Trêи thực tế, Diệp Quốc Phú cũng cảm thấy không qua mấy ngày quản lý Thiệu sẽ đem người đóng gói trả lại.
Dù sao quản lý Thiệu hắn cũng không quản được.
Chỉ là muốn thông qua cơ hội lần này để cho người trong công ty nhận thức rằng.
Diệp Thiều Hoa mới là con gái của hắn.
Mà Diệp Quốc Phú hiện tại cũng đang bồi dưỡng người trong công ty, muốn bồi dưỡng mấy tâm phúc, hắn mới an tâm giao công ty cho con gái.
Lúc đầu Mạnh đổng và Mạnh Trạch cũng là trong người hắn xem trọng .
Nhưng mà không nghĩ tới bây giờ xảy ra chuyện này.
Diệp Quốc Phú nghĩ đến đây, gắp cho Diệp Thiều Hoa cánh gà mà cô thích nhất.
Diệp Thiều Hoa mạn bất kinh tâm nói: "Đúng vậy, quản lý Thiệu cho tôi ở lại bộ tài vụ."
Cô nói đúng là thờ ơ, giống như đây là một sự kiện có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhưng trêи bàn cơm bầu không khí lập tức dừng lại một lần, Dương Cầm không biết ở tại bộ tài vụ là có ý gì, chỉ là giả bộ lấy khích lệ, "Vậy Thiều Hoa thật là giỏi, có thể ở lại công ty, dì vì con mà vui vẻ."
Diệp Quốc Phú trêи tay còn kẹp một cái cánh gà khác, ánh mắt lại nhìn Diệp Thiều Hoa, trợn mắt, "Chờ chút, con . . . con nói cái gì cơ?"
"Con nói quản lý Thiệu mời con ở lại bộ tài vụ, nhưng mà con còn phải thi đại học, không thể ở lại bộ tài vụ, tối ngày mai con nói rõ ràng với bộ tài vụ."
Diệp Thiều Hoa bản thân cảm thấy cô vào một bộ tài vụ mà thôi.
Nhưng mà nghe được tin tức như vậy, Diệp Quốc Phú có chút không thể tiếp nhận.
Kinh hỉ đến quá nhanh.
Bộ tài vụ yêu cầu quá cao, có thể đi vào bộ tài vụ Diệp thị, cũng là nhân tài trong nhân tài.
Diệp Quốc Phú ngồi tại chỗ gọi điện thoại xác nhận chuyện này với quản lý Thiệu, nghe được đầu bên kia điện thoại quản lý Thiệu nói lời khích lệ Diệp Thiều Hoa, hắn hung hăng véo vào người mình một cái, xác định đây không phải nằm mơ, nước mắt lưng tròng.
Cùng với phản ứng của Diệp Quốc Phú, nụ cười trêи mặt Diệp Vân cứng đờ, biểu lộ cũng xuất hiện sự trống không ngắn ngủi.
Biểu lộ như thế này không có giấu giếm được Diệp Quốc Phú trêи bàn cơm, đôi mắt hắn hơi híp lại, "Con không vui sao?"
Diệp Vân dù sao cũng sống qua cả một đời người, tự nhiên có thể che giấu tâm tình mình rất nhanh.
"Đương nhiên vui, " Cô ta dừng lại một chút, rất nhanh nói: "Vừa mới rồi là kinh ngạc, không nghĩ tới nhiều người như vậy muốn ở tại bộ tài vụ đều không thành công, chỉ có em thành công."
Diệp Thiều Hoa chậm rãi nheo mắt lại, Diệp Vân cười đến vô cùng miễn cưỡng.
Có thể không miễn cưỡng sao?
Diệp Vân một mực lấy việc mình trọng sinh mà tự ngạo, khắp nơi đều nhận trước tiên cơ.
Thật không nghĩ đến cô ta phí sức tâm tư cũng không bò lên nổi bộ tài vụ, còn Diệp Thiều Hoa mà cô ta không đưa vào mắt lại vào được.
Trí nhớ nguyên chủ rất ít chuyện liên quan đến việc Diệp Vân ở công ty.
Cho nên cô cũng không biết Diệp Vân bị quản lý Thiệu cự tuyệt rất nhiều lần.
Diệp Thiều Hoa khẽ cười một tiếng, việc này cười không nhịn được.
Chờ sau này tôi tiếp quản công ty, không có phần cô và em trai cô, đến lúc đó chắc cô phát điên.
**
Trình độ của lớp 13 thực sự rất tệ, thực sự cần một chút nỗ lực để họ có thể làm tốt kỳ thi.
Diệp Thiều Hoa đã có mấy thế giới không học tập giỏi.
May mắn thay, lớp 13 thuộc khối Khoa Học Tự Nhiên, đó là lĩnh vực chuyên môn của cô, nếu lớp 13 là khoa học xã hội, cô có thể sẽ phải dành thêm một chút thời gian để đối chiếu thông tin trong thời gian ngắn.
Nửa đem, cô xuống lầu lấy 1 ly sữa bò để uống.
Lại thấy đại sảnh tầng dưới sáng đèn.
Tràn ngập một mùi rượu.
Ngồi ở lầu dưới là Diệp Quốc Phú.
Khả năng bởi vì uống rượu rất nhiều, Diệp Thiều Hoa cầm sữa bò từ sau lưng hắn đi qua, hắn không có phát hiện.
Diệp Thiều Hoa dựa vào thành cầu thang, nhìn thấy một tấm ảnh đối diện ly rượu của Diệp Quốc Phú.
Đó là mẹ nguyên chủ.
Cô đứng tựa ở phía sau nhìn một lúc lâu, mới cầm sữa bò như có điều suy nghĩ đi lên lầu.
Nhiều người thức trắng đêm nay.
Trong đó có cả Diệp Vân, bởi vì chuyện của Diệp Thiều Hoa, cô ta một đêm nằm ở trêи giường lật qua lật lại ngủ không được.
Sáng hôm sau, cô ta trang điểm đậm để che đi vẻ mệt mỏi trêи gương mặt.
Tuy rằng Diệp Thiều Hoa ngủ muộn nhưng cô có tinh thần rất vững vàng, ngủ thiếu giấc cũng không có gì khác biệt.
Ban ngày dạy lũ đàn em ở lớp 13, thời gian nghỉ giải lao cô chuồn đi giao dịch chứng khoán mua cổ phiếu.
"Có thể nói cho tôi biết, vì sao cô lại lựa chọn cổ phiếu của Thâm Quyến được không?" Vân Dặc không biết tại sao mình lại phải bắt chuyện với cô gái bướng bỉnh trước mặt.
Nhưng ——
Hắn buông điện thoại xuống, thực sự nhịn không được lòng hiếu kỳ.
Chẳng lẽ hắn rải bom khói ra còn chưa đủ chân thực?
Diệp Thiều Hoa ngồi ở sở giao dịch chứng khoán, tư thái có thể nói là không có hình tượng chút nào, người mặc bộ đồng phục cồng kềnh, may mắn dung mạo của cô đẹp mắt, cho dù ở bộ dạng này cũng không lộ ra vẻ thô tục.
Nghe vậy, Diệp Thiều Hoa liếc mắt nhìn anh, nhất thời có chút kinh ngạc.
Người bên kia mặc một chiếc áo len bình thường và một chiếc mũ lưỡi trai đội đầu.
Khi nói chuyện với cô, anh thậm chí còn cởi bỏ mũ lưỡi trai.
Đôi mắt đẹp như nam châm đã lộ ra.
Rõ ràng là một bộ quần áo không quá đắt đỏ, nhưng cử chỉ lại thể hiện rõ sự tự phụ.
"Tùy tiện chọn." Diệp Thiều Hoa thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói.
Ha, tùy tiện chọn.
Khẽ liếc mắt nhìn qua thử thách IQ trêи điện thoại của cô.
Nhân bốn chữ số với ba chữ số, cô chọn câu trả lời đúng với một cái nhìn thoáng qua.
Vân Dặc nghĩ, nếu anh tin mới có quỷ.
Nhưng mà cô gái này thực sự quá lạnh lẽo cô quạnh, trêи người còn có một cỗ tà khí như có như không.
Vân Dặc cảm thấy những nhận xét của người khác về mình trong quá khứ không đúng lắm, đối với người này rõ ràng là phù hợp.
"Tổng Giám đốc Vân, xe của ngài đã sửa xong." Vân Dặc lần thứ hai đụng phải cô, phát hiện mình không đem theo người, quên coi như xong, lại còn trong biển người nhận ra cô.
Thanh thị gần vào tháng năm thời tiết đã rất nóng.
Vân Dặc nhìn Mặt Trời nóng bỏng trêи đỉnh đầu.
Anh chậm rãi lái chiếc xe bình thường của trợ lý đến cạnh cô gái: "Đi thôi nào."
Diệp Thiều Hoa ngẩng đầu, nghiêng người, "Anh tên gì?"
"Vân Dặc, " Vân Dặc nói, "Mây trắng bay bay."
Phương thức tự giới thiệu quen thuộc này.
Diệp Thiều Hoa có chút tuyệt vọng liếc mắt, sau đó mở ghế ngồi tay lái phụ, trực tiếp ngồi vào, "Diệp thị."
**
Diệp Vân muốn đi tìm quản lý Thiệu.
Không nghĩ tới thời điểm ở cửa ra vào, đụng phải một chiếc xe đại chúng, Diệp Thiều Hoa bước từ trêи xuống.
Vốn cho rằng đây là một chiếc xe taxi phổ thông.
Dù sao hiện tại Diệp Thiều Hoa cũng là học sinh, Diệp Quốc Phú không trang bị cho cô một cái xe hơi.
Nhưng mà, sau khi Diệp Thiều Hoa xuống xe, người ngồi trêи ghế lái cũng xuống xe.
Đó là một nam nhân trẻ tuổi, người kia vừa xuống xe, Diệp Thiều Hoa đã chụp ngay cái mũ lên đầu hắn.
Diệp Vân cũng rất có kinh nghiệm.
Ánh mắt nhìn người của cô ta vô cùng chuẩn, bằng không thì sau khi trọng sinh cũng không tìm cách tiếp cận Mạnh Trạch.
Cô ta nhìn người đàn ông đứng gần Diệp Thiều Hoa, ánh mặt bắt bẻ.
Người đàn ông bước đi với khí chất của riêng mình, nhưng —
Đối phương lại đi một chiếc xe bình thường, mặc trêи người cũng là bộ quần áo bình thường.
Năng lực chắc không kém, nhìn xem, mười ngón tay tinh xảo thon dài, khớp xương xinh đẹp...
Có lẽ dáng dấp không tệ.
Nhưng Diệp Vân cũng đã sớm không phải cô gái đời trước chỉ nhìn mặt, người đàn ông này, nhìn sơ qua cũng còn khá trẻ con.
Không giống Mạnh Trạch, trong nhà có căn cơ, bối cảnh.
Cho dù lợi hại đến đâu cũng chỉ như vậy.
Nhưng việc Diệp tiểu thư đi cùng với một người đàn ông, việc này có chút thú vị.
Diệp Vân đứng ở cửa công ty.
Diệp Thiều Hoa đã đi tới hướng bên này.
Mà nam sinh kia còn đứng ở đằng xa, hẳn là đang nhìn cô rời đi.
Cho dù cách có chút xa, Diệp Vân cũng có thể cảm giác được, ánh mắt đối phương nhìn Diệp Thiều Hoa vô cùng chuyên chú.
Diệp Thiều Hoa cầm điện thoại di động thêm vào danh sách liên lạc một dãy số.
Không chú ý tới Diệp Vân.
Nhưng lại bị Mạnh Trạch ngồi ở phòng nghỉ đợi đã lâu cản lại.
Vết thương trêи mặt của Mạnh Trạch không tốt lắm, bầm tím, không có chút cảm giác xinh đẹp nào.
Bởi vì đợi quá lâu ở công ty, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, “Diệp Thiều Hoa, cô đã nói gì với ba của cô rồi?”
Giọng điệu xen lẫn chút tức giận, lại trầm xuống.
Hai tay cầm điện thoại của Diệp Thiều Hoa dừng lại.
Cô hơi nheo mắt nhìn Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch quả nhiên không phụ hi vọng của cô, trực tiếp mở miệng, "Cõ ràng đáp ứng giải trừ hôn ước rồi, lúc về cô nói gì với ba cô thế? Diệp Thiều Hoa, sao cô lại làm thế, chúng ta ở chung lâu như vậy, cho tới bây giờ tôi không phát hiện cô giảo hoạt như vậy! Làm đến bước này, cô làm tôi thật ghê tởm. "