Đại Boss, Đừng Nói Dối

Chương 74




Buổi họp hội chẩn còn chưa bắt đầu mà vẻ mặt ai nấy đều khá căng thẳng. Sam được đích thân viện trưởng của bệnh viện lớn nhất thành phố S này mời tới, nên Sam cũng tò mò muốn biết lai lịch của bệnh nhân này lớn cỡ nào.

Cuộc họp chính thức bắt đầu, Sam được đưa một tập hồ sơ bệnh án, cầm nó trên tay anh không khỏi run cầm cậm khi đọc thấy cái tên Tưởng Hân Kỳ.

Anh nhanh chóng bình tĩnh, cả cuộc họp anh đều rất tập trung vì bệnh nhân đang trên bờ vực giữa sự sống và cái chết này không phải ai khác chính là cô cháu gái nhỏ của anh.

Sau cuộc họp, anh nhanh chóng tìm viện trưởng để hỏi số phòng cô đang nằm, nhưng cô ấy đã được đưa về biệt thự của Hàn Lâm để tịnh dưỡng chờ ngày làm phẫu thuật.

Sam thật sự rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra đối với cô, nhưng trong hồ sơ có ghi bệnh nhân bị chứng mất trí nhớ, nên Sam không biết bây giờ nên xuất hiện trước mặt cô với tư cách gì.

Cuộc họp diễn ra suốt một tuần liền, cuối cùng cũng đã tìm ra phương pháp tối ưu nhất để cứu sống cô, với phương pháp này cơ hội thành công được nâng lên đến sáu mươi phần trăm. Thời gian phẩu thuật dự kiến diễn ra trong bảy ngày tới để hoàn tất công tác chuẩn bị.

Về phía Hân Kỳ, Hàn Lâm chưa dám nói rõ bệnh tình của cô, anh sợ cô sẽ nghĩ nhiều.


Nhưng gần đây, Hân Kỳ luôn mơ thấy những giấc mơ kì lạ, cứ nhắm mắt lại là thấy ai đó đang nói chuyện với cô, cô cũng không nhớ rõ người đó đang nói những gì, nhưng lại nhớ người đó nói rất nhiều rất nhiều.

Hàn Lâm những ngày này không ngủ chung phòng với Hân Kỳ nhưng thông qua camera anh nhận ra cô đang gặp ác mộng. Anh liền âm thầm đến một tay nắm lấy tay cô, một tay áp lên má cô, cảm giác ấm áp làm cho Hân Kỳ an tâm. Mỗi lần như vậy cô lại không mơ thấy ác mộng nữa mà ngủ ngon hơn.

Chỉ còn năm ngày nữa là cô vào phòng làm phẩu thuật rồi, Hàn Lâm muốn ở bên cô nhiều hơn nên tạm gác lại mọi công việc.

Hôm nay anh ngỏ ý đưa Hân Kỳ và tiểu Phong đi ra ngoài chơi. Vì cả tuần nay cô chỉ ở trong nhà nên cô gật đầu đồng ý ngay.

Ở công viên nước, mọi người đều tấp nập, nô đùa.

Bỗng Hân Kỳ nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.

- Tiểu Kỳ nhanh nhanh xuống đây với ba mẹ.

Cô không biết sao lại trở nên vui mừng, cô quay lại.

- Ba, mẹ.

Nhưng thật đáng thất vọng cô không thấy ai cả, có lẽ đây chỉ là một mảnh kí ức thời thơ ấu của bỗng chốc ùa về.

- Em làm sao vậy?

- Không, không có gì? Chỉ là tôi hình như có nhớ ra một vài chuyện lúc nhỏ.

- Vậy tốt quá rồi, có vẻ như trí nhớ của em đang dần hồi phục.

Em cũng đừng cố gắng quá, cứ để tự nhiên là được rồi.

Hàn Lâm dịu dàng đưa tay lên xoa đầu cô, một cảm giác thật quen thuộc, nhưng sao mãi mà cô chẳng nhớ được gì.

Cả nhà ba người hôm nay chơi rất vui vẻ, Hàn Lâm cứ như vệ sĩ của Hân Kỳ vậy anh lúc nào cũng đi kè kè bên cô.

- Hai người đứng đợi ở đây, anh đi lấy xe.

- Được.

- Ba đi nhanh lên nhé, tiểu Phong đói lắm rồi.

Hàn Lâm quay ra nhà xe, chỉ còn mình Hân Kỳ và tiểu Phong ở đó.

Hân Kỳ rất thích tiểu Phong, lúc nào cô cũng muốn bế nó.

- Mẹ ơi, sao mãi mẹ không nhớ ra ba, vì mẹ không nhớ ra ba nên ba buồn lắm đó.

- Cô biết, cô không thể nhớ ra mọi người cô cũng rất buồn.