Đặc Vụ Trọng Sinh : Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng

Chương 240




Edit: Ngọc

Đương nhiên sẽ ly hôn.

Diệp Vân nhớ đến Diệp Quốc Phú sủng ái Diệp Thiều Hoa vô điều kiện, trong lòng giật mình, lập tức khuyên nhủ bà nội Diệp.

Sau đó nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, hơi híp mắt lại.

Cô ta cảm thấy . . . Hôm nay Diệp Thiều Hoa có cái gì đó rất không bình thường.

Đối phương không phải không muốn trở về nhà sao? Không phải không muốn nói chuyện với Diệp Quốc Khánh sao?

Diệp Thiều Hoa không để ý tới bọn họ, chỉ cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn trêи điện thoại di động, là thanh mai trúc mã của nguyên chủ - Mạnh Trạch gửi tin nhắn đến ——

[ Ngày mai có thời gian không? Chúng ta hẹn nói chuyện đi. ]

Diệp Thiều Hoa híp mắt, trả lời một từ

[ Ờ. ]

**

Tối hôm đó, Diệp Quốc Phú bận bịu với đống văn bản tài liệu ở công ty không trở về, quản gia gọi điện thoại cho hắn nói Diệp Thiều Hoa trở về, hắn liền kêu thư ký trở về một chuyến.

Nói với Diệp Thiều Hoa, hôm sau đến gặp hắn.

Vừa phản pháo lại Dương Cầm xong, Diệp Thiều Hoa mang theo tâm trạng sảng kɧօáϊ đến công ty.

Trong công ty, Diệp Quốc Phú đang xử lý văn bản tài liệu, bởi vì ở trong phòng làm việc một đêm, tinh thần hắn không tốt lắm.

"Nhìn thành tích của con." Diệp Quốc Phú không ngẩn đầu, trực tiếp ném tờ giấy thành tích cho cô: "Diệp Thiều Hoa, con giỏi, giám nộp bài kiểm tra giấy trắng rồi đi đua xe, còn đứng đầu toàn trường từ dưới lên, con như thế nó xứng đáng gọi ta là ba không hả?"

câu khi đưa xong, hắn mới ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, sững sờ, "Đầu con bị làm sao vậy?"

"Hôm trước đi đua xe bị bắt tới đồn công an, ở đồn công an một đêm, hôm qua trời xế chiều mới về nhà." Diệp Thiều Hoa nhàn nhạt mở miệng.

"Cái gì? Sao con không gọi điện thoại cho cha!" Diệp Quốc Phú lập tức đứng lên, "Một mình con ở đồn công an một đêm?"

"Thật sự, đồn công an rất tối, không có một ai, chỉ có duy nhất nam cảnh sát trực ở bên ngoài, con chờ ba, nhưng ba không tới." Diệp Thiều Hoa mím môi, cô nhìn Diệp Quốc Phú: "Thư Ký nó ba đang mở họp, không có thời gian. Sau đó, xế chiều ngày thứ hai, Diệp Vân đến đón con, con không ngờ cổ đông Diệp thị rảnh rỗi như thế, thư ký lấy cớ vụng về.

Diệp Quốc Phú nghe vậy, lông mày nhíu lại thật sâu.

Nhưng hắn nhìn Diệp Thiều Hoa, cũng có chút kỳ quái.



Năm trước, kể từ lúc hắn kết hôn với Dương Cầm, con gái hán chưa bao giờ nói chuyện với hắn một cách bình thường như vậy.

Hắn đau lòng khi biết được con gái của mình ở sở cảnh sát 1 đêm, mày nhíu lại "Nói năng bậy bạ, ba sao lại không đi đón con? Mà vừa lúc, cha cũng nên thay một thư ký."

Diệp Thiều Hoa nhìn hắn, không nói gì.

Nếu như hôm nay con gái không tới tìm hắn.

Hắn sợ là đời này cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.

Thư ký, nên đổi rồi.

Nói đến đây, hắn nhìn thẳng cô, "Thiều Hoa, con cũng không còn nhỏ nữa, còn tiếp tục học ba cách quản lý công ty nhé."

"Được." Diệp Thiều Hoa gật đầu.

Diệp Quốc Phú lại ngây ngẩn cả người, "Con nói cái gì?"

"Con nói, được, " Diệp Thiều Hoa đứng dậy, "Con về trường học trước, bằng không thì chủ nhiệm lớp lại lại phạt con."

Sau lời nói của cô, Diệp Quốc Phú bị choáng váng. Không phản hồi trong vài phút.

Thời điểm nói chuyện hợp tác với nhà họ Mạnh, vẻ mặt hắn vô cùng vui mừng, hớn hở.

Giám đốc Mạnh ngạc nhiên nói: "Anh Diệp, sao hôm nay anh vui thế? Chị Dương sinh rồi à."

Nghe đến Dương Cầm, Diệp Quốc Phú vô ý thức nhíu mày, sau đó lắc đầu, có chút hưng phấn nhỏ nói: "Không phải, là Thiều Hoa, con bé đáp ứng tôi đến công ty học tập rồi."

Nghe được lời Diệp Quốc Phú, giám đốc Mạnh có chút đồng tình nhìn thoáng qua Diệp Quốc Phú.

Sau khi mẹ Diệp Thiều Hoa chết đi liền trở nên cực đoan, không chịu học tập, suốt ngày vào sở cảnh sát.

"Giám đốc Diệp thực sự tạo nghiệt mà, trong nhà xảy ra chuyện như vậy, " Một đổng sự lắc đầu, "Cũng may Dương phu nhân trong bụng còn có đứa bé, bằng không thì trông cậy vào Thiều Hoa, gia nghiệp nhà họ Diệp sợ là khó giữ được."

Diệp Thiều Hoa trước kia cũng là đứa bé ngoan, người trong vòng tròn nhìn thấy cô đều khích lệ.

Đáng tiếc, 2 năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, thành ra thanh danh cũng dần dần mất hết.

Một đứa trẻ 17, 18 tuổi lại đang trong thời kỳ nổi loạn, nói thay đổi là thay đổi được chắc.

Trốn học đánh nhau ẩu đả đã biến thành chuyện bình thường.



Giám đốc Mạnh thở dài, "Diệp tổng ngày bình thường quá để tính, sủng con gái thành như vậy, nuôi phế thôi. Hiện tại đưa nó vào công ty làm, sợ là Diệp thị lại bị nó nháo tới gió tanh mưa máu."

Diệp Quốc Phú hắn cảm thấy con gái hắn mọi thứ đều tốt, không giám nói nó một câu.

Còn nghĩ cho nó rất nhiều.

Nghĩ đến chính mình lúc trước thèm muốn phú quý như nhà họ Diệp, đem con trai mình giống như trò đùa đính hôn với nhà họ Diệp.

Giám đốc Mạnh càng thêm khó chịu.

Không nên lỗ mãng như vậy, bây giờ muốn giải trừ cũng không có cách nào.

Diệp Quốc Phú sủng Diệp Thiều Hoa như vậy, Diệp Thiều Hoa chết cũng muốn gả cho con trai hắn, con trai hắn đời này giống như chỉ có thể cưới nó.

****

Diệp Thiều Hoa từ thang máy riêng của tổng tài xuống, khí thế bức người.

Cô mới vừa xuống lầu, liền thấy đứng ở đại sảnh là một thân hình thon dài, thẳng tắp.

Thanh mai trúc mã của nguyên chủ - Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch đi thẳng về phía cô, đi đến chỗ người ở sau cô, nói, "Diệp Vân, cô ổn chứ."

Hắn giúp Diệp Vân nhặt tập tài liệu rơi trêи mặt đất, trầm giọng hỏi. "Không sao chứ."

Diệp Vân lắc đầu, cô ta cúi đầu không nhìn Mạnh Trạch, "Không có việc gì, Thiều Hoa em ấy ở đàng kia, hai người các anh trò chuyện đi."

Vừa nói, cô ta thong dong cầm văn bản tài liệu rời khỏi đại sảnh.

Mạnh Trạch nhìn cô ta rời đi, sau một lúc lâu thất hồn lạc phách mới chuyển hướng đến Diệp Thiều Hoa.

"Thiều Hoa, nghe nói cậy bị thương, không sao chứ?" Hắn nhìn Diệp Thiều Hoa, quan tâm hỏi.

Diệp Thiều Hoa lắc đầu.

Mạnh Trạch cũng không tiếp tục hỏi, chỉ là nói: "Mình đến nói với cậu một chuyện quan trọng, sau khi cậu nghe xong không nên kϊƈɦ động."

Diệp Thiều Hoa hơi híp mắt lại, gật đầu, "Cứ nói đi."

"Thiều Hoa, thật xin lỗi, đại khái là mình không thể lấy cậu. Hôn ước của hai nhà chúng ta vốn chính là trò đùa cha chú mình lưu lại, hiện tại mình có thích chị cậu. Cô ấy cùng mọi người không giống nhau, không bởi vì thân phận của mình mà thích mình. Dĩ nhiên không phải bởi vì mình thích nhân tài ghét bỏ cậu, từ khi gặp cô ấy mình mới biết được chúng ta xem ra không hợp."

Nói đến đây, Mạnh Trạch hít sâu một hơi, yên lặng nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, "Hôm nay mình tìm cậu, là muốn nói, chúng ta từ nay về sau đường ai nấy đi."