Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 79






Hai người về đến nhà, lúc Lâm Uyên từ phòng tắm đi ra, Tễ Nguyệt đã nằm trên giường.

Tễ Nguyệt mặc áo ngủ bằng vải bông màu đen, cổ càng có vẻ trắng noãn.
Tễ Nguyệt vừa nhìn thấy Lâm Uyên liền có chút kích động nói: "Anh, hiện tại em không thể động đậy, anh sẽ làm cái gì?"
Lâm Uyên rất không có tình thú hỏi: "Làm cái gì?"
"Một tiểu mỹ nam không thể di chuyển nằm trên giường của anh, anh không muốn làm cái gì sao?"
Lâm Uyên có chút hiểu, đi qua ngồi trên giường nhìn tiểu mỹ nam nằm trên giường hắn không thể nhúc nhích, "Thật sự không thể nhúc nhích?"
"Vâng, toàn bộ cơ thể không thể di chuyển, cũng sẽ không phản kháng.

Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn."
Tễ Nguyệt ý tứ ám chỉ mười phần, Lâm Uyên cũng không làm Tễ Nguyệt thất vọng, chậm rãi cởi bỏ nút áo trên người Tễ Nguyệt, dùng ngón tay xẹt qua yết hầu Tễ Nguyệt, đi tới ngực vẽ vài vòng, dưới ánh mắt vội vàng chờ mong của Tễ Nguyệt vuốt ve chấm đỏ nhỏ ở giữa.

Lâm Uyên cố ý không đụng vào một cái khác, theo thắt lưng đi tới giữa hai chân, "Không phải nói toàn thân cũng không thể động đậy sao? Tại sao nơi này lại động?"
Tễ Nguyệt vốn là ý nghĩ đột nhiên đến, thú vị mới chơi, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới anh trai lại có lúc thoạt nhìn tràn đầy sắc khí như vậy.
Lâm Uyên búng một cái liền không tiếp tục, đắp chăn cho Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Uyên, ngồi dậy tức giận xoa eo, "Anh coi em thành búp bê bơm hơi? Trêu chọc xong liền mặc kệ? Búp bê bơm hơi còn được làm mấy lần, em thậm chí còn không bằng búp bê bơm hơi!"
Lâm Uyên rất bất đắc dĩ, "Nào có ai lại so sánh mình với thứ đó?"
Tễ Nguyệt một phen đẩy ngã Lâm Uyên, cưỡi lên thắt lưng Lâm Uyên, đặc biệt hung dữ, "Em mặc kệ, hiện tại anh không thể động đậy." Tễ Nguyệt nhìn bốn phía, thuận tay cầm cà vạt của Lâm Uyên, sau đó nâng hai tay Lâm Uyên lên đỉnh đầu trói lại tuyên bố: "Em hiện tại muốn làm gì thì làm."
Áo choàng tắm của Lâm Uyên bởi vì động tác vừa rồi đã mở rộng, Tễ Nguyệt còn làm một bộ dáng uy mãnh xé rách, từ trên xuống dưới nhìn lướt qua ngực cùng eo bụng trần trụi của Lâm Uyên, sắc mị mị xoa xoa hai tay, "Còn rất gợi cảm! Anh ngoan ngoãn hầu hạ bổn công tử cho tốt, về sau có chỗ tốt sẽ không thiếu anh."
Tễ Nguyệt nằm sấp trên người Lâm Uyên vừa liếm vừa hôn, Lâm Uyên phối hợp với Tễ Nguyệt bất động.
Tễ Nguyệt dịch mông về phía sau, hừ nói: "Được lắm, còn dám cất giấu ám khí muốn phản kháng tôi.

Xem anh làm thế nào thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.

Bổn công tử có thể coi trọng anh là phúc khí của anh, còn không thành thật, coi chừng bổn công tử không thương hương tiếc ngọc thu thập anh."
Tễ Nguyệt đưa tay ra phía sau sờ ám khí, cảm thụ được biến hóa của ám khí âm thầm đắc ý, y chính là muốn làm cho anh trai muốn ngừng cũng không được.
Tễ Nguyệt đùa nghịch một hồi, Lâm Uyên cũng bị động tác không có quy luật của Tễ Nguyệt tra tấn không nhẹ, hô hấp càng thêm nặng nề.
Đến lúc thật sự làm, Tễ Nguyệt ngược lại luống cuống tay chân, "Anh ơi, kế tiếp phải làm như thế nào?" Bình thường y đều là nằm tách chân ra mặc cho đùa bỡn, chờ hưởng thụ là được rồi, nhưng hiện tại trong lòng rất không có sức lực, lớn như vậy, y cũng không dám tự mình bỏ vào.
"Bây giờ anh có thể di chuyển không?"
"Anh thật hư!" Tễ Nguyệt chỉ trích nói, đến lúc này còn cố ý trêu chọc y.
"Có muốn anh hư hơn không?" Thỉnh thoảng chơi như vầy cảm giác cũng không tệ lắm.
......
Sáng hôm sau, Tô Triết cầm một ít văn kiện đưa tới cho Lâm Uyên.

Tập đoàn Lâm thị sau khi Lâm Uyên rời đi rất luống cuống tay chân, cha Lâm tuổi già đã quen an ổn, đưa ra quyết định không đủ sắc bén, một số bộ phận luôn chậm trễ, gặp phải vấn đề nan giải Tô Triết sẽ âm thầm tới tìm Lâm Uyên, anh cho rằng mặc kệ Lâm Uyên và gia đình náo loạn như thế nào, cuối cùng công ty luôn là của lâm Uyên, đây là không thể nghi ngờ.

Người một nhà có thể giận dỗi, nhưng không thể để công ty cạnh tranh có cơ hội chế giễu, tiện nghi người ngoài thì không tốt.
Tô Triết theo yêu cầu của Lâm Uyên thuận đường mua bữa sáng, sau khi Lâm Uyên mở cửa cho anh, liền tự mình ngồi trên ghế ăn trước, vui sướng khi người gặp họa nói: "Không phải là đến thời kỳ phản nghịch đó chứ? Một nắm lớn tuổi rồi còn bị đuổi ra ngoài, tôi thấy Lâm lão đầu tuyên bố, cùng cậu đoạn tuyệt quan hệ, cậu hiện tại đã không còn là đại thiếu gia Lâm gia.

Bạn nhỏ kia thật đúng là dính cậu, thật đúng là an tâm cùng cậu trải qua những ngày này."
Lâm Uyên lấy xong bát đũa, rót sữa cho Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt bên kia liền dụi mắt đẩy cửa phòng ngủ mơ mơ màng màng đi ra, thuần thục ngồi trên đùi Lâm Uyên, nằm trong lòng hắn làm nũng nói: "Buồn ngủ, còn muốn ngủ."

Tô Triết cầm nửa cái bánh bao trong tay, một ngụm bánh bao trong miệng cũng quên nhai, há miệng khiếp sợ nhìn Tễ Nguyệt trên cổ đầy dâu tây, vẻ mặt xuân ý tựa vào người Lâm Uyên.
"Ăn điểm tâm xong lại đi ngủ một lát."
"Ăn xong điểm tâm em liền không ngủ được, đều do tối hôm qua anh làm em ngủ muộn như vậy."
"Khụ khụ..." Tô Triết nghẹn, nước mắt ho đến sắp chảy ra.
Tễ Nguyệt lúc này mới phát hiện trong phòng khách còn có người khác, buồn ngủ cũng không còn, vội vàng đi rót nước cho Tô Triết, chiêu đãi khách nhân, cảm giác bản thân đặc biệt có phong phạm nam chủ nhân.
"Khá hơn rồi chứ? Anh ăn chậm một chút."
Khoảng thời gian Tô Triết làm gia sư cho Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt rất là nhanh mồm dẻo miệng, thường xuyên cãi nhau với anh, hiện tại tiểu thiếu gia kiêu ngạo bỗng nhiên trở nên ôn hòa săn sóc như vậy, Tô Triết chỉ cảm thấy rất kinh hãi.

Tầm mắt nhìn qua nhìn lại trên người Lâm Uyên và Tễ Nguyệt mấy lần, "Trách không được muốn đuổi cậu ra khỏi nhà.

Còn may là chân cậu vẫn chưa gãy đó."
Tễ Nguyệt cầm ly trước mặt Tô Triết về, không cho anh uống, "Nói cái gì đó?"
Tô Triết chân thành cảm thán nói: "Người thành phố các cậu thật đúng là biết chơi!"
Lâm Uyên đọc xong văn kiện Tô Triết mang đến, mặt khác viết quyết định cùng kế hoạch, dành thời gian nhìn thoáng qua Tễ Nguyệt, phân phó: "Tễ Nguyệt, chuyên tâm ăn điểm tâm." Tễ Nguyệt cũng không cùng Tô Triết chơi mắt to trừng mắt nhỏ, nghe lời ăn bánh bao, lại uống hết sữa của mình.
Nhìn biểu hiện vân đạm phong khinh của Lâm Uyên như thế ngược lại làm Tô Triết cảm thấy mình có vẻ đại kinh tiểu quái, so sánh với Lâm Uyên, nhìn bộ dáng không sợ hãi của người trong cuộc, làm Tô Triết hoảng hốt cảm thấy mình chưa trải sự đời.

"Cậu có biết mình đang làm gì không? Các cậu chính là anh em ruột!"
"Mới không phải, anh ấy rõ ràng là chồng nuôi từ bé của tôi, không phải anh ruột."
"Nhưng các cậu, các cậu, "
Lâm Uyên lạnh lùng, "Thế nào?"
Tô Triết phiền não gãi tóc, không có bộ dáng thong dong xảo trá như trước, "Không phải, nói đạo lý một chút, cậu dù sao cũng phải cho tôi thời gian chậm rãi, cậu và đàn ông ở cùng một chỗ đã đủ khiến tôi giật mình rồi, huống chi người đàn ông kia còn là Tễ Nguyệt."
Tễ Nguyệt nghe vậy nhíu mày, "Sao lại như vậy? Tại sao tôi không thể ở bên anh tôi?" Tại sao mọi người đều nói không được, cũng không có ai vui vẻ chúc phúc cho bọn họ?
Ánh mắt Tô Triết phức tạp nhìn Tễ Nguyệt, "Thân phận các cậu dù sao cũng có chút không thỏa đáng, sẽ bị người ta chỉ trích."
Tễ Nguyệt nghe vậy lông mày nhăn lại, đứng dậy định đuổi Tô Triết ra ngoài, "Cái gì không thỏa đáng? Tôi cùng anh tôi là xứng đôi nhất, không cho anh nói bậy! Anh đi đi, nhà chúng tôi không chào đón anh.

Anh ơi, anh đừng nghe anh ta nói bậy."
"Tễ Nguyệt, lại đây."
Tễ Nguyệt trở lại bên cạnh Lâm Uyên, tràn đầy bất an ôm eo Lâm Uyên, cảnh giác nhìn Tô Triết.
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt như có điều suy nghĩ.
Tô Triết dừng một chút, "Tôi không có ý gì khác.

Làm bạn bè luôn nhịn không được muốn nói một câu, nhưng chuyện cậu quyết định khẳng định đều có kế sách vạn toàn, tôi liền không đi theo nhọc lòng nữa."
Lâm Uyên suy tư sự tình, cũng không quá để ý đến quan điểm của Tô Triết, sau khi đưa tài liệu cho Tô Triết liền âm thầm lên kế hoạch một số việc.
Tễ Nguyệt đem nội tâm bất an chôn sâu trong đáy lòng, biểu hiện không khác gì bình thường, y đăng ký tài khoản mạng xã hội, tên là "Bé đáng yêu của anh trai", sẽ thỉnh thoảng đăng một ít thói quen hàng ngày của y và anh trai, còn chụp một ít ảnh ví dụ như hai người nắm tay nhau, hai đôi dép lê để cạnh nhau, ban đầu không ai hỏi thăm, sau đó chậm rãi không biết từ đâu có người chú ý, sẽ like và bình luận cho y.

Tuy rằng là nặc danh, cũng coi như thỏa mãn một ít tâm tình muốn quang minh chính đại của Tễ Nguyệt.

Mà không phải cứ lén lút ẩn nấp.
Tễ Nguyệt trong lòng rất kỳ vọng tất cả mọi người biết y cùng anh trai ở cùng một chỗ, nhưng lại biết rõ hậu quả, sẽ mang đến phiền toái cho anh trai, cho nên rất nhu thuận mà không đề cập đến những thứ này, ở trước mặt người ngoài che giấu quan hệ của hai người.
Thừa dịp kỳ nghỉ nhỏ, Lâm Uyên xin cho Tễ Nguyệt nghỉ thêm vài ngày, mang theo Tễ Nguyệt đi nước ngoài chơi mấy ngày.
Có thể thấy được cả người Tễ Nguyệt đều thập phần vui vẻ, ở trên đường càn rỡ nắm tay hắn, có khi còn hôn vài cái ở hai má, đối mặt với người chung quanh thiện ý ồn ào thẹn thùng đỏ mặt.

Lâm Uyên dẫn Tễ Nguyệt đến khách sạn hắn đã đặt trước, mang nhẫn cho Tễ Nguyệt, cơm nước xong liền đi bộ đến bên cạnh đăng ký kết hôn.

Tễ Nguyệt từ đầu đến cuối đều hoảng hốt, cho đến khi lấy được giấy chứng nhận kết hôn, nhìn ảnh giấy tờ quen thuộc phía trên còn có chút không tin.

"Đây không phải là loại giấy chứng nhận đồ chơi, là giấy chứng nhận kết hôn của cơ quan chính thức?"
"Ừm, bất quá ở chỗ chúng ta không có hiệu lực, ở chỗ này vẫn có hiệu lực pháp lý."
Tễ Nguyệt kích động ôm chặt Lâm Uyên, có chút nói năng lộn xộn, nước mắt cũng nhịn không được rơi ra ngoài.
Lâm Uyên lau nước mắt cho Tễ Nguyệt, mỗi thế giới đều phải cùng Tễ Nguyệt kết hôn một lần mới được.

Cái này chỉ có thể trách hắn lúc trước chưa kịp cùng Tễ Nguyệt cử hành đại điển song tu, đã để cho Tễ Nguyệt không danh không phân đi theo hắn, thành chấp niệm của Tễ Nguyệt, mỗi thế giới đều phải bồi thường kết hôn một lần.
Tễ Nguyệt bày qua lại trên bàn rất lâu mới xác định được bố cục hài lòng, chụp bìa giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ, #kết hôn # phía sau là hai cái icon hôn hôn.

Không lâu sau đã có một tài khoảng mới đăng ký không lâu tên là anh trai của bé đáng yêu đã chuyển tiếp và like cho y.
Tễ Nguyệt vừa nhìn thấy cái tên này liền tức giận, không biết người nào không biết xấu hổ chiếm tiện nghi của y, lập tức nhắn tin yêu cầu đối phương đổi tên, sau đó liền nghe được tiếng "tích tích" của điện thoại di động bên cạnh.
Tễ Nguyệt nhìn Lâm Uyên, có chút không thể tin được, "Không phải chứ?" Cầm lấy điện thoại di động trong tay Lâm Uyên, phía trên chính là tin nhắn riêng của y gửi tới.
Tễ Nguyệt đặt điện thoại sang một bên, một phen nhào tới Lâm Uyên, nhiệt tình hôn Lâm Uyên, "anh, em yêu anh nhiều lắm, sao anh có thể phạm quy như vậy."
"Không thích?"
"Thích, thích muốn chết, không thể thích hơn nữa."
"Em vui vẻ là tốt rồi."
Tễ Nguyệt ra nước ngoài chơi một chuyến, trở về liền trở thành người đã có gia đình, đừng nói là có bao nhiêu hăng hái.

Nhìn cái gì cũng thấy đẹp, đi bộ đều tưởng bay đi.
Theo chương trình học giảm bớt, phần lớn thời gian Tễ Nguyệt đều không ở ký túc xá trường học, Tễ Nguyệt vẫn cảm thấy thời kỳ tân hôn của bọn họ còn chưa qua, bằng không y như thế nào một chút cũng không muốn rời khỏi anh trai?
Diệp Cảnh ở ký túc xá khó khăn gọi lại Tễ Nguyệt, "Chúng ta sắp thực tập rồi, cậu có dự định gì không?"
"Có tính toán gì? Đợi tôi trở về hỏi anh tôi đã."
"Cậu không cần lo lắng, có một anh trai lợi hại.

Gần đây tôi đã tìm một số nơi để thực tập.

Dĩ Mạch, cậu cảm thấy công ty của anh cậu có công việc nào phù hợp với tôi không? Bằng không dứt khoát đi chỗ anh cậu thực tập đi." Diệp Cảnh nói với giọng đùa giỡn.
"A~" Tễ Nguyệt suy nghĩ một chút, "Tôi cũng không rõ lắm, cậu có thể gửi sơ yếu lý lịch cho công ty.

Bộ phận nhân sự chịu trách nhiệm về những điều này."
Diệp Cảnh bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, "Dĩ Mạch, cậu không sợ sao?"
Tễ Nguyệt rất khó hiểu, "Sợ cái gì?"
Diệp Cảnh lại không nói gì nữa.

Con người thực sự không thể giải thích được, nhìn thấy những người hạnh phúc và hoàn hảo hơn mình, trái tim luôn luôn âm u nghĩ đến lúc đối phương gặp xui xẻo hoặc có bất hạnh xảy ra, giống như người khác không hạnh phúc bi thảm, thì mình có thể hạnh phúc hơn một chút.
Công ty Lâm Uyên đang chuẩn bị niêm yết, gần đây có chút bận rộn, muộn rồi còn phải xử lý công việc trong thư phòng.


Tễ Nguyệt không giúp được gì, ngay trong cuộc sống cố gắng chiếu cố Lâm Uyên, bưng trà rót nước, hoa quả đều là gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ để Lâm Uyên thuận tiện ăn.
Tễ Nguyệt nửa đêm tỉnh lại phát hiện Lâm Uyên còn chưa ngủ, liền hâm nóng sữa bưng đến thư phòng cho Lâm Uyên, "Anh, đã rất muộn rồi, nên đi ngủ, thân thể trọng yếu nhất.

Sữa có thể hỗ trợ giấc ngủ."
"Tự mình uống."
Tễ Nguyệt ngáp, đầu gật gật buột miệng thốt ra, "Em uống sữa của anh."
Lâm Uyên sửng sốt, nhìn Tễ Nguyệt lại nhìn giữa hai chân hắn mới phản ứng được Tễ Nguyệt nói sữa của anh là có ý gì, sắc mặt trầm xuống, "Tễ Nguyệt, không được xem sách loạn thất bát tao nữa."
Tễ Nguyệt cúi đầu, còn đang giãy dụa sắp chết, uống một ngụm sữa trong tay, "Em nói là cái này.

Sữa bò của anh, anh tự mình uống."
Lâm Uyên tắt máy tính, dắt Tễ Nguyệt trở lại phòng ngủ, tự mình kiểm tra điện thoại di động của Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt lẩm bẩm nói: "Hơn nửa đêm, anh điều tra cái gì?" Ở một bên dám giận không dám nói, phủi phủi ga trải giường.
Lâm Uyên lấy ra hai tài liệu ẩn giấu, nhìn tên, không chút do dự xóa bỏ hết toàn bộ của Tễ Nguyệt.

"Nếu rảnh rỗi có thời gian xem những thứ này, vậy ngày mai đi làm việc cho tốt."
Tễ Nguyệt rất ủy khuất, "Em không nên có lòng tốt đi quan tâm anh đưa sữa cho anh."
Ngày hôm sau Lâm Uyên liền mang theo Tễ Nguyệt cùng đến công ty, giao người cho bộ phận thiết kế, để cho giám đốc trông coi an bài.
Có lẽ Tễ Nguyệt cảm thấy đuối lý, thành thật mấy ngày, còn chưa qua một tuần chưa đến giờ tan tầm đã sớm chạy đến văn phòng của Lâm Uyên, "Đi làm thật mệt mỏi, anh ơi, em không muốn đi làm.

Dù sao anh cũng rất biết kiếm tiền, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi."
"Lúc đi học em cũng không muốn lên lớp, cũng không muốn đi làm, làm em cũng không thích."
Tễ Nguyệt phản bác: "Mới không phải, em rất thích anh làm em."
Trợ lý vốn định gõ cửa từ khe cửa nghe được những lời này, lại yên lặng rón rén rời đi.
Lâm Uyên không nhịn được cười khẽ một chút, "Hồ nháo!"
Tễ Nguyệt nhìn đồng hồ, "Tan tầm, chúng ta nhanh chóng đi ăn cơm, em đói bụng." Lâm Uyên gọi cho Tễ Nguyệt vài món ăn, tùy ý đảo qua đều là đồ ăn thanh đạm.
Tễ Nguyệt rất buồn bực, "Anh, em đã lâu không được ăn thịt.

Em không phải là con thỏ, anh không thể luôn cho em ăn rau."
"Không phải anh cũng đang cùng em ăn rau sao?"
"Em cảm thấy đã tốt rồi, hiện tại dạ dày tốt đến không thể tốt hơn, ăn thịt hoàn toàn không thành vấn đề."
Lâm Uyên gắp thức ăn cho Tễ Nguyệt, "Em nói không tính."
Tễ Nguyệt than ngắn thở dài ăn cơm xong, trở lại công ty liền phát hiện trên bàn mình có mấy hộp thịt bò khô, còn có mấy thiệp đỏ.
Tễ Nguyệt đầu đầy mờ mịt, hỏi đồng nghiệp bên cạnh.
Đồng nghiệp trìu mến nhìn Tễ Nguyệt, thì ra gần đây ông chủ tài chính khẩn trương như vậy, ngay cả tiền mua thịt cho bé đáng yêu ăn cũng không có.
"Đây là tiền ăn trưa mà chúng tôi quyên góp, để ông chủ mua thịt cho cậu ăn."
Lâm Uyên cũng dở khóc dở cười, chi ra một khoản tiền, mời nhân viên công ty tụ tập ăn cơm.

"Các người đừng cùng em ấy náo loạn, lá lách và dạ dày của em ấy suy yếu, gần đây đang uống thuốc kiêng kỵ ăn mặn."
Tễ Nguyệt đem thịt bò khô trên bàn tách ra cho mọi người ăn, chính mình gặm hoa quả, "Anh trai rất có tiền, em quản gia, tiền của anh ấy em đều biết."
Lại bị tú ân ái...!Đây là tiếng nói chung của tất cả mọi người.
Trên mạng bỗng nhiên xuất hiện một bộ ảnh khiến mọi người chú ý và kinh ngạc.

Là một số hình ảnh của hai người đàn ông với tư thế thân mật nắm tay nhau và hôn má.

Chất lượng hình ảnh có chút mơ hồ, chụp chính diện rất ít, vừa nhìn đã biết là chụp lén.

Mặc dù đồng tính luyến ái làm cho mọi người ngạc nhiên một chút, nhưng các tin tức tiếp theo trực tiếp đẩy nhiệt độ lên một tầm cao khác.
Theo thân phận hai người lần lượt bị tuôn ra, triệt để kích phát hứng thú của mọi người, mọi người điên cuồng tìm kiếm chuyện tiếp theo, tìm hiểu cái gọi là nội tình cùng chân tướng, gặp mặt chào hỏi đều là khoa trương lại làm mặt quỷ hỏi: "Cậu có biết tin tức cặp anh em kia tương gian không? Nghe nói là một doanh nhân thành công lớn của xí nghiệp lớn."

Tin tức bát quái về hai người phô thiên cái địa mà đến, Tễ Nguyệt ngay cả trường học cũng không thể đi, cũng may là thời gian thực tập, y không cần đi học.
Tễ Nguyệt không muốn để Lâm Uyên nhìn thấy những lời chỉ trích và chửi rủa tràn đầy ác ý này, nhìn những người đó dữ tợn nói bọn họ không nên ở cùng một chỗ, hoảng sợ ôm Lâm Uyên, "Anh ơi, anh đừng nghe những người đó nói lung tung.

Họ không có ý tốt.

Họ chỉ cố tình không nhìn thấy hạnh phúc của chúng ta."
"Không, anh sẽ xử lý tốt những thứ này, đừng sợ."
Tễ Nguyệt nhiều lần xác nhận Lâm Uyên sẽ không không cần y, mới có chút an tâm lại, "Chỉ cần anh không không cần em, em mới không sợ những lời kia." Tễ Nguyệt lại có chút buồn bực nói: "Tất cả mọi người không cho chúng ta ở cùng một chỗ." Một lời chúc phúc cũng không có.
"Vậy em có sợ không?"
Tễ Nguyệt lắc đầu, "Em cũng không phải cùng bọn họ ở cùng một chỗ, cho dù tất cả mọi người phản đối thì như thế nào.

Miễn là anh không bỏ rơi em, với em, những suy nghĩ và thái độ của người khác cùng em không quan hệ."
Lâm Uyên rũ mắt xuống, có lẽ, lần đó thật sự là hắn đã làm sai.

Đối mặt với đối thủ không nắm chắc cùng tương lai, hắn lo lắng không cách nào bảo vệ Tễ Nguyệt an toàn, cùng Tễ Nguyệt tách ra, đem y loại ra khỏi sinh hoạt của hắn, kỳ vọng Tễ Nguyệt không ở cùng hắn sẽ sống tốt hơn, có lẽ đó cũng không phải là điều Tễ Nguyệt muốn.
Cho dù dính đầy bùn lầy cùng vết nhơ, Tễ Nguyệt đại khái cũng là muốn cùng hắn cùng nhau giãy dụa đi.
Sau khi thông tin cá nhân của Lâm Uyên bị lộ ra, công ty cũng hiện ra trước mặt công chúng.

Bởi vì gần niêm yết, chuyện này không thua gì một vụ bê bối lớn, công ty bị ảnh hưởng rất lớn.

Tễ Nguyệt còn tốt, chỉ có một chút tin tức của trường học, bình thường cũng không có bất kỳ hành động quá phận nào, nhìn thế nào cũng là một sinh viên đại học bình thường.
Có người biết chuyện đi trường học của Tễ Nguyệt, phỏng vấn bạn cùng lớp và bạn cùng phòng của Tễ Nguyệt, cũng không đào ra tin tức gì lớn, thoạt nhìn không khác gì người thường, đúng giờ lên lớp, thành tích cơ bản cũng bình thường, không trốn học không rớt môn, là con nhà giàu hào phóng, thích cười như ánh mặt trời, đánh giá của giáo viên và bạn học còn rất cao.
Manh mối về hai người đều làm cho quần chúng rất hưng phấn, các loại phân tích lý luận, nói rõ ràng chân tướng mình nhận định, phảng phất dùng cái này để chứng minh chỉ số thông minh cùng lực quan sát nhạy bén của mình, còn có cảm giác ưu việt mọi người đều say chỉ ta tỉnh.
Ngay khi tin tức càng lúc càng mãnh liệt, có người tìm ra tuyên bố giải trừ quan hệ, trong bình luận liền nổ tung, mấy bình luận đầu đều khẳng định là bị phát hiện gian tình mới bị đuổi ra khỏi nhà.

Mọi người trong giới biết Lâm Uyên mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra bị giải trừ chức vụ đuổi ra khỏi nhà là vì chuyện này.
Nhưng sau đó lại xuất hiện chứng cớ, Lâm Uyên cũng không phải con trai ruột của Lâm gia, mà là nhận nuôi từ nhỏ.
Có người liền cười nhạo, khẳng định là vì che giấu scandal mới bịa đặt như vậy.

Phảng phất như là vả mặt, sau đó một ít giám định quan hệ cha con của cục công an lúc đó ghi chép tai nạn xe cộ, còn có hiệp định nhận con nuôi của Lâm gia cũng lục tục xuất hiện, chân tướng năm đó bày ra trước mắt mọi người, không hề có dấu vết giả dối.

Mọi người đang hưng phấn mới im lặng.
Một tài khoản khiêm tốn bị cư dân mạng lôi ra, có tên là "Bé đáng yêu của anh trai" tên đối ứng "anh trai của bé đáng yêu" kia cũng bị lật ra.

Có thể thấy trong động thái của tài khoản này chỉ like và chuyển tiếp cho bé đáng yêu, thỉnh thoảng còn có trả lời một vài câu.
Động thái của bé đáng yêu nhiều hơn, có một số oán trách ngọt ngào, hình ảnh một ly sữa bò, bài viết ghi "Luôn luôn cho tôi uống sữa, rõ ràng bây giờ tôi đã là một người đàn ông có thể uống rượu."
Còn có một chứng từ thu phí tài sản, bên cạnh còn có máy tính và bút, #Phí điện nước như thế nào lại tăng nhiều như vậy? May mắn thay, tiền lương trên thẻ lương cũng nhiều hơn #
Những thói quen nhỏ như vậy, thoạt nhìn vừa bình đạm vừa ấm áp.
Động thái của giấy chứng nhận kết hôn kia lên trang nhất, càng chứng minh quan hệ của hai người, đối phương vẫn đường đường chính chính khiêm tốn sinh hoạt, không khác gì các cặp tình nhân bình thường.
Trong bài viết "Bé đáng yêu nhà đại lão lại đến tú ân ái" có người chỉ ra nguyên mẫu chính là hai người.

Bên trong lục tục cập nhật một vài đoạn trích nhỏ, từ trong miêu tả có thể đoán ra chủ tài khoản hẳn là nhân viên của công ty.

Bé đáng yêu rất làm cho người ta thích, tương tác giữa hai người càng thêm đáng yêu.
Dần dần, bình luận chúc phúc ngược lại nhiều hơn.
Lúc này có người đưa ra, người chụp lén lúc trước lại bị phơi bày ra ánh sáng là ai..