“Băng Lãnh, người sao lại có thể độc ác đến như vậy. Doãn Hạc Lam người ta đối với người là chân tình đó. Chẳng lẽ con người bên trong chủ nhân không hề có tình yêu chân chính mà chỉ có tiền tài sao? Người có biết Doãn Hạc Lam có biết bao nhiêu thương tâm. Hắn từ nhỏ đã chịu đả kích rất lớn, người cũng không như tái diễn bi kịch ấy khiến hắn càng thêm thương tổn chứ? Cho dù là người có ý tốt dối lòng làm vậy nhưng cũng không thể để cho Doãn Hạc Lam lập tức chịu đả kích lớn như vậy a.” Nịnh Nhi lớn tiếng.
“Ai nha, em có phiền hay không! Em từ khi nào cũng giống như kẻ khác chiêm chiếp quấy rầy ta?! Nếu em thấy hắn đáng thương như vậy thì biến thành bộ dáng của ta đến an ủi hắn cũng tốt lắm!” Băng Lãnh không kiên nhẫn nói, “Không phải là em thích hắn đấy chứ. Mấy hôm nay lúc nào cũng như vậy quan tâm hắn.”
“Chủ nhân, người nói cái gì! Em chỉ là thấy hắn thực đáng thương mà thôi!”
“Có nữ sinh nào thấy nam sinh đáng thương sao?! Cho dù có, thì nam sinh kia cũng thật vô dụng!” Băng Lãnh khinh thường nói.
“Chủ nhân sao có thể coi Doãn Hạc Lam như thế! Người ta thật tình với chủ nhân cũng là sai sao?” Nịnh Nhi tức giận mặt đỏ bừng.
“Ngay từ đâu ta với hắn đã chẳng hòa hợp, ta theo đuổi nam sinh khi nào?! Truyền ra ngoài người ta còn không cười đến rụng răng.”
“Người nhất định không cùng hắn bắt đầu lại có phải hay không?
“Đúng.”
“Tốt lắm em sẽ cùng hắn kết giao! Chủ nhân yên tâm, người đã không chịu ra mặt, em như vậy cũng sẽ không biến thành bộ dạng của người.”
Băng Lãnh đột nhiên quay lại: “Ta khuyên em đừng đi.”
“Vì sao? Người muốn đi?” Nịnh Nhi trong lòng có một tia kích động.
“Không phải. Bởi vì cha hắn muốn khiến hắn không có bạn gái, muốn khiến hắn độc thân cả đời. Ngày đó khi chúng ta hẹn hò, lúc hắn vào nhà vệ sinh, sát thủ do bọn họ phái đến đã đến tìm ta. Nhưng đương nhiên tất cả đều bị ta xử đẹp. Em còn nhớ vết thương mà ta nói với em là do bang phái nội đấu mà có không? Chính là do bọn chúng gây ra.”
“Thật vậy sao? Vì không muốn gặp phiền toái người mới cố ý nói chia tay?” Nịnh Nhi ngạc nhiên.
“Đúng. Bọn họ xuống tay thật sự rất nặng. Ta có thể vượt qua nguy hiểm đã là rất may mắn rồi. Kỳ thật ta vẫn hy vọng có thể vào một bang phái, nhưng không có chỗ thích hợp.”
“Như vậy a … Mặc kệ có thế nào, em cũng phải đi. Em không tin bọn họ bền chỉ lấy tám mươi mốt cái mạng a!” “Tám mươi cái.” Băng Lãnh nhắc nhở.
“A ~ tám mươi thì tám mươi!” Nịnh Nhi nói. Cô bỗng thấy bất ngờ, cô làm sao vậy ~ đột nhiên biến Doãn Hạc Lam thành người của mình. Vì cái gì chính mình như vậy quan tâm hắn a.
Băng Lãnh nhìn vẻ sửng sốt của Nịnh Nhi, khóe môi hiện ra nụ cười quỷ dị: “Vậy em đi đi. Chúc em may mắn. Nhưng là ta cẩm thấy nếu hắn thật sự thành tâm thành ý yêu thương ta như lời đã nói với em, thì hắn sẽ không để ý tới em đâu. Đến lúc đó, em đừng thương tâm là tốt rồi.”
“Không chịu để ý thì coi như xong. Không để ý chính là hắn không cần an ủi.” Nịnh Nhi quật cường nói.
Đột nhiên Nịnh Nhi ngộ ra, cái dạng này còn không phải là cô thành tâm thành ý thương hắn rồi sao. Nịnh Nhi cúi đầu, giả như hắn nhận ra cô, cô cũng sẽ không chia tay với hắn. Chung quy là tốt hơn so với phương thức với Băng Lãnh, hơn nữa mục đích của Nịnh Nhi cũng không phải tiền tài.