Đại Boss, Đừng Nói Dối

Chương 2




Sáng hôm sau, mặt trời đã lên cao, những tia sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng làm cho cô chói mắt mà tỉnh giấc.

Cô lờ mờ mở mắt nhìn về phía ánh sáng, thì thấy một người đàn ông cao lớn, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, đang đứng hút thuốc bên cửa.

Cô giật mình bật dậy, thì thân dưới truyền đến một cảm giác đau đớn, không những vậy toàn thân cô cũng cảm thấy ê ẩm, nhìn xuống thân dưới cô nhận ra mình đang khỏa thân, còn vệt gì đỏ đỏ trên giường nữa. Cô bất giác mà kêu lên.

- A!

Nghe tiếng của cô, anh cũng quay lại, giọng anh vẫn lạnh lùng.

- Dậy rồi sao?!

Nghe anh nói, cô bổng giật mình. Trong đầu cô đầy những câu hỏi nghi vấn. Tại sao cô lại ở đây? Người đàn ông kia là ai? Không phải cô đã chạy thoát rồi sao? Tối qua đã xảy ra chuyện gì?... Đầu cô như muốn nổ tung.

Thấy cô không trả lời anh lại tiếp tục nói.

- Cô bị câm sao?!

Giọng anh nhẹ nhàng như câu nói lại rất khó nghe.


Cô định thần lại, quay sang liếc anh một cái.

- Câm cái đầu anh.

Nói rồi cô túm chăn bước xuống giường, đi vào phòng tắm, thấy đồ của mình rách tan tành nằm trên sàn, cô tức giận quay ra nói với anh, cô hơi lớn tiếng.

- Nè tên kia, sao lại xé đồ của tôi, anh xé nát vậy rồi tôi biết mặc gì đây?

Lúc này anh đã ngồi trên sofa, anh bình thản đáp lại cô.

- Sao cô chắc là tôi làm?

Nghe anh nói vậy cô tức điên.

- Anh không làm thì tôi làm chắc, tôi đâu có điên mà tự xé đồ của mình.

- Ồ nói vậy là cô muốn tôi chịu trách nhiệm sao?

Anh nhướng mày nói.

- Tôi không cần anh chịu trách nhiệm gì hết, chỉ cần anh đền lại bộ đồ cho tôi và tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra với chúng ta.

Cô nói vẻ rất nghiêm túc.

- Không có gì xảy ra với chúng ta? Cô chắc chứ?

Anh hơi nhăn mặt đứng dậy tiến lại gần cô.

Theo phản xạ, cô lùi lại phía sau, cô nói ra một câu kiên định.

- Chắc chắn. Nếu anh đền đồ lại cho tôi thì tôi sẽ rời đi và coi như chưa từng thấy anh, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh. Dù gì chuyện tối qua tôi cũng không nhớ gì.

- Cô không nhớ thì có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không?

Anh lại tiếp lời.

- Cô đã bị bỏ thuốc rất nặng. Và tôi tình cờ "cứu" cô. Như vậy cô cũng coi như không có gì sao?

Anh đứng rất sát, nhìn thẳng vào mắt cô nói.

Cô có chút khó hiểu với câu nói của anh.

- Anh muốn tôi trả ơn?

- Đúng. Chịu trách nhiệm với tôi là thứ cô phải trả.

- Được thôi. Bằng cách nào? Tiền tôi không thiếu trả cho anh đâu?

Vẻ mặt cô vẫn nghiêm túc như vậy.

- Tiền?... Tôi không thiếu.

- Vậy anh muốn gì đây?

Cô tỏ ra mất kiên nhẫn.

- Làm tình nhân của tôi.

Anh đi thẳng vào vấn đề. Câu trả lời khiến cô rất bất ngờ. Cô đứng hình mất vài giây, sau đó đẩy anh ra.

- Có thể nói cho tôi biết anh là ai không?

- Hàn.... Lâm.

Anh chỉ nói ra tên mình, hai chữ trả lời rất đơn giản.

Anh là nhân vật lớn, cả thành phố ai cũng biết đến tên tuổi của anh. Anh là chủ của tập đoàn Phong Thần lớn nhất cả nước, anh là big boss và....tình nhân của anh nhiều như nấm.

Anh là một người mà bất kì người con gái nào cũng muốn quay quanh, không những vì sự giàu sang của anh mà còn vì anh rất đẹp trai và phong độ.

Mặt dù anh có tài, nhưng đời tư phóng túng như thế thì trong mắt cô anh chẳng khác gì một tên vua hoang dâm vô độ cả.