Người máy đáp: “Tộc trưởng đang ở trong phòng của Băng Nịnh Nhi tiểu thư.”
“Cái gì?” Thanh âm phẫn nộ của nữ nhân từ phía hành lang rộng lớn bên kia truyền đến.
Công Lương Dịch vừa định đem Nịnh Nhi giấu đi, nhưng Lương Khâu Nguyệt đã sải bước tới: “Công Lương Dịch! Anh ôm cô ta. Định nuôi tiểu tam (ý chỉ tình nhân) sao?”
“Nguyệt! Em đừng nói bậy.” Công Lương Dịch vội giải thích, nắm tay Lương Khâu Nguyệt: “Ta trong lúc tản bộ thấy cô ấy hôn mê mới mang về nhà.”
“Tản bộ? Tôi như thế nào không biết anh còn có sở thích này?” Lương Khâu Nguyệt trào phúng nói, rút tay ra khỏi bàn tay của Công Lương Dịch, phẫn nộ đi đến trước mắt Băng Nịnh Nhi, ngón tay sơn màu đỏ chói hung hăng nâng cằm cô lên: “Có lẽ ngươi biết chàng có sở thích đó? Sao? Ta nên gọi ngươi là gì nhỉ. Tiểu tam? Tiểu hồ ly tinh? Nên là gì đây? Ngươi cảm thấy ngươi có gì bằng ta? Ta nghĩ có lẽ người sau vẫn luôn tốt hơn, có phải hay không, tiểu hồ ly?” Lương Khâu Nguyệt nhìn Băng Nịnh Nhi đầy khiêu khích.
Cằm Nịnh Nhi có chút đau: “Phu, phu nhân, ngài hiểu lầm rồi. . . . . .Tôi, tôi chỉ. . . . . .”
“Ngươi chính là tiểu tam, có tư cách gì chỉ trích ta?” Lương Khâu Nguyệt càng hung hăng, không nơi tay. Nịnh Nhi “a” kêu lên một tiếng.
“Nguyệt, đừng làm loạn.” Công Lương Dịch kinh hô.
“Sao, em làm loạn ư? Anh ôm, anh nuôi tiểu tam, giờ lại quay sang nói em làm loạn?” Lương Khâu Nguyệt càng nói càng kích động, “bốp” nàng ta hung hăng giáng cho Nịnh Nhi một bạt tai.
“Nguyệt!” Công Lương Dịch vội vàng hét lên, cũng không còn để ý xem mình đang nói cái gì: “Cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một sự trao đổi, cô nghĩ nó là thật sao? Hơn nữa tôi với cô cũng còn chưa có kết hôn, làm cái gì mà tới tiểu tam chứ?”
Lương Khâu Nguyệt nói: “À à, chỉ là ‘hôn nhân mua bán’ sao? Vậy các người có cần kiểm tra lại buổi tối đầu tiên đó không? Chỉ là hôn nhân mua bán thì có thể kết hôn liền ly hôn sao? Chính bởi là hôn nhân mua bán cho nên là cả đời đó.” Lương Khâu Nguyệt kích động: “Công Lương Dịch, anh nghĩ rằng tôi sẽ yêu thương anh sao? Nếu không bởi vì anh, giờ tôi đã làm mẹ!” Nàng ta không kiềm chế được, đột nhiên khóc: “Con của tôi đã được sáu tháng, cũng tại anh, cha mới bắt tôi hủy đi. Anh cho rằng anh là cái thá gì?”
“Cô nói cô có đứa con sáu tháng, vậy cô vì sao không kiểm tra sau khi thất thân?” Công Lương Dịch mỉa mai đáp lại.
“Cô lậu quả văn (thiển cận)! Anh không biết xã hội bây giờ có thể và màng trinh sao?”
Công Lương Dịch không nói gì: “Cô đã không yêu thương tôi, vì sao còn sinh sự? Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng nói tôi yêu cô.”
“Anh nghĩ tôi và anh muốn không là không sao? Trên người tôi có khí theo dõi. Vì là khí ẩn hình nên tôi không nắm rõ, hơn nữa khi chúng ta cùng nhau, cha mẹ tôi cũng sẽ biết.”
Công Lương Dịch im lặng, nhưng nghĩ xong lại nói: “Vậy ý cô ra sao? Muốn tôi làm thế nào bây giờ?”
“Làm thế nào? Ở trong này có khí theo dõi, ngươi nói làm sao đây.” Lương Khâu Nguyệt tức giận.
Công Lương Dịch hướng mắt về phía Nịnh Nhi. Ánh mắt Lương Khâu Nguyệt cũng dừng trên người Nịnh Nhi. Thình lình gặp phải ánh mắt hai người họ, Nịnh Nhi thực sợ hãi, hai người họ không phải đang cãi nhau sao, còn có gì liên quan đến cô nữa? Tại sao đột nhiên lại như vậy? Cô lại gây nên chuyện gì sao? Trong đầu Nịnh Nhi hiện đang có ba dấu hỏi lớn.
Nịnh Nhi mù mờ nhìn hai người bọn họ: “Làm sao vậy?”
Lương Khâu Nguyệt tức giận quát: “Ta cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, lập tức đi ra ngoài cho ta. Thứ hai, chuẩn bị chầu Diêm Vương.”
Trong đầu Nịnh Nhi trống rỗng, cô biết cô gặp phải phiền toái, một đại ca phiền toái.
“Không thể!” Bên kia truyền đến âm thanh phản đối.