Edit : Ngọc
Tình Hải Cô Chu càng nói càng quá phận.
Diệp Thiều Hoa lần đầu tiên biết rõ, hóa ra Tình Hải Cô Chu lại mặt dày như vậy.
Còn Nhàn Hoa Lộng Ảnh.
Coi như, cô bán cho gia tộc Phong Hành, cũng sẽ không bao giờ bán cho gia tộc Niên Chu.
Không thèm để ý Tình Hải Cô Chu nữa, cô đóng lại khung chat nói chuyện phiếm, kéo hắn vào danh sách đen.
Ngày hôm sau, một thông báo được gửi từ nhóm lớp đại học để sinh viên đến lấy báo cáo thực tập.
Diệp Thiếu Hoa xuyên đến là lúc bắt đầu học kỳ tiếp theo của năm hai, không học ở lớp học mà là đi thực tập, ngoại trừ việc thực tập do trường học sắp xếp, còn lại, học sinh phải tự tìm công việc thực tập.
Nguyên chủ mặc cảm tự ti, trực tiếp tự mình điền đi tìm, không đi cùng khối.
Nam luôn nhiều hơn nữ trong khoa khoa học máy tính, chỉ có hơn 20 nữ bao gồm sinh viên năm nhất đến năm cuối.
Bình quân mỗi một ban của khoa thường sẽ có 2 học sinh nữ, nam sinh khoa máy tính có thể không biết tên, nhưng nữ sinh nhất định bọn họ sẽ biết người nào ở ban nào.
Thời điểm Diệp Thiều Hoa xuất hiện ở khoa máy tính, những nam sinh kia lắc nhẹ chân một cái, "Mẹ nó, người này ở đâu ra vậy."
Khi Diệp Thiều Hoa xuất hiện trong phòng máy tính với tóc mái ngắn, người ta có thể tưởng tượng ra vẻ mặt kinh ngạc của những chàng trai này.
" Nhiều người nói, nữ sinh khoa máy tính đều là quái vật, tôi tin rồi." Một sinh viên năm nhất đau lòng nói: "Cuối cùng tôi cũng đã thấy rồi."
Một nam sinh khác thở dài, "Hoa khôi năm nhất của trường Đại học bên cạnh tên là gì nhỉ . . . Đúng rồi, An Tuân! Tên là An Tuân, Hôm qua tôi thấy cô ấy ở quán cà phê. Cô ấy có tướng khuôn mặt ngôi sao! Nên đi học diễn xuất! "
"Đây là đàn chị của chúng ta, hiện đang học năm ba, vừa vào năm nhất đã tự mình làm một phần mềm, người trêи trang chủ của trường đều biết, công cụ tìm kiếm mà chúng ta hay sử dụng chính là cô ấy làm." Một người biết Diệp Thiều Hoa nói.
Những người khác lập tức chuyển sang ánh mắt ngưỡng mộ.
Internet Thiên Hồ chính là công cụ tìm kiếm đầu tiên của cả nước, chị gái này thật trâu bò.
Nói đến nguyên chủ, cô ấy thật sự rất có thiên phú về mạng máy tính, nhưng bất quá cũng chỉ là một nhân tài tương đối tốt của giới IT mà thôi, không gây lên được ảnh hưởng quá lớn.
Cùng lúc đó, tại đại học A, An Tuân cũng nhận được một phần văn kiện.
Đồng thời còn có một cái điện thoại.
"An, chỉ là một sinh viên nghiên cứu IT bình thường thôi." Người đàn ông nói bằng tiếng Quan Thoại không chuẩn, " Công cụ tìm kiếm gì gì đó, chỉ mất vài phút thôi, tôi cũng có thể làm được một công cụ tìm kiếm tốt hơn như thế này nhiều, thật không hiểu tại sao cô lại muốn tra 1 người bình thường như thế này chứ."
Người kia nói tới việc này, vẻ mặt ghét bỏ.
Nghe được mấy câu này, trêи mặt An Tuân không có chút ngoài ý muốn nào, "Tôi chỉ muốn biết nhiều tư liệu của cô ta thôi, mẹ tôi gạt tôi, còn tưởng rằng tôi không biết bọn họ đang tra người Diệp gia."
"Sao vậy?" Người kia có chút hiếu kỳ, "Người này có gì đặc biệt không? ”
Anh đã tra rất kỹ càng rồi, đây chỉ là một người bình thường mà thôi.
Không biết vì sao lại được An Tuân chú ý.
"Không có gì, " Nghĩ đến chuyện này, An Tuân cười lạnh một tiếng, "Chuyện này cậu chớ xía vào, tôi đi trước."
Lenny là 1 hacker mà cô ta quen biết, cho nên cô ta không bao giờ nghi ngờ thông tin mà Lenny tra ra.
**
Bên này, Diệp Thiều Hoa đã đem báo cáo thực tập về nhà.
Diệp Khánh Khôn đang ngồi ở đại sảnh nhà họ Diệp nói chuyện với quản gia, vẻ mặt không tốt lắm.
Nhưng thấy Diệp Thiều Hoa trở về, ông lập tức thay đổi vẻ mặt, "Thiều Hoa, thật tình cờ, con về rồi. Hôm nay ba làm món vịt kho tàu yêu thích cho con. Mau vào đây."
Diệp Thiều Hoa biết, hôm nay ông đã gặp người trong gia tộc của mẹ, hiện tại ông đã là 1 ông trùm bất động sản, cho nên bây giờ, ở trong mắt những người kia, ông đã không còn là một kẻ hám tiền nữa.
Diệp Khánh Khôn vô cùng lo lắng, hắn sợ người của gia tộc kia sẽ cướp Diệp Thiều Hoa.
"Thiều Hoa, ăn ngon không?" Diệp Khánh Khôn vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí nhìn Diệp Thiều Hoa.
Diệp Thiều Hoa chưa bao giờ gần gũi với ông, ở mọi phương diện, ông luôn luôn cố gắng đền bù những tổn thất không có mẹ cho cô.
Bây giờ gia tộc của mẹ cô đã tìm đến đây, gia tộc có nhiều nội hàm, giàu có và quyền lực hơn ông rất nhiều.
Diệp Khánh Khôn thật sự có chút tự ti.
Ông thật sự không muốn Diệp Thiều Hoa trả lời, bác sĩ tâm lý nói cô bị trầm cảm, Diệp Khánh Khôn cũng chỉ hỏi một chút.
Cũng không trông mong rằng cô sẽ trả lời.
Diệp Thiều Hoa ăn 1 miếng thịt kho tàu, cô đã nếm qua rất nhiều những món ăn cao cấp, tay nghề của người cha này quả thực không tệ, nhưng cũng không phải quá xuất sắc.
Đây là món ăn chứa nhiều tình cảm nhất mà cô từng thử qua.
"Ăn rất ngon, cảm ơn ba." Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu, nhìn Diệp Khánh Khôn nở nụ cười.
Không ngờ, câu nói này trực tiếp làm cho mắt Diệp Khánh Khôn đỏ bừng.
Đã rất lâu rồi, hắn không nhìn thấy con gái của mình cười.
Chờ Diệp Thiều Hoa ăn xong rồi lên lầu, Diệp Khánh Khôn bắt đầu bận rộn, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện của mẹ Diệp Thiều Hoa.
Lại đi vào phòng bếp, "Thiều Hoa rất thích ăn canh nấm tuyết, tôi muốn hầm cho con bé một nồi, con bé mỗi ngày nhìn máy tính hẳn là rất hại mắt, quản gia, anh tìm cái gì tốt cho tôi, à đúng rồi, tôi nghe nói con gái đều thích đồ ăn có thể dưỡng nhan . . ."
Quản gia nhìn Diệp Khánh Khôn ở phòng bếp làm tới làm lui.
Cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng, "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, tiên sinh, ngài có thể bỏ lọ muối xuống được không."
Sợ rằng tiểu thư ăn xong món của ngài sẽ bội thực mất.
**
Trêи lầu, Diệp Thiều Hoa đã mở máy vi tính ra.
Cô ăn xong tắm rửa đã là bảy giờ năm mươi.
Thấy cô online Lâm Nghiệp không ngừng mời cô vào đội.
Hôm qua Diệp Thiều Hoa để lại hòm thư cho Tóc Dài Tới eo, bảo cô ấy đợi lúc 7 giờ 30. Diệp Thiếu Hoa mời cô ấy, cô ấy nhanh chóng vào nhóm.
Sau khi vào liền không có chút xíu phản ứng.
Một phút đồng hồ sau, cô ấy mới hồi phục tinh thần lại.
[ Đội ngũ ] Tóc Dài Tới Eo: Tiểu Diệp, đừng nói rằng cô cho tôi với đội ngũ của đại thần nhé!
Tóc Dài Tới Eo nhìn cái tên của người được xưng là "Đệ Nhất Giang Hồ" - Nhất Kiếm Chủ Tửu, cả người run rẩy.
Không nói hắn, Thiên Hạ, Du Khách
Chưa kể, mấy người trong nhóm đều nằm trong top 10.
Đây là đám người tài giỏi nhất trong [Võ Lâm Truyền Kỳ]
"Xin chào Sơ Dương, Tóc Dài, xin tự giới thiệu, tui là Thiên Hạ." Lâm Nghiệp voice chat: "Mọi người có tiện mở voice chat không. Cái phó bản này cần phối hợp ý!"
"Có thể có thể nha đại thần Thiên Hạ!" Tóc Dài Tới Eo lập tức mở giọng nói, là một giọng nói vô cùng mềm mại, dễ nghe.
"Tóc Dài hóa ra lại là một em gái đáng yêu. " Đám người Du Khách Ngâm lập tức náo nhiệt lên, "Thiên Hạ chú mày đi ra đi, Tóc Dài tao gánh, em gái kết bạn với anh, về sau anh mang em đi làm nhiệm vụ."
Trong lúc nhất thời Tóc Dài Tới Eo nhận được lời mời kết bạn của các đại thần.
Cô có chút thụ sủng nhược kinh.
Người đi đường nói chuyện hồi lâu, phát hiện Diệp Thiều Hoa không có giọng nói, liền phát hiện cô chưa bật thoại, trò chơi không bật giọng nói sẽ không có âm thanh.
Nghĩ đến việc cô là nhân yêu, Lâm Nghiệp nói một câu đầy quan tâm.
[ Đội ngũ ] Thiên Hạ: Sơ Dương, cô có thể mở mở giọng nói một lần không? Cô có thể không nói lời nào, nghe tôi chỉ huy là được, trò chơi này cần nhất là sự phối hợp.
[ Đội ngũ ] Diệp Thượng Sơ Dương: OK.
Cô mở giọng nói, nghe được giọng của những người khác
Bất quá cô không nói gì.
Người của gia tộc Phong Hành vô cùng nhiều chuyện, đây chính là nhóm tập hợp một đám dở hơi.
Nhưng khi vào phó bản, họ lại trở nên nghiêm túc.
"Tóc Dài, tăng HP! Mau!"
"Vâng, tộc trưởng tránh ra, Sơ Dương cô đến bổ một đao đi."
Boss tầng tám ngã xuống.
"Mọi người ổn định tinh thần, trang bị đầy đủ đi lên tầng thứ chín." Đây là giọng của Thiên Hạ.
Một đám người nói chuyện phiếm đứng lên.
Cho tới bây giờ, Diệp Thiều Hoa và Nhất Kiếm Chử Tửu đều không nói gì.
Chính vào lúc này, quản gia gõ cửa phòng một cái, sau đó bưng một chén canh tới, "Tiểu thư, lão gia nấu canh cho con."
Giọng Thiên Hạ vang lên: "Sao lại có thêm một giọng nữa rồi, hắn gọi ai đó!"
Diệp Thiều Hoa đặt tai nghe xuống, bởi vì cô bỏ xuống tương đối nhanh, không nghe được giọng Thiên Hạ.
Trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp, cô còn mở voice chat đội ngũ.
Cô cầm bát canh nấm tuyết mà quản gia đưa, nở nụ cười: "Cảm ơn chú Minh, chú đi nghỉ ngơi sớm một chút."
Thiên Hạ, Tóc Dài Tới Eo, cùng đám người Du Khách Ngâm vốn còn muốn nói giọng nam là ai, không ngờ rằng 1 giây sau liền nghe được một âm thanh vô cùng trong trẻo.
Kênh voice chat, Tóc Dài Tới Eo bị giọng nói này làm cho kinh diễm, gia tộc Niên Chu có không ít giọng nói của mĩ nhân.
Trong đó giọng của Nhàn Hoa Lộng Ảnh là ổn nhất.
Tóc Dài Tới Eo cũng nghe qua không ít giọng nói êm tai, bản thân cô ấy cũng là người điều khiển giọng nói.
Nhưng mà, cô vẫn bị giọng nói này làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
Không giống với giọng của Nhàn Hoa Lộng Ảnh, đây là một giọng nói cực kỳ réo rắt, thanh lãnh và mang một chút lười biếng, trong trẻo một chút, vừa nghe liền khiến người ta cảm thấy bán tín bán nghi.
Đội ngũ ồn ào lúc đầu im lặng trong chốc lát, mọi người trong tiềm thức không ngừng nói.
Diệp Thiều Hoa lại đeo tai nghe vào, phát hiện đội ngũ vốn ồn ào bây giờ im bặt, cũng không có mệnh lệnh của Thiên Hạ, cô khẽ nheo mắt, "Không có âm thanh? Tai nghe của tôi bị hỏng rồi sao?"