Đại Chúa Tể

Chương 1365: Mục Chủ chiến tam bá




Thanh âm thong thả của Mục Trần vọng ra khắp bầu trời bắc vực nguyên, giống như sấm sét, khiến cả bắc vực nguyên như nổi cơn sóng thần, sắc mặt các thế lực, cường giả khắp nơi đều kinh sợ, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn thân ảnh trẻ tuổi kia.

hiển nhiên không ai ngờ rằng, đối diện với 3 vị bá chủ bắc vực liên thủ vây đánh, Mục Trần vẫn không chịu lùi bước, ngược lại càng tỏ ra cường ngạnh cùng sắc bén.

Phải biết đây chính là 3 vị cường giả chạm đến thiên chí tôn cảnh a, tuy nói Mục Trần có hoá thân linh lực quỷ dị, nhưng nếu thật sự đấu, chỉ sợ tỷ lệ thắng cũng không quá cao.

ngược lại, đông đảo cường giả mục phủ lại không quá kinh hoảng, thần sắc vẫn là kiên định, bởi vì bọn họ biết,một khi mục phủ đã đi đến bước này, tất sẽ nảy sinh xung đột với tam đại bá chủ, cho dù hôm nay Mục Trần có lùi bước thì sau này tam đại bá chủ cũng sẽ được nước lấn tới, đến lúc đó, chờ đợi Mục phủ bọn họ cũng chỉ có một đường diệt vong.

đã như vậy, còn không bằng dùng toàn lực sống mái một trận!

mà trong lúc thiên địa đang sôi trào, ánh mắt tử vân chân quân lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mục Trần, lạnh lùng nói:

- Thật là một kẻ cuồng vọng, lạl định chỉ bằng một thế lực đòi khiêu khích tam tông chúng ta?

Mục Trần nghe vậy, chẳng qua cười một tiếng, bâng quơ nói:

- Bại tướng dưới tay cũng dám xen mồm vào?

nghe tiếng giễu cợt của Mục Trần, da mặt tử vân chân quân co quắp lại, ánh mắt nhìn Mục Trần như muốn xé xác hắn làm trăm mảnh, dù thế nào đi nữa với địa vị của hắn ở bắc vực, còn chưa từng có kẻ nào dám nói chuyện với hắn như thế.

nhưng điều khiến hắn tức giận hơn là, dù Mục Trần diễu cợt hắn như thế, nhưng hắn thật sự vẫn không làm gì nổi đối phương, bởi vì giao phong lúc trước cũng đã chứng minh, thực lực của Mục Trần không kém hắn chút nào, thậm chí còn có thể chiếm ưu thế.

trong lúc tử vân chân quân giận dữ, lôi tôn giả một lần nữa thở dài, nói “Xem ra mục phủ chủ thật sự muốn u mê không tỉnh ngộ rồi”

sắc mặt hắn tiếc nuối, thế nhưng trong đôi mắt lạl hiện lên vẻ lạnh lẽo cùng đắc ý, hắn chính là muốn Mục Trần cương ngạnh như vậy, như thế, 3 người bọn họ mới có thể chân chính liên thủ.

Mục Trần này tuổi tác mới vậy đã khó giải quyết như thế, nếu cứ để mặc cho hắn tiếp tục trưởng thành, không sớm thì muộn, chỉ sợ bắc vực bọn họ sẽ thật sự xuất hiện một vị thiên chí tôn.

tới lúc đó, bá chủ chân chính của bắc vực nếu không phải Mục phủ thì còn có thể là ai nữa, cho nên, sự uy hiếp tiềm tàng này bọn họ phải mau chóng diệt trừ.

hắn tin rằng kim điêu hoàng cùng tử vân chân quân cũng có suy nghĩ như vậy

Ánh mắt lôi âm tôn giả chuyển sang kim điêu hoàng, tử vân chân quân, quả nhiên thấy 2 người khẽ gật đầu với hắn, sâu trong ánh mắt cỏ sát ý nồng nặc.

thiên phú cùng tiềm lực của Mục Trần khiến bọn họ cảm nhận được một mối uy hiếp.

- Nếu ngươi đã cố ý đánh vỡ sự ổn định của bắc vực, vậy hôm nay ba người chúng ta cũng chỉ có thể vì bắc vực mà dẹp loạn, diệt trừ kẻ phá hoại như ngươi

. Kim điêu hoàng chậm rãi mở miệng, thanh âm của hắn khàn khàn, nhưng ánh mắt âm lệ lại khiến người khác cảm thấy sắc bén như dao cạo.

mà khi thanh ảm của hắn vừa dứt, trong nháy mắt, đột nhiên kim quang từ trong cơ thể kim điêu hoàng quét ra, kim quang chói sáng, tạo thành một chiếc kim sắc linh vũ phi phong* sau lưng kim điêu hoàng, trên phi phong tản ra dao động kỳ dị (* áo choàng bằng lông chim màu vàng kim)

từ đợt sóng dao động linh lực vô cùng cường hãn khuyếch tán ra từ cơ thể kim điêu hoàng giống như gió lốc, toàn bộ thiên địa cũng phủ phục dưới sự áp bách này

tử vân chân quân thấy vậy, cũng không chút do dự thúc giục linh lực, tử khí đằng đằng, xông thẳng tới chân trời, hai mắt ác độc nhìn Mục Trần.

lôi âm tôn giả khẽ mỉm cười, tay áo phần phật, thân thể chậm rãi bay lên, linh lực mênh mông phập phùng sau lưng, mơ hồ như có một toà quang ảnh to lớn lúc ẩn lúc hiện

tam đại bá chủ đồng thời xuất thủ, linh lực áp bách đó trực tiếp bao phủ toàn bộ bắc vực nguyên, dưới linh lực áp bách, vô số cường giả đều phát run, vẻ mặt kinh hãi.

dưới sự áp bách này, cho dù là một ít cường giả cấp bậc địa viên mãn sợ rằng cũng hoàn toàn mất đi chiến ý.

mà bọn họ mới chỉ ở ngoài đã khó chịu đựng như thế, thật không biết Mục Trần đang chính diện đối mặt với tam đại bá chủ kia còn phải chịu áp lực đáng sợ tới mức nào.

vô số tầm mắt nhìn về phía thân ảnh cao cao trên bầu trời, chỉ thấy thân hình của thanh niên ấy vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả y phục trên người cũng giống như đúc bằng sắt thép, mặc cho sóng linh lực hung mãnh đánh thế nào cũng không hề rung chuyển.

Mục Trần ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn 3 đạo thân ảnh như mặt trời chói trang nơi xa xa, ba tên cường giả chạm tới thiên chí tôn liên thủ với nhau, ngay cả hắn cũng nhận thấy một tia áp lực.

hít.

Mục Trần hít sâu một hơi, hay tay đột nhiên kết ấn, nhất thời sau lưng, bất hủ kim thân bộc phát ra ánh sáng tử kim,ánh sáng bất hủ bắt đầu khởi động, linh lực như mây mù lượn lờ trong thiên địa.

mặc dù đối phương cỏ ba người, nhưng hắn cũng cỏ nhất khí hoá tam thanh, đừng hòng lấy nhiều đánh ít.

trên bầu giờ, 6 đạo thân ảnh giằng co, khí thế tràn ngập ra, dường như ngay cả không khí lúc này cũng ngưng đọng lại.

banh!

trong nháy mắt, không khí ngưng đọng bị phá vỡ, tử vân chân quân xuất thủ đầu tiên, sắc mặt lạnh lẽo trực tiếp phong toả bản thể Mục Trần,, tử hà cuồn cuộn, ùn ùn bao phủ lấy Mục Trần.

mà kim điêu hoàng cùng lôi tôn giả thì trực tiếp xuất thủ với hắc bạch Mục Trần.

đối diện với thế công liên thủ của 3 vị bá chủ, Mục Trần giậm chân một cái, phóng lên cao, kịch chiến với tử vân chân quân, còn hắc bạch Mục Trần cũng chính diện nghênh đón lôi âm tôn giả, kim điêu hoàng.

oanh oanh!

trên bầu trời, sóng linh lực cuồng bạo điên cuồng bắn phá, bầu trời vỡ tan nát, cả vùng đất bên dưới cũng có vết nứt khổng lồ lan ra.

toàn bộ bắc vực nguyên đều bị bao phủ bởi dư âm của 6 đạo thân ảnh đang kịch chiến, dao động huỷ diệt khiến vô số cường giả hoảng sợ thất sắc.

vù!

một đạo thân ảnh kim quang nhanh chóng xẹt qua bầu trời, đó là kim điêu hoàng, phía sau hắn, kim sắc linh vũ phi phong vỗ cánh, trực tiếp khiến tốc độ của hắn tăng lên đến một cấp độ kinh khủng.

và phía sau kim điêu hoàng, hắc Mục Trần đuổi sát, thân hình xẹt qua như sấm sét.

kim điêu hoàng nhìn cái bóng theo sát phía sau, ánh mắt chợt loé, thân hình đột nhiên vừa động liền xuất hiện bên cạnh lôi âm tôn giả, lúc này, phía trước lôi âm tôn giả chính là bạch Mục Trần.

- đã dẫn tới

. Kim điêu hoàng nhìn hắc bạch Mục Trần tụ hợp một chỗ, còn bản tôn Mục Trần bị tử vân chân quân ngăn cản nơi xa xa, sau đó cười lạnh nói

Lôi âm tôn giả nghe vậy cũng mỉm cười gật đầu, một khắc sau, tay áo bào thùng thình của hắn chợt phập phùng lên, bộc phát ra linh quang vô tận, tay áo phình to ra, hoá thành vạn trượng khổng lồ

- Đại càn khôn tụ!

bên trong tay áo dường như tạo thành một mảnh không gian, u ám như hố đen, trực tiếp bay ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, bao phủ lấy hắc bạch Mục Trần.

tay áo bào bao trùm cả chân trời, mà hắc bạch Mục Trần thì bị vây bên trong đó.

ồn ào.

Một màn bất thình lình này trực tiếp khiến cho vô số cường giả trong thiên địa xôn xao, ngay sau đó, có tiếng kinh hô không kìm được vang lên:

- là Đại càn khôn tụ!

- Nghe nói đại càn khôn tụ này chính là bảo vật trấn sơn của lôi âm sơn, chính là cực hạn chuẩn thánh vật, bên trong tự thành lập nên không gian, nếu bị giam ở trong đó, cho dù là cực hạn đại viên mãn cũng không cách nào chạy trốn!

Nghe thấy vô số tiếng kinh hô trong thiên địa, đông đảo cường giả Mục phủ chợt biến sắc, hiện giờ bọn họ làm sao còn không nhận ra, lôi tôn giả kia định tạm thời vây khốn 2 hoá thản linh lực của phủ chủ, sau đó tập trung sức mạnh đối phó với bản tôn phủ chủ.

oanh oanh!

trên bầu trời, tay áo bào khổng lồ phật phùng, mà bên trong đó không ngừng có tiếng vang ầm ầm, mơ hồ có thể thấy từng đạo công kích đáng sợ đang không ngừng đánh lên phía bên trong tay áo, khiến cả tay áo chấn động kịch liệt, mơ hồ có vết nứt vỡ ẩn hiện.

Lôi âm tôn giả thấy cảnh này cũng có chút đau lòng, khoé miệng giật giật:

- đại càn khôn tụ

này mặc dù lợi hại, nhưng muốn vây lấy 2 hoá thân này thì hiển nhiên vẫn có chút miễn cưỡng, mặc dù cưỡng ép làm được, nhưng sợ rằng cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng.

- cần gì đau lòng, đợi đến lúc diệt Mục phủ,bên trong thượng cổ thiên cung chắc chắn có vô số bảo bối đền bù

. Bên cạnh, kim điêu hoàng thản nhiên nói.

Lôi âm tôn giả nghe vậy, lúc này mới mỉm cười gật đầu.

- Tận dụng thời gian đối phó với bản tôn của Mục Trần đi:

- đại càn khôn tụ

của ta cũng chỉ có thể vây lấy 2 hoá thân này trong thời gian nửa nén hương mà thôi.

Lôi âm tôn giả nói.

- được!

Kim điêu hoàng gật đầu, thân hình 2 người vừa động, liền hoá thành lưu quang, trực tiếp xông vào trong chiến trường giữa tử vân chân quản và Mục Trần.

oanh!

Mục Trần cùng tử vân chân quản cứng rắn va đụng, linh lực cuồng bạo cuộn trào cả bầu trời, thân hình tử vân chân quân bắn ra, chợt ổn định lại, tuy lần này cũng không chiếm được thượng phong, nhưng trên mặt hắn vẫn nở nụ cười lạnh lùng.

- Mục Trần, rốt cục lần này ngươi cũng phải trả giá thật lớn cho sự cuồng vọng của mình

hai mắt Mục Trần híp lại, hơi nghiêng đầu, liền thấy kim điêu hoàng cùng lôi âm tôn giả xuất hiện phía sau hắn không xa, phong toả tất cả đường lui của hắn.

Mục Trần cau mày, lúc trước, khi hắc bạch Mục Trần bị tay áo kia vây khốn, hắn cũng đã phát hiện ra, nhưng cái “đại càn khôn tụ” kia của lôi ảm tôn giả còn khó chơi hơn cả “tử vân hà” của tử vân chân quân, nhất thời ngay cả 2 đạo linh lực hoá thản cũng không thoát ra được.

- Đúng là cỏ chút xem nhẹ các ngươi

Mục Trần thở dài một tiếng, mấy tên chạm tới thiên chí tôn này đúng là khó giải quyết hơn nhiều so với cực hạn đại viên mãn, hiện giờ hắn có thể có thái độ vô địch trong đám đại viên mãn, nhưng đối mặt với những cường giả chạm tới thiên chí tôn này thì vẫn phải duy trì một chút thận trọng.

Trong bắc vực nguyên, vô số cường giả thấy cảnh này đều âm thầm lắc đầu, chiến cuộc hôm nay xem ra đã có kết quả, đối mặt với tam đại bá chủ liên thủ vây công, Mục Trần kia rốt cục vẫn rơi xuống hạ phong.

nhưng mà có thể ép tam đại bá chủ phải liên thủ, hôm nay dù thua đi nữa thì Mục phủ chi chủ này vẫn có thể ngẩng cao đầu.

- Mục phủ chủ, thiên phú dù cỏ mạnh hơn nữa thì có lúc cũng phải lượng sức mà làm, chuyện hôm nay coi như một bài học với ngươi, để sau này ngươi có thể hành xử thận trọng hơn

. Lôi âm tôn giả thở dài, nói.

Chĩ là trong mắt hắn cũng thoáng hiện vẻ lạnh lẽo, dĩ nhiên cũng còn phải xem có còn cái gọi là “sau này” không đã.

Nghe lôi âm tôn giả nói thế, Mục Trần cũng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cười cười, nói:

- Đúng là thụ giáo*

(* xin nghe chĩ dạy)

hắn vừa nói, liền ngưng một chút, nhẹ giọng nói:

- Nhưng mà, ta cũng phải dạy ngươi một cái đạo lý

- sao?

Lôi âm tôn giả cười nói.

Mục Trần khẽ mỉm cười, chợt bên trong mắt hắn, ánh sáng thuỷ tinh sáng chói, một toà phù đồ tháp từ trong mắt bay ra, cuối cùng nhẹ nhàng rơi lên bàn tay hắn.

Thuỷ tinh tháp trên tay, hắn ngẩng đầu lên nhìn 3 người lôi âm tôn giả, tiếng cười khẽ mang theo sát ý nhàn nhạt, chậm rãi truyền ra trong thiên địa

- Có lúc, cao hứng quá sớm, chỉ sợ sẽ thành trò cười...