Vừa nghe thấy thanh âm này, Vệ Thất lập tức đặt chai nước trong tay xuống, đi về phía đám đông.
"Diệp tiểu thư, đi nào ! Tôi dẫn cô đi gặp lão đại của tôi." Tô Nhiên thần sắc cũng có chút kϊƈɦ động.
Vệ Thất vốn đang đi lên phía trước nghe được câu này, không kiên nhẫn quay đầu: "Tô Nhiên, cậu ở bên ngoài thời gian quá lâu rồi, lão đại có thêt tùy tiện ai muốn gặp là có thể gặp sao?"
Diệp Thiều Hoa vỗ vỗ bả vai Tô Nhiên: "Không có việc gì, cậu đi gặp đi, tôi mang theo bọn họ đi tìm một chút đồ vật."
Vừa nghe nói đến việc tìm đồ, Tề Phong vốn dĩ muốn đi theo Tô Nhiên đi gặp Tùy Vân liền quay lại: "Diệp tiểu thư, tôi đi chung với cô."
Ngay cả Vi Vi, người đang hỏi thăm tin tức, cũng ngay lập tức đến để chuẩn bị lên đường.
Một đoàn người kϊƈɦ động, nhất là còn hai dị năng giả cấp 2, đặc biệt hy vọng lần này sẽ tìm được một zombie bậc ba phù hợp với thuộc tính của họ.
Tô Nhiên cũng muốn cùng đám người Diệp Thiều Hoa ra ngoài, nhưng rõ ràng hoàn cảnh hiện tại không thích hợp, chỉ đành dập tắt.
Nhìn về phía Vệ Thất ánh mắt trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Vệ Thất cảm thấy ánh mắt của Tô Nhiên, bất quá ả cũng không thèm để ý, điện thoại vệ tinh trong tay cô ả cũng chưa bao giờ để xuống
"Lão đại." Hai người đều đi đến chỗ Tùy Vân cách đó không xa.
Tùy Vân nhìn về phía một đám người cách đó không xa, trong lòng có chút nghi hoặc, trong nháy mắt biến mất.
"Cậu có thể trở về, rất tốt." Tùy Vân nhìn về phía Tô Nhiên, đối phương quần áo sạch sẽ, trêи người không có chút chật vật nào.
Nhìn đến đây, Tùy Vân liền biết đối phương ở tận thế vẫn sống tốt.
Tô Nhiên cũng mỉm cười, vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng sau khi nhìn nhiều người xung quanh hắn vẫn không nói gì.
"Đã tận thế rồi, cậu cũng không được coi là lính của tôi nữa. Nếu muốn, cậu có thể trở về đội, vị trí vẫn như cũ. Nếu không muốn, cậu cũng có thể lựa chọn rời đi." Tùy Vân không nhanh không chậm nói.
"Đi theo lão đại." Tô Nhiên cười hì hì nói: "Nhưng mà tôi muốn đơn độc ở một trung đội, dưới sự quản lý của anh.”
Đây cũng là kết quả mà trước đó hắn cùng Tề Phong và Diệp Thiều Hoa thảo luận.
Nghe thế câu này, Tùy Vân nhìn hắn một cái, sau một lúc lâu, gật đầu: "Nhưng mà điện thoại vệ tinh ở căn cứ an toàn tôi không còn, chờ trở lại Bắc Kinh, tôi xin cho cậu."
Tận thế đến, mọi người giống như quay trở lại thời kỳ cổ đại.
Nếu không có các công cụ như điện thoại di động, không có tin tức, rất dễ dàng bị bao vây bởi zombie khắp thành phố.
Nghe được lời Tùy Vân nói, Vệ Thất đi lòng vòng cầm điện thoại trong tay, nhìn Tô Nhiên một chút.
Tô Nhiên nhớ tới chuyện tối hôm qua Vi Vi dùng điện thoại di động để chống lại địa chủ với Tề Phong và những người khác, rất muốn thở dài.
Đối với ánh mắt gần như phô trương của Vệ Thất, hắn đơn giản là không thèm để ý.
Đại học T có phòng thí nghiệm y tế, lần này Diệp Thiều Hoa ra ngoài thu thập rất nhiều công cụ hữu ích.
Còn giết một cái Zombie cấp 3 hệ Phong.
"Vì sao không phải hệ Thủy!" Một người trong đội giẫm lên con zombie với vẻ phẫn nộ, chỉ hận rằng nó không phải hệ Thủy.
Các thành viên hệ phong trong đội đều đã thăng cấp 3, cốt pha lê này hấp thu hơi lãng phí nên Diệp Thiều Hoa nhận lời trước.
"Eee, cái con Zombie hệ hỏa kia, mày đừng chạy!" Nhìn thấy một zombie hệ hỏa bên bệ cửa sổ, nó xoay đầu chạy khi nhìn thấy nhóm của họ, bạn trai của Vi Vi vội đuổi theo: "Đừng, chúng tao không giết mày! Mày nói cho tao biết đồng bọn hệ Thủy của mày ở đâu là được!"
Zombie hệ Hỏa: ". . ." Mmp*, ai không chạy người đó là người ngu!
[* Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.]
Mặt trẻ con thở dài một tiếng: "Hiện tại Zombie thậm chí nhìn thấy chúng ta liền chạy, càng ngày càng khó bắt."
Những người khác biểu lộ đồng ý.
Vi Vi nghĩ về việc thủ hạ của Vệ Thất đã nói với cô zombie đáng sợ như thế nào như vừa rồi: ". . ."
Hiện tại zombie cấp 3 càng ngày càng nhiều, đến cấp 3 thì chúng có một chút ý thức, những con zombie kia nhìn thấy bọn họ liền chạy, trừ phi Diệp Thiều Hoa xuất thủ, bằng không thì càng ngày càng khó bắt.
Khi Diệp Thiều Hoa và những người khác quay trở lại, đội quân sơ tán do Tùy Vân mang theo đã sẵn sàng lên đường qua đêm.
"Mấy người đi ở sau xe bọn tôi." Vệ Thất trước khi lên đường, nhìn thoáng qua Tô Nhiên trong đội ngũ: "Không có chuyện gì không nên tùy ý hành động."
"Chúng ta tạm thời phân đến hành động chung với đám người Vệ Thất." Tô Nhiên cho người ta lái xe đi sau đội của Vệ Thất: "Nhưng sẽ không do cô ta phân phó, xem như người tự do."
Hắn nói câu này, phát hiện các tổ viên trêи xe nguyên một đám hưng phấn thảo luận chuyên hôm nay gặp được Tiểu Hỏa (Zombie cấp 3), căn bản không thèm để ý có bị Tùy Vân lão đại coi trọng hay không.
Nhìn đến đây, Tô Nhiên lắc đầu bật cười, cũng không để ý.
Tùy Vân biết rõ dưới tay Tô Nhiên còn có mấy người bình thường.
Cho nên trực tiếp để cho bọn họ và Vệ Thất hành động chung, nhưng hai đội lại độc lập.
Cho dù là thế này, Vệ Thất trong lòng cũng rất không tình nguyện, nhất là khi nhìn thấy đám người của Diệp Thiều Hoa cả ngày đều vô cùng ngả ngớn, bọn họ tắm rửa quần áo thì sạch sẽ bằng nước của dị năng hệ thủy, cả đội đều sinh hoạt vô cùng xa xỉ.
Càng xem Vệ Thất càng thấy được đó như là một đám lưu manh
Khi ra ngoài làm nhiệm vụ, vì sợ bị liên lụy nên không thông báo gì cả.
Thậm chí để cho Diệp Thiều Hoa và những người khác cũng trực tiếp lo hậu cần.
Đám người mặt trẻ con đang phục kϊƈɦ dị năng cấp 3, cho nên cũng không để ý.
Đội ngũ đi đến ngày thứ ba, Diệp Thiều Hoa đều không nhìn thấy người gọi là Tùy Vân lão đại kia.
Nghe Tô Nhiên nói, đối phương đang thăm dò con đường phía trước.
Thời gian còn lại trong ngày, đội ngũ của Vệ Thất bất ngờ rơi vào tình trạng hỗn loạn.
"Làm sao vậy?" Diệp Thiều Hoa ngồi ở cạnh đống lửa, trêи tay nghịch cái máy khoa học nhỏ, theo sau là những người đang cầm lọ thuốc hay đồ ăn gì đó, khi nhìn thấy khuôn mặt thở dài của Tô Nhiên, cô không nhịn được nữa. Hỏi một câu.
Tô Nhiên nhìn thoáng qua bên kia: " Trong đội ngũ của Vệ Thất có một tướng tài đắc lực bị Zombie cắn, dị năng giả bị Zombie cắn có thể tự lành, nhưng hắn đang lây nhiễm, Vệ Thất đang chuẩn bị đem hắn ném đi . . ."
"Chờ chút . . ." Diệp Thiều Hoa nhìn thấy thần sắc hắn hơi khác thường, không khỏi mở miệng." Mấy ngày nay tôi vừa mới nghiên cứu xong thông tin, trang bị cũng có. . mang người đó đến đây cho tôi thử được không? "
Tô Nhiên sững sờ trong chốc lát, trêи mặt không kìm được biểu lộ sự vui mừng: "Được!"
Thấy vậy mặt trẻ con đá hắn một cước: "Cậu bày khuôn mặt tang thương như vậy không phải muốn cho Diệp tiểu thư mở miệng sao?"
Tô Nhiên không có để ý đến một cước này của hắn, chỉ là chạy tới chỗ Vệ Thất.
“Cô gái bình thường đó trong đội của cậu ?” Nghe những lời này, Vệ Thất cười nhạo: "Cô ta thật sự lợi hại như vậy thì sao lại ở cùng với các người mà không đi đến căn cứ an toàn đi? Tô Nhiên, cậu không muốn tôi vứt bỏ em trai Tô Mộc của cậu, dùng cái cớ vụng về này, cậu có phải cho là tôi ngốc hay không?"
Tùy Vân cũng nghe được tin tức, hắn nhìn tình huống của Tô Mộc, thấp mắt: "Tiến sĩ bên căn cứ an toàn tôi đã hỏi, tiến sĩ cũng không có cách nào."
Tô Nhiên biết rõ tin tức của tiến sĩ này.
Là dị năng giả não vực duy nhất của tận thế, não vực mở mang thêm 30% so với người bình thường nhiều gấp mười lần.
"Lão đại, anh tin tưởng tôi, Diệp tiểu thư có biện pháp, nếu như cuối cùng không được, tôi sẽ đích thân giết em trai tôi, sẽ không cảm nhiễm đến bất kỳ người nào." Tô Nhiên nhìn về phía Tùy Vân.
Nghe được câu này, ánh mắt Tùy Vân nhìn về phía phương hướng đội ngũ của Tô Nhiên.
Diệp Thiều Hoa đang ngồi ở cạnh đống lửa, tiện tay cầm chơi một cái dụng cụ, gương mặt tinh xảo có chút buông thõng, tựa hồ là cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình chăm chú, đôi mắt kia bình tĩnh nhìn hắn.
"Cậu dẫn đi đi." Tùy Vân thu hồi ánh mắt.
"Lão đại?" Vệ Thất không dám tin tưởng nhìn về phía Tùy Vân luôn luôn trầm ổn.
Tùy Vân không trả lời ả, chỉ híp mắt nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Hắn không phải loại người tuỳ tiện liền tin tưởng người xa lạ.
Nghĩ tới đây, đáy lòng của hắn có chút kỳ quái.
“Có một số vấn đề với tín hiệu của vệ tinh Bắc Kinh.” Tùy Vân nhìn Vệ Thất một chút: "Mấy ngày gần đây điện thoại cũng không liên lạc được."
Vệ Thất biểu thị đã biết.
Mà Tô Nhiên đưa Tô Mộc về đội ngũ của mình, Vệ Thất trực tiếp phân phó lập toàn bộ đội ngũ.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, những người kia hận không thể cách đống lửa của Diệp Thiều Hoa xa mấy chục mét.
Đội ngũ Vệ Thất chuẩn bị phát động ra ngoài tìm đồ ăn.
Thời điểm cô ả dẫn người ra ngoài, cũng không mang theo đám người Tô Nhiên, bọn họ quá vướng víu, nhưng vẫn nhìn về phía đám người Diệp Thiều Hoa một chút.
Phát hiện Diệp Thiều Hoa đang ở trước đống lửa ăn thịt bò khô.
“Người họ Diệp kia thật là may mắn” những người trong đội Vệ Thất có chút chua xót: "Không có thực lực mà hết lần này tới lần khác có người tặng đồ cho cô ta ăn."
"Ai bảo cô ta đẹp!"
. . .
Diệp Thiều Hoa một bên nhìn vào các ghi chú cô đã ghi qua ngọn lửa, chậm rãi nhấm nháp thịt bò khô, Vi Vi luộc súp bên cạnh cô, cả nhóm người chờ đợi để ăn, rất nhàn nhã.
Mà Tề Phong thì vừa ra tay săn giết một con vật biến dị, trêи người bê bết máu.
Hắn đi vào trong xe cải tiến tắm, trêи mui xe để bể nước, trong đội ngũ dị năng giả hệ Thủy hàng ngày đổ nước vào, làm cho người trong quân đội của Tùy Vân ước ao ghen tị.
Có thể ở tận thế sống như nghỉ phép, không nhiều lắm.
Thời điểm hắn đi ra, phát hiện phía trước có chút náo động.
"Là Zombie hệ Hỏa cấp 3, mọi người chạy mau!" Đây là giọng nói run rẩy của Vệ Thất.
Nghe được Zombie cấp 3, người trong đội ngũ đều sợ hãi kêu lấy, chuẩn bị né ra.
Vệ Thất tim đập loạn không thôi, thân thể như bị thiêu đốt, tiếng thủ hạ kêu thảm rơi vào trong tai cô ả, làm cho ả trong lòng căng thẳng.
Bọn họ vừa đi ra ngoài liền gặp zombie cường đại công kϊƈɦ.
---