Đặc Vụ Trọng Sinh : Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng

Chương 242




Edit: Ngọc

Đại học X năm ngoái cũng đứng thứ bảy cả nước.

Hứa Mộng Khiết lúc ấy vô cùng phát huy trình độ của mình, nằm trong top 20 người đứng đầu trường và trúng tuyển đại học X.

Kết quả này cũng không khá hơn là bao so với Diệp Thiếu Hoa trước đây.

Nhưng là hiện tại nữ thần đọa lạc này cũng không thể so sánh với cô ta.

Diệp Thiều Hoa nhìn ả một cái, từ trong trí nhớ của nguyên chủ tìm ra người này, lúc trước là lớp trưởng của lớp tiếng anh, học lực và ngoại hình cũng không tệ lắm.

Nhưng lại bị nguyên chủ chèn ép rất nhiều.

Mà bây giờ tình huống đảo ngược lại, Hứa Mộng Khiết thi được vào trường đại học X, đã sớm vượt trêи Diệp Thiều Hoa gấp nhiều lần rồi.

Diệp Thiều Hoa cũng không cự tuyệt, mà đọc số cho Hứa Mộng Khiết.

Vừa lấy điện thoại ra, Hứa Mộng Khiết đã nhìn thấy điện thoại của Diệp Thiều Hoa, đó là một chiếc điện thoại hình quả chuối mới được tung ra ở thành phố M ngày hôm qua.

Có nhiều người ở nước ngoài xếp hàng mà không mua được.

Không nghĩ tới Diệp Thiều Hoa ở trong nước lại có một cái.

Nhưng suy nghĩ đến tình huống bây giờ của Diệp Thiều Hoa, Hứa Mộng Khiết lại thở phào nhẹ nhõm, thì sao nào, cũng chỉ là bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa mà thôi.

Cô ả lưu số của Diệp Thiều Hoa vào, không thể đợi kỳ nghỉ hè đến sớm, nóng lòng muốn cho các bạn cùng lớp cũ biết nữ thần cũ đã trở thành như thế nào.

Nghĩ tới đây, Hứa Mộng Khiết đã bắt đầu sắp đặt thời gian họp lớp.

Ả cam đoan, nếu như nghe được tên Diệp Thiều Hoa, lần này buổi họp lớp nhất định sẽ có rất nhiều người đến.

"Mộng Khiết, cô gái vừa rồi là ai thế, nhìn đẹp thật đấy. " Bạn cùng phòng của Hứa Mộng Khiết nhìn phương hướng rời đi của Diệp Thiều Hoa, "Bạn tóc màu vàng ấy, nhìn đẹp traii."

"Cô ta?" Hứa Mộng Khiết cười trào phúng một tiếng, "Trước kia là học thần của trường tôi, đáng tiếc . . ."

Cô ả vừa nhìn thấy bảng vàng của khối 12, từ đầu đến cuối đều không có tên Diệp Thiều Hoa.

**

Diệp Thiều Hoa mặc dù bây giờ vẫn là học sinh Nhất Trung, nhưng trước đó cô đã bị nhà trường thuyết phục thôi học.

Khi trở lại trường học, cô không còn là học sinh của lớp 1 nữa.



Thay vào đó, cô trở thành học sinh lớp 13, lớp tồi tệ nhất.

Người ở lớp 13 không nhiều.

Mà lớp 1 lại có tận 50, 60 học sinh, còn lớp này, tận 2 mấy cái bàn, mỗi bàn lẻ tẻ 1 người ngồi.

Đã là buổi trưa, mọi người đều chưa đến đủ.

Đây là lớp đặc thù, không cần phải học, giống Diệp Thiều Hoa, chỉ cần có tiền là vào được.

Đây là lớp rác rưởi nhất tồn tại.

Diệp Thiều Hoa chưa bao giờ đến một lớp học mất trật tự như vậy, lộn xộn rất khó chịu.

Lúc cô đi ngang qua, những người kia thu chân, chỉnh lại bàn: "Lão đại, hôm qua lão đại không sao chứ."

"Nghe nói cái con rùa Giang Thành kia mách cô chủ nhiệm...."

Lão đại, nghe được ba chữ này, sọ não Diệp Thiều Hoa tự dưng lại đau.

Cũng may chuông vào học lập tức vang lên.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 13 là thầy Vương dạy toán, người bị hói nửa đầu.

Nghe nói trước kia còn cầm qua giải thưởng giáo viên ưu tú, không biết đắc tội người nào, đến dạy lớp 13.

"Mọi người yên lặng một chút, đừng nói chuyện, nghe ta giảng bài, " Thầy Vương đặt giáo án lên bàn, cầm phấn bắt đầu nói, “Hôm nay chúng ta bắt đầu đợt ôn tập cuối cùng…”

Hắn viết chữ không cao, người có chút béo, mang theo kính mắt, nhìn rất không có lực uy hϊế͙p͙.

Lớp 13 không nghe lời hắn.

Nhìn điện thoại rồi nhìn điện thoại, ăn đồ ăn và ăn đồ ăn, nói chuyện vẫn nói chuyện, ngủ, vẫn loạn thất bát tao như cũ.

Giáo viên Vương hét lên nhiều lần, chỉ có một số học sinh ngồi ở hàng ghế đầu bắt đầu mở sách.

Nhưng lớp quá ít người, thầy Vương giọng lớn, nhưng cũng có người nghe không rõ.

Diệp Thiều Hoa đưa tay đập bàn, "Tất cả im miệng cho tôi!"

Cả phòng học im lặng như tờ, thầy Vương bị dọa giật mình.



Chờ tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, cả người đang ngủ cũng bị đánh thức, Diệp Thiều Hoa lạnh lùng liếc nhìn mọi người, “Thầy nói dạy học không nghe thấy thầy nói sao?”

Tuy rằng trêи trán Diệp Thiều Hoa bị thương, nhưng khuôn mặt của cô thật sự rất ưa nhìn, lúc này đôi mắt xinh đẹp lại lộ ra vẻ bễ nghễ.

Ở trêи người cô không có cảm giác không hài hòa.

"Nghe rồi!" Đám học sinh lớp 13 lên tiếng trả lời.

Nói to quá làm Diệp Thiều Hoa bị đau tai, cô nói: "Nghe được rồi thì xin lỗi đi."

"Xin lỗi thầy!"

Chủ nhiệm lớp, thầy Vương bắt đầu dạy học, giống như đang nằm mơ vậy đó.

Đôi mắt rưng rưng,

cuối cùng ông cũng dạy cả nhóm học sinh hết mình vì sự tận tụy của mình.

Nhưng mà vừa được một nửa tiết, liền bị chủ nhiệm lớp 1- giáo viên Lưu lão và thầy hiệu trưởng cắt đứt.

"Thầy Vương, chúng tôi muốn tìm vài học sinh lớp thầy." Lưu Long Sinh ánh mắt chán ghét nhìn lướt qua đám học sinh lớp 13: "Đám người Diệp Thiều Hoa lớp thầy đánh Giang Thành lớp tôi, tôi và thầy chủ nhiệm ban muốn cho Diệp Thiều Hoa nghỉ học 2 tháng.

Tạm nghỉ học hai tháng, vậy thì đồng nghĩa với việc trực tiếp tạm nghỉ học đến khi thi tốt nghiệp trung học phổ thông.

Thầy Vương mặt biến sắc, "Không được, còn có hai tháng nữa thôi, hơn nữa Diệp Thiều Hoa cũng bị Giang Thành làm bị thương, chuyện này không phải chỉ có con bé có lỗi."

Hắn vừa nói xong, những bạn học khác của lớp 13 cũng đứng lên.

"Cái quỷ gì, rõ ràng chính là tên Giang Thành kia phát ngôn ngu l, lão đại chỉ là không muốn chúng em bị khi dễ, mấy người . . ."

"Mấy đứa đừng nói chuyện, " Thầy Vương liếc đám học sinh này một chút, sau đó nhìn về phía thầy chủ nhiệm và giáo viên đang tức kia: "Chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, hơn nữa bạn học lớp chúng tôi cũng đã nói."

"Lớp mấy người chỉ biết đánh nhau, con sâu làm rầu nồi canh?" Thầy chủ nhiệm cười lạnh, "Còn không bằng xin hiệu trưởng, trực tiếp đóng cửa lớp 13, chuẩn bị thi đại học, ảnh hưởng đến sự phát huy của Giang Thành.

Lưu Long Sinh ôm ngực đứng đấy, mặt mũi tràn đầy châm chọc.

Câu này vừa nói ra, học sinh lớp 13 đều cảm nhận được sự vũ nhục của thầy chủ nhiệm ban và chủ nhiệm lớp 1.

Một chút bạn học đập tay xuống bàn muốn đứng lên, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng.

Thầy Vương nhíu mày: "2 tháng nữa thôi là thi tốt nghiệp THPT, lúc này tôi sẽ không để Diệp Thiều Hoa nghỉ học, tôi sẽ giáo huấn cả lớp thật tốt."

"Thi đại học?" Lưu Long Sinh dạy một lớp sáu mươi học sinh đứng đầu, rất có cảm giác ưu việt, nghe vậy, hắn cười nhạo một tiếng, "Lớp mấy người cũng toàn rác rưởi, trong lòng anh còn không rõ sao? Còn đòi tham gia thi đại học? Nực cười!"