Tôi không biết những trường khác thế nào, nhưng trường tôi thường sẽ tổ chức đại hội chi đoàn vào tháng 9, không phải tổ chức qua loa mà phải được chuẩn bị kỹ càng từng bước một.
Giọng tôi khá ổn nên được chọn làm MC cho đại hội chi đoàn, mặc dù với tính cách hướng nội thì tôi không thích điều ấy lắm. Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến sự xuất hiện của bí thư lớp chuyên Anh - Lê Thảo Diệp.
Thà rằng Lê Thảo Diệp chỉ là Lê Thảo Diệp, nhưng không, cậu ta còn là bạn thân cũ của tôi. Tại sao lại là bạn thân cũ à? Tôi luôn tránh nhắc về thời cấp hai của mình và một trong những lý do chính là Lê Thảo Diệp.
Tôi chơi với cậu ta từ hồi hai đứa học cấp 1, chúng tôi dính nhau như hình với bóng. Hai đứa có chung sở thích là xem bộ phim hoạt hình “Thủ Lĩnh Thẻ Bài Sakura” và cùng nhau sưu tập những lá bài đủ hình dáng. Chúng tôi đã từng cười đùa và trò chuyện với nhau mỗi ngày, từng cùng đi học về, từng chơi bán hàng với nhau, từng tâm sự đủ thứ chuyện trên đời. Thế nhưng đến cuối cùng, mối quan hệ của chúng tôi chỉ còn hai từ “đã từng“.
Năm cấp hai, tôi học chung với Diệp bốn năm, hai năm đầu chúng tôi vẫn là những người bạn thân thiết. Diệp kể cho tôi nghe những tâm tư giấu kín, tôi cũng kể Diệp về bí mật của tôi.
Ừ thế rồi sao? Khi tai họa ập đến gia đình tôi, Diệp cũng như lũ mặt người dạ thú, thẳng thừng buông tay tôi, từ bỏ tình bạn gần 10 năm. Diệp đứng về phe của đám đông, chẳng ngần ngại hướng những lời nói khó nghe và cái nhìn khinh bỉ về phía tôi.
Tôi đã làm gì sai để gánh chịu những điều ấy à? Điều quan trọng hơn hết là có thể thế giới ngoài kia đối xử tồi tệ với tôi, nhưng chẳng lẽ một người bạn thân 10 năm như Diệp cũng không thể ở lại sát cánh bên tôi sao?
Khi lên cấp ba, tôi tránh mặt hầu hết các bạn học cấp hai cũ, Diệp cũng không ngoại lệ. Lần gặp bất ngờ này làm tôi có chút bối rối, nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến việc dẫn chương trình. Có lẽ vai diễn kẻ tĩnh lặng đã dính chặt vào tâm hồn đầy thương tích của tôi đến mức ngoài người không thể biết suy nghĩ thật sự của tôi là gì.
Sau khi đại hội chi đoàn kết thúc, tôi tranh thủ dọn dẹp các giấy tờ liên quan và cả đống bánh kẹo nằm bừa bộn trên bàn. Huy Anh là người trực nhật hôm nay và đương nhiên nó cũng ở lại quét lớp. Không biết tại sao khi nói chuyện với mọi người, Huy Anh đều bày vẻ mặt cộc cằn, khó tính. Ấy thế mà cứ mỗi lần gặp tôi, nó lại giở thói trẻ con như đám nít ranh còn đang cởi truồng tắm mưa.
Giống như bây giờ, một tay nó dọn rác, tay còn lại cứ kéo đuôi tóc làm tôi phải nóng lên mới chịu được. Tiện tay đang cầm cây chổi, tôi quất một phát vào mông thằng bạn cợt nhả trước mặt. Nếu hội fangirl biết tôi đối xử với idol của mấy em như thế này, chắc hẳn tôi bị hội đồng một trận rồi.
- Này, mày còn đánh nữa thì đừng trách tao nhé.
- Ngon thì nhào vô, chắc tao sợ mày quá cơ.
Phòng học 12 Lý không còn ai nên chúng tôi ngang nhiên giỡn với nhau, một tiếng gõ nhẹ vào cửa làm hai đứa vội vàng trở về trạng thái cũ.
- Xin lỗi, tao để quên điện thoại ở dưới hộc bàn.
Lê Thảo Diệp đứng phía sau cánh cửa sắt, ngần ngại lên tiếng. Tôi và Thảo Diệp vừa vô tình chạm mắt nhau, đã vội quay đi, giả vờ như chưa từng quen. Còn Huy Anh là “quý ông lịch lãm” mà, vừa nghe gái hỏi đã cầm lấy chiếc điện thoại hiệu Samsung đưa cho người ta.
Trước kia, câu chuyện mà Thảo Diệp kể cho tôi nghe nhiều nhất là việc nó thích Trịnh Hữu Huy Anh. Với khuôn mặt đỏ như vang, bàn tay run run đón nhận điện thoại từ Huy Anh, tôi cá chắc rằng cậu ta vẫn còn thích thằng bạn này nhiều lắm.
- Huy Anh chuyển sang học toán tăng cường của thầy Đào rồi hả?
Giọng Thảo Diệp êm dịu mở lời với cậu bạn đẹp trai, Huy Anh cười đáp lấy lệ. Tôi thấy hai người trò chuyện có vẻ nồng thắm, thêm cả hiệu ứng trái tim phấp phới, không cần đến bóng đèn chuyên dụng mang tên Vũ An Mộc Miên như tôi. Do đó, tôi lặng lẽ cầm đống rác đi đổ.
Cơ mà Huy Anh vẫn chứng nào tật nấy, nó lợi dụng chiếc mũ trùm của áo hoodie tôi đang mặc, không hề lưỡng lự kéo ngược tôi lại, suýt thì thân hình bé nhỏ của tôi va phải khổ người to lớn của nó.
Thảo Diệp thấy cảnh “tình tứ” này thì lập tức trưng bộ mặt sượng trân, nhưng sượng thì sượng, cậu ta vẫn tươi tỉnh hỏi Huy Anh:
- Huy Anh thấy học ổn không? Tao cũng định chuyển sang học với Huy Anh.
- Học cũng được, Thảo Diệp mà chuyển qua học chung thì tao vui lắm đấy.
Học với Huy Anh cơ à? Vui lắm chứ gì? Thế thì để tôi làm đơn xin nghỉ tăng cường, nhường chỗ cho hai anh chị đưa đẩy tán tỉnh nhau nhé.
Trong đầu tôi thoáng những suy nghĩ mắng chửi đôi nam nữ trước mặt, còn vẻ ngoài thì tôi vẫn tỏ ra ung dung tự tại như thể chẳng liên quan gì với tôi, nhưng mà đúng là không liên quan thật.
Bọn họ chào tạm biệt nhau bằng cái ánh nhìn không thể lưu luyến hơn, Huy Anh còn vẫy tay y hệt chào “bé cưng” vậy.
- Bỏ cái tay ra.
Tôi gằn giọng nói với tên điên mang thái độ cà lơ phất phơ, vẫn thoải mái nghịch nghịch đuôi tóc tôi, cuối cùng nó cũng buông chiếc áo mũ màu đen. Trông mặt Huy Anh hớn hở như tìm được con mồi mới, tôi chán nản nhớ lại câu nói trên mạng: “Tao chơi với mày trong thời gian qua, tao rất là hối hận.”
Đôi mắt Huy Anh mang theo ý trêu chọc nhìn con bé đang nhiệt huyết dọn rác trước mặt, trầm giọng hỏi:
- Nếu tao tán bạn Lê Thảo Diệp thì sao?
Tôi hối hận thật rồi, bạn thân gì nữa chứ, cũng tồi như nhau thôi.
- Không phải chuyện của tao, né ra cho tao quét lớp.
Tôi xua cây chổi bám đầy bụi bẩn về phía nó như pháp sư diệt trừ tà ma, nó ho sặc sụa, vậy mà vẫn thấy rõ đường bóp chặt má tôi. Ôi cái thằng điên này!
- Bảo không phải là chuyện của mình mà mặt quạu thế.
Giọng điệu cà chớn này làm tôi phát bực lên được đi mà.
Nghe qua thì có vẻ tên này sẽ không dám bồ với bạn thân cũ của tôi đâu. Nhưng không, ngày hôm sau tôi thấy bạn thân một thời đăng tin trên Facebook liên quan đến một vài tin nhắn sặc mùi sến sẩm.
- Bé ơi, mai bé để anh chở đi học được không?
- Dạ.
Bức hình chụp bả vai rộng như Thái Bình Dương của ai đó khiến tôi chẳng nghi ngờ gì nữa. Không phải Trịnh Hữu Huy Anh, tôi đi đầu xuống đất.
Cái trò mèo vờn chuột gì đây? Tôi chơi với Huy Anh bao nhiêu ngày nên dần quên mất nó là thằng trap boy tâm hồn xấu xa.
Bạn thân hiện tại cưa cẩm bạn thân cũ! Còn tôi lại là người bị bỏ rơi. Ôi đây không phải là mở đầu trong những bộ truyện ngôn tình điển hình sao? Vậy nam chính của tôi đâu rồi? Đâu rồi hả? Cuối cùng, tôi đành phải chấp nhận rằng cuộc đời này chỉ có tôi làm chủ, thằng cha nam chính nào đó có thể sẽ không bao giờ xuất hiện.
Nguyên một ngày tôi có thèm nói với Huy Anh câu nào đâu. Nó càng không biết điều, mua hẳn hộp sữa yomost vị việt quất cho bạn Thảo Diệp lớp 12 Anh.
Lớp tôi quen với việc hot boy vùng núi thay bạn gái như thay áo nên cũng chỉ hơi trêu chọc cho vui nhà vui cửa, nhất là lũ “ngũ long công chúa“. Ai vui chứ tôi thì sao mà vui cho nổi.
Tiết ba là tiết học thể dục, tôi định lau bảng sớm để khỏi cần nhọc công quay lại. Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, vì chị bé Chou Ngô và Oải Hương rủ tôi xuống căn tin, thành ra lại phải về lớp một lần nữa.
Nhà trường biết cách sắp xếp quá cơ, lớp Lý và lớp Anh trùng ca học thể dục. Bạn Thảo Diệp mê bạn Huy Anh chơi bóng rổ như điếu đổ ý mà, ánh mắt mê đắm ấy khiến nhiều đứa lớp tôi cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Tôi xin phép thầy cho tôi lên lớp trước, một phần lau bảng, một phần thì... Lớp tôi đóng cửa từ trước nên căn phòng có hơi tối tăm. Tôi chưa tìm được chỗ để bật điện thì nghe thấy tiếng thở có phần dồn dập của người nào đó. Hương thơm của con trai, tôi chắc luôn. Đúng là hương thơm ấy rất quen thuộc, nhưng lòng tôi vẫn lo sợ không thể hiểu nổi.
Cảm giác sờ sợ cứ treo lơ lửng trong lòng tôi, tôi định bụng ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài thì tay áo khoác bị giữ lại, nghe chất giọng khàn khàn tôi mới hết lo lắng:
- Tao đây.
- Ôi mẹ ơi, hết hồn.
Huy Anh ngồi xổm xuống bục giảng, tôi lại đang đứng nên cái hành động kéo tay áo này trông như mẹ bỏ bé đi vậy.
- Ủa tao mới thấy mày ở dưới kia mà? Tao vừa đi giặt khăn mà mày bay lên đây được rồi hả?
Huy Anh không trả lời, tôi bắt đầu thấy không ổn, định bỏ cái bàn tay thô ráp của nó xuống thì nó đã kéo tôi lại gần đến mức ngã nhào trong khoảng không tối như mực phía trước.
Ngã đâu không ngã, tôi ngã vào lòng nó. Người tôi không lùn nhưng lại lọt thỏm trong lòng Huy Anh, thậm chí tiếng trái tim đập dồn dập của nó, tôi cũng cảm nhận rõ.
- Thằng này, bỏ tao ra coi.
Huy Anh bỏ tôi ra thật, nó nhẹ nhàng kéo người tôi sang bên cạnh. Tôi phải rướn người mới bật được bóng đèn trong phòng học.
Dụi dụi mắt vài lần, tôi mới thấy được tình trạng của Huy Anh, hình như bị ngã trong lúc chơi bóng rổ, cánh tay bị xước một đường dài, vừa lẫn cát bụi, vừa có máu vương vãi từng giọt.
- Bị khùng hả? Sao không xuống phòng y tế mà lên trên lớp làm gì? Còn kéo tao vào lòng nữa.
Tôi gắt gỏng mắng thằng con trai trước mặt như mấy bà mẹ châu Á mắng con. Nó chẳng nói gì cả, ánh mắt nhìn tôi cứ chất chứa điều gì đó tôi không giải thích được. Tôi dám khẳng định đôi mắt phù quang của Huy Anh đã từng làm bao cô gái phải gục ngã, nhưng tôi thì không, tôi chỉ xem nó như một người bạn.
Tôi tuyệt đối không dính vào mấy chuyện yêu đương vớ vẩn, đặc biệt là với bad boy, với bạn thân càng không và nếu đó là Trịnh Hữu Huy Anh thì câu trả lời là không bao giờ!