Bây giờ cậu có còn muốn đưa cô ấy đi nữa không? - Tôi... Hãy để tôi tham gia vào việc điều trị cho cô ấy.
- Không cần ở đây chúng tôi có những chuyên gia hàng đầu, họ sẽ lo việc này.
- Nhưng tôi có thể hỗ trợ...
- Tôi đã nói là cậu không cần lo việc này.
Tôi nói lại lần nữa tôi chính là chồng cô ấy, nếu cô ấy lại xảy ra bất cứ chuyện gì miễn là có liên quan đến cậu, thì dù có là ân nhân của cô ấy đi chăng nữa, tôi tuyệt đối không buông tha.
Hàn Lâm buông giọng cứng rắn, Viên Hải biết dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể làm lay chuyển anh. Viên Hải đành bất lực quay về. Những ngày sau đó Viên Hải vùi đầu vào sách vở để tìm hiểu cách chữa trị cho cô, thỉnh thoảng anh ta lại tới biệt thự để mong có thể nhìn cô từ xa.
Có một hôm Viên Hải đang đi thẩn thờ trên đường, thì vô tình đụng trúng một người đàn ông trung niên người nước ngoài, làm tài liệu của người đó rơi vãi ra đường.
Viên Hải vội vàng nói xin lỗi và cuối xuống nhặt từng món đồ, Viên Hải vô tình nhìn thấy danh thiếp của người đó.
Và đó lại là một giáo sư y khoa, tên người đó là Sam, là vị giáo sư này rất nổi tiếng. Viên Hải vui mừng thấy mình thật may mắn.
- Ngài là giáo sư Sam sao? Thật vui vì gặp được ngài ở đây.
- Ồ anh cũng biết tôi sao? Có vẻ như anh cũng là một bác sĩ.
- Đúng vậy, chúng ta cũng thật có duyên khi gặp nhau, không biết ngài có thể dành chút thời gian cho tôi không.
- Bây giờ thì không được rồi, tôi có cuộc họp hội chẩn khẩn cấp trong hai mươi phút nữa.
- Không sao. Tôi có thể hẹn ngài vào ngày khác không?
- Được chứ, vậy cậu cứ giữ danh thiếp này, có gì cứ gọi cho tôi, vậy nhé.
- Được tạm biệt ngài.
Viên Hải cảm thấy rất vui, nếu tiếp cận được vị giáo sư này thì anh càng có cơ hội chữa khỏi cho Hân Kỳ.
Và Viên Hải chợt nghĩ ra một điều, vị giáo sư nổi tiếng này lại ở thành phố S trong thời gian này, chắc hẳn phải có một nhân vật tầm cỡ nào đó mời đến, không lẽ là Hàn Lâm.
Và đúng là như vậy, chính Hàn Lâm đã mời Sam đến. Vốn Hàn Lâm cũng không muốn cho Hân Kỳ gặp lại Sam, nhưng đây là tình thế nguy cấp liên quan đến sự sống của cô nên Hàn Lâm bắt buộc phải làm vậy.
Từ lúc cô bỏ đi Sam cũng đã đăng tin tìm Hân Kỳ khắp nơi, đến một ngày, Vi Vi gọi đến nói với Sam là mẹ con Hân Kỳ đều bình an, cô ấy muốn nuôi con đến khi nó lớn hơn một chút rồi sẽ quay về tìm Sam. Vì tin tưởng Vi Vi nên Sam đã ngưng tìm kiếm và chờ đợi đến nay đã ba năm.
Và tất nhiên đó cũng chỉ là những lời nói dối của Vi Vi khi cùng Tống Nguyệt Nhu bắt tay hãm hại cô.
Quay lại chuyện ba năm trước, Vi Vi đã được cứu sống nhưng sau đó cũng phải bị kết án tù vì tội đồng phạm giết người. Còn Tống Nguyệt Nhu chỉ ở tù không thì chẳng là gì cả. Hàn Lâm bắt cô ta vào trại tâm thần, hàng ngày sống chung với những kẻ điên và bẩn thỉu giống cô ta vậy.
Còn về phía Sam, anh liên tục chờ đợi nhưng không hề có tin tức gì, nhiều lúc anh cũng nghĩ ngờ nhưng nhanh chóng gạt bỏ. Vì không ai hiểu cô hơn anh, cô đã muốn trốn thì sẽ không để cho ai biết được.
Nhưng có một điều Sam đã lầm, đó chỉ là chuyện trước đây cô còn độc thân thôi, còn Hân Kỳ của bây giờ đã có con, đó cũng chính là điểm yếu duy nhất của cô.