Những nội dung này, trừ bỏ bốn người Diệp gia, những người ở đây cũng chưa từng nghe qua.
Nhất là nghe được thời điểm Diệp Thiều Hoa còn bé đã có thể so sánh với Thất hoàng tử, cả đám đều trợn mắt hốc mồm.
Sau đó là bội phục Diệp Tướng quân.
Một nhân tài như vậy, Diệp Tướng quân cũng có thể nhẫn tâm không cho cô ấy đọc sách.
Thần y hiện tại mới phản ứng được Diệp Thiều Hoa vì sao lại có thể chế tạo ra thuốc giải, hóa ra, người ta từ nhỏ căn bản đã là một thiên tài rồi!
Vũ Văn Vân biết rõ những cái này, có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Trêи sân nếu nói ai là người kinh ngạc nhất, nhưng Vũ Văn Tĩnh, hắn ngơ ngác nhìn Diệp Thiều Hoa, thái giám tổng quản gọi hắn hai tiếng, hắn còn chưa kịp phản ứng.
Nhưng mà Diệp Tướng quân không có thời gian cho hắn phản ứng, biết rõ Diệp Thiếu Phong không có chuyện gì.
Diệp Thiều Hoa cũng thành công từ trong cung đi ra, Diệp Tướng quân đã không còn kiêng kỵ gì nữa.
Hắn trực tiếp nhìn về phía Vũ Văn Tĩnh, "Bệ hạ, ngài xuất cung rất lâu, trời cũng sắp tối, vì nghĩ cho an toàn của ngài, vi thần đưa người xuất phủ nha."
Vũ Văn Tĩnh trong lòng đã nhấc lên phong ba bão táp.
Cho tới bây giờ, hắn mới biết được Diệp Thiều Hoa ở trước mặt hắn giấu sự tài giỏi đi.
Hắn rất muốn hỏi, vì sao từ đầu tới đuôi cô một chút cũng không nói cho hắn biết!
Là vì---
Nghĩ đến Khúc Hoa Thường, Vũ Vân Tĩnh không hỏi nữa, hắn có tư cách sao??
Lúc vừa mới bắt đầu cũng là hắn gạt cô
Lại nghĩ đến Khúc gia, Vũ Vân Tĩnh sắc mặt càng trầm hơn, hắn vừa đăng cơ liền vứt bỏ diệp Thiều Hoa, Vũ Văn Vân chắc chắn đã nói cho Diệp Tướng Quân, sợ là hiện giờ, Diệp tướng quân cũng không còn thật tâm với hắn như trước nữa.
Nghĩ tới đây, Vũ Văn Tĩnh không nói gì nữa, rời khỏi Diệp gia.
Sau khi Vũ Văn Tĩnh đi, Diệp Tướng quân nhìn thoáng qua Vũ Văn Vân, hắn cảm tạ đối phương kịp thời mời thần y đến.
Đồng thời cũng có chút dự cảm, hắn tới nơi này sợ có liên quan tới Diệp Thiều Hoa..
Cũng không đuổi anh rời khỏi Diệp gia, chỉ sai đem người an bài cho anh một phòng nhỏ.
Sau khi một nhóm người không liên quan rời đi, các tài năng của nhà họ Diệp đã tập hợp lại với nhau.
Biết rằng tính mạng của Diệp Thiếu Phong không gặp nguy hiểm, chị dâu nhà họ Diệp nhìn Diệp Thiều Hoa,, "Thiều Hoa, Vũ Văn Tĩnh này thật sự đáng giận, vì một Khúc Hoa Thường mà vứt bỏ muội, ta muốn cho hắn biết, tiểu muội của chúng ta tốt hơn Khúc Hoa Thường trăm lần."
Đây là lý do tại sao chị dâu nhà họ Diệp nói trước mặt Vũ Vân Tĩnh rằng Diệp Thiều Hoa đã là một thần đồng từ khi cô còn nhỏ.
Quan hệ Diệp gia cũng không phức tạp, Diệp phu nhân và Diệp Tướng quân Diệp Thiếu Phong từ nhỏ đã rất thương yêu Diệp Thiều Hoa, đại tẩu được gả vào tự nhiên cũng di truyền điểm này.
Sau hàng ngàn lựa chọn cuối cùng cũng chọn được Vũ Vân Tĩnh, không ngờ rằng hắn hóa ra lại là một tên lòng lang dạ sói!
Con trai bị người ta hãm hại trọng thương, con gái ở lễ mừng bị vứt bỏ tại chỗ, Diệp Tướng quân sao có thể nhịn được cơn tức này.
Hắn đã thề trước mặt tiên đế, bảo vệ Vũ Văn gia thật tốt, nhưng vị hoàng đế này, hắn không chắc.
"Các ngươi ở lại trong phủ, ta đi ra ngoài một chuyến." Diệp Tướng quân để lại cho mọi người một câu, trực tiếp đi ra.
Diệp Thiều Hoa nhìn Diệp phu nhân đang dùng ánh mắt nhìn cô từ trêи xuống dưới, trong đầu nói chuyện với 008.
"Đã lâu rồi mi chưa thăng cấp? Diệp Thiều Hoa híp mắt. "Chờ đã, đừng có nói mi đi thăng cấp cũng cần phải có sự đồng ý của ta đó nha."
008: [ ... Không sai. ]
Chết tiệt, ngươi đừng có mà đắc ý như vậy!
Nhưng Diệp Thiều Hoa lúc này cảm thấy không có nhiều tâm trạng quan tâm đến chuyện đó, "Đi nâng cấp trước đi, nếu nâng cấp không giúp được gì nhiều thì sau này đừng nâng cấp."
008 xem như không nghe được câu nói tiếp theo của cô, vui mừng hớn hở đáp ứng.
**
Phủ tướng quân không có tang lễ, Diệp Thiều Hoa cũng bình yên vô sự xuất cung.
Cùng lúc đó, quyền lợi của Khúc Hoa Thường cũng bị Vũ Văn Tĩnh một chút lại một chút thu hồi, quan viên đứng về phía Khúc gia nếu không phải bị chèn ép thì chính là bị bãi quan.
Khúc thái phó thấy có điều gì đó không bình thường.
Hắn lấy lý do đến thăm Khúc Hoa Thường vào cung của ả.
"Hoa Thường, binh phù ở trong tay Hoàng thượng phải không, " Thái phó Khúc biết rõ Hoàng thượng không dung tha cho Khúc gia bọn họ, "Con nhất định phải tìm một cơ hội, lấy cái binh phù cho ta, nhớ kỹ, Khúc gia có thể sống sót hay không, dựa hết vào con!"
Thái phó Khúc cũng có thể giống như Diệp tướng quân, đem binh quyền trong tay giao cho Hoàng Thượng, cho thấy sự trung tâm của hắn với triều đình.
Nhưng mà trêи thế giới này những người có sự quyết đoán như Diệp Tướng Quân rất ít, làm gì có người nào không quyến luyến chứ.
Chớ nói chi là Phó gia dưới một người trêи vạn người!
Khúc Hoa Thường trực tiếp lắc đầu, ả không tin, "Sẽ không, bệ hạ yêu ta như vậy, hắn sẽ không làm thế với Khúc gia!"
Khúc thái phó cho ả một liều thuốc mạnh, "Con
cũng đã biết, hiện tại toàn bộ Kinh Thành đều đang đồn thổi, nói đại tiểu thư Diệp gia là chi tài thế gian? Ngay cả Nhàn Vương cũng đều không phủ nhận? Bệ hạ gần đây cũng tới Trường Xuân cung tận mấy lần."
"Cái gì?" Khúc Hoa Thường ngã ngồi trêи ghế, "Nhàn Vương?"
Ả nắm chặt ta, từ sau khi Diệp Thiều Hoa được thả ra khỏi nhà lao, Vũ Văn Tĩnh liền không bước vào trong cung của ả một bước.
"Tổ phụ, con đã biết." Không suy nghĩ bao lâu, Khúc Hoa Thường liền đã có lựa chọn.
Nhìn ánh mắt kiên định của cháu gái, hắn ta rốt cục cũng yên tâm.
Khúc Hoa Thường triệu hồi cung nữ, không mặc những bộ quần áo lộng lẫy của hoàng cung, mà ăn mặc giống như cô và Vũ Vân Tĩnh lúc mới gặp nhau, đến gặp hắn.
Sau khi Vũ Vân Tĩnh chợp mắt, ả hạ lệnh cho tất cả các tay sai xung quanh đi xuống
Sau đó cầm một chuỗi chìa khoá mở hộp gấm ra, cầm binh phù phía trong ra.
"Tổng quản đại nhân, đi xem bệ hạ một chút, người của ngài hơi nóng." Khúc Hoa Thường đem binh phù cất vào trong tay áo, sau đó hướng về phía thái giám tổng quản nở nụ cười.
Sau khi phân phó xong, ả đi thẳng đến Trường Xuân cung, phân phó cô tinh đem binh phù đưa về Phó gia.
Ả không biết, sau khi ả cầm binh phù rời đi, Vũ Văn Tĩnh liền tỉnh.
Không qua một khắc đồng hồ, bên trong gian phòng liền lặng lẽ xuất hiện mấy người, "Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương nhờ Cô Tinh đem binh phù đưa đến Phó gia."
"Cô Tinh?" Vũ Văn Tĩnh trào phúng ngoắc ngoắc môi.
Sát thủ thứ hai của Trích Tinh lầu - Cô Tinh, chính là người muốn ám sát hắn ở hoàng cung hôm đó, nếu không phải Diệp Thiều Hoa cứu hắn, sợ rằng bây giờ hắn đang ở thế giới khác rồi.
Nguyên lai Cô Tinh là người của Khúc Hoa Thường, làm khó Phó gia còn muốn giá họa cho Diệp Thiều Hoa!
Khi thực sự nhận được tin, hắn không bất ngờ như những gì mình đã tưởng tượng.
Có lẽ vì chuyện của nhà họ Diệp, hắn đã linh cảm từ lâu.
Người phụ nữ hắn sủng ái nhất lại muốn giết hắn, người phụ nữ mà hắn còn nợ 1 lời xin lỗi lại luôn xuất hiện cứu hắn những lúc nguy cấp, hắn vốn cho là hắn chỉ xin lỗi một người, không nghĩ tới hắn vẫn yêu sai người!
Nếu như từ đầu tới đuôi không có Khúc Hoa Thường, hắn sẽ vẫn yên ổn mà ở bên cạnh Diệp Thiếu Hoa, cũng không sợ một Diệp gia trung tâm. (Trung thần, tận tâm)
"Phốc --" Vũ Văn Tĩnh ôm ngực phun ra một ngụm máu đen.
Bất quá hắn cũng không dừng lại, mà tìm Ảnh vệ đến, từ trong tay áo móc ra một cái binh phù, "Ngươi đem cái này giao cho Diệp Tướng quân, thuận tiện nói Diệp Tướng quân tiến cung một chuyến "
Hắn đã sớm đề phòng Khúc Hoa Thường, Khúc Hoa Thường cho rằng thứ ả cầm là binh phù thật, nhưng lại không biết binh phù sớm đã bị hắn đánh tráo rồi.
**
Phó gia lòng lang dạ thú là điều không thể che giấu.
Mặc dù Diệp Thiếu Phong không chết, nhưng lại nằm ở trêи giường không thể đứng lên, Diệp gia cũng không có binh phù, người ủng hộ nhà họ Phó ở trong triều đã sớm vượt quá một nửa
Số còn lại thì ở trạng thái trung lập.
Đoàn người Phó gia trực tiếp bức thoái vị, còn thẳng thừng nói rằng Khúc Hoa Thường đang mang thai thái tử.
Lúc đám người Diệp gia đến, Vũ Vân Tĩnh đang bị buộc uống rượu độc.
Tất cả những chuyện này, Diệp tướng quân không có một chút uy hϊế͙p͙ trêи mặt, kỳ thực ông có thể sớm hơn một chút, có thể cứu Vũ Vân Tĩnh, nhưng ông lại không.
Làm nhục con gái ông, có chết Vũ Vân Tĩnh cũng không đền nổi.
Khúc Hoa Thường còn đang thương tâm, Cô Tinh đi bên cạnh ả trực tiếp lau khô nước mắt của ả, không hề để ý Vũ Vân Tĩnh còn đang nhìn ả.
Chỉ nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, thản nhiên nói: "Cô Tinh, động thủ đi."
Cô Tinh bị thương chính là ả cứu sống, cho nên từ đó về sau, Cô Tinh liền nghe theo lệnh ả.
Cô Tinh căn bản không đem Diệp Thiều Hoa để vào trong mắt, nghe xong lời nói của Khúc Hoa Thường, trực tiếp ra tay, con cái phi đao liền bay ra ngoài.
Trong mắt hắn, Diệp Thiều Hoa và một đứa con nít không có gì khác nhau.
Mà Khúc Hoa Thường căn bản cũng không lo lắng, Cô Tinh là sát thủ bài danh thứ hai của Trích Tinh lầu, thả trong giang hồ cũng là cao thủ số một.
Ngay cả thái phó Khúc cũng vì người cao thủ này của ả mà kinh ngạc.
Diệp Thiều Hoa mặc dù võ công không thấp, nhưng dù sao cũng là một nha đầu.
Mà Tôn Bình lúc này đang đứng ở sau lưng Khúc Hoa Thường, hắn từ trước đến nay đều hiểu được thời thế, Trường Xuân cũng là giới hạn cao nhất.
Ngay sau khi con dao bay do Cô Tinh ném ra sắp kề vào cổ Diệp Thiều Hoa, một bàn tay mảnh khảnh đã dễ dàng nắm lấy.
Ngay sau đó là một thanh âm rất êm tai vang lên, "Cô Tinh, ai cho ngươi lá gan, động vào người của bản lâu chủ?"