng xa đều vô thức nuốt nước miếng, cuối cùng thì họ cũng biết tại sao mình là Đấu Tông người ta là Đấu Vương, mình không thể so với người ta được, nguyên nhân rất giản đơn, hai vị này… rất tàn ác… về điểm này thì bản thân có nói khoác cũng không bằng.

Tư Hiêu Kiệt một đời oanh liệt đã chết như vậy đấy, bị người ta dễ dàng chặt thành từng mảnh nhỏ, đến thân hình cũng không còn nguyên vẹn như vậy đấy… không biết Đại Công Tước An Đức Liệt sau khi biết tin này sẽ có biểu hiện như thế nào nhỉ? Sắc mặt chắc chắn là không được tốt rồi.