Đại Chúa Tể

Chương 1392: Chỗ cơ duyên




Bên trên bạch long linh châu, ánh sáng ngưng tụ, cuối cùng dần dần biến thành một đạo quang ảnh già nua.

Đạo quang ảnh này mặc áo bào trắng, mặt mũi già nua, lúc hắn hiện thân hai mắt nhắm nghiền, một lát sau mới chậm rãi mở ra, lúc đầu trong đôi mắt có vẻ mê mang, nhưng mà, khi ánh mắt của hắn nhìn thấy đỉnh huyết ma sơn sừng sững thì nhất thời thân thể run lên, trong hai mắt bừng lên sự kích động.

"Thánh long sơn!"

Hắn thất thanh lẩm bẩm,trong thoáng chốc tựa như trong mắt hiện lên linh quang, không còn sự mê mang như lúc trước, hắn xoay người lại, ánh mắt trước tiên là ngưng tụ trên người Mục Trần

"Bạch long tiền bối, đã lâu rồi". Mục Trần nhìn đạo quang ảnh này, khẽ mỉm cười, nói.

"là ngươi"

Bạch long chí tôn kinh ngạc nhìn Mục Trần, rất nhanh liền nhớ lại, trước lúc hắn tiêu tán đã có gặp Mục Trần, nhưng chỉ có điều lúc đó Mục Trần ngay cả chí tôn cảnh cũng chưa đạt tới, mà hiện giờ, ngay cả hắn cũng có cảm giác nhìn không thấu.

"Bạch long tiền bối còn nhớ chuyện đã phó thác tại hạ không?" Mục Trần ôm quyền nói.

Bạch long chí tôn dường như đã hiểu ra, hắn run rẩy nhìn mảnh thiên địa dường như rất quen thuộc này, khàn khàn nói: "Đây là cố hương của ta!"

"Còn ngoại vực tà ma?" hắn chợt vang lên, hơi biến sắc mặt.

"Huyết ma vương ở mảnh thế giới này đều đã bị ta diệt trừ rồi!" Mục Trần nhẹ giọng nói.

Bạch long chí tôn nghe vậy, nhất thời có chút khiếp sợ nhìn Mục Trần, hiển nhiên trong mắt cũng tràn đầy vẻ khó tin, bởi vì hắn hiểu rõ, những huyết ma vương kia đều có thể so với thực lực đại viên mãn địa chí tôn của đại thiên thế giới, thực lực như vậy dù là khi hắn còn sống, cũng là tồn tại không thể địch nổi, vậy mà hiện tại,toàn bộ những tà ma vô cùng cường hãn kia lại bị thanh niên trước mặt chém chết?

"Bạch long tổ sư, lời của đại nhân không sai, những huyết ma vương kia đều đã bị giết chết!"

mà thời điểm khi bạch long chí tôn còn đang khiếp sợ, chỉ thấy bạch tố tố đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn hắn, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kích động.

"Ngươi là". Bạch long chí tôn ngưng mắt nhìn bạch tố tố, chợt ánh mắt nhất động: "Ngươi là truyền nhân của bạch long nhất mạch ta"

"Đồ tôn bạch tố tố, bái kiến lão tổ". Bạch tố tố yêu kiều bái lạy, đôi mắt đỏ bừng.

Bạch long chí tôn từ trên nhìn xuống nàng, nói: "Không nghĩ hậu bối ngươi thành tựu đã vượt xa những lão gia hỏa chúng ta, bọn ta đúng là vô dụng, khó trách không thể nào bảo hộ mảnh thiên địa này"

Bạch tố tố nghe vậy, vội vàng nói:"Lão tổ, đây là thành tựu do tất cả tiền bối trong tông môn dùng tính mạng đổi lấy, cũng không phải là năng lực của tố tố, lão tổ cùng chư vị tiền bối dù có rời xa nhưng vẫn cực khổ tìm cách cứu vớt, nhờ thế mới có đại nhân hàng lâm"

Bạch long chí tôn ngẩn ra, chợt ánh mắt cũng ảm đạm xuống, nói:"Thì ra là như vậy, xem ra bọn họ đã dùng tới cách cuối cùng kia, nhưng mà con đường này cũng cần người thích hợp, ngươi có thể làm được thì cũng không tầm thường"

Mục Trần bên cạnh nghe vậy, cười cười nói: "Giờ cũng không phải là lúc ôn chuyện xưa, bạch long tiền bối, tuy hiện giờ huyết ma vương ở thế giới này đã bị ta diệt hết, nhưng còn một phiền toái lớn hơn nữa"

Hắn chỉ vào tòa phù đồ tháp sừng sững trong thiên địa kia, nói:"Đám huyết ma vương này trước khi chết đã dùng vô số tiên huyết trong thiên địa, tạo ra một vị huyết ma hoàng, đó là cường giả cấp ma đế, có thể so với thiên chí tôn"

Thanh âm Mục Trần vừa dứt, bạch long chí tôn cũng không kìm được mà hiện lên vẻ hoảng sợ, hắn đã từng tu luyện trên đại thiên thế giới, tất nhiên là biết được thiên chí tôn là tồn tại kinh khủng cỡ nào.

Vậy mà ai ngờ tới, những năm qua ở thế giới này của bọn họ, huyết tà tộc lại tạo ra được một vị ma đế.

"Phải làm thế nào bây giờ, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn tuyệt diệt ức vạn sinh linh trong thế giới của chúng ta?" bạch long chí tôn thần sắc ảm đạm, lẩm bẩm nói.

"Có tuyệt diệt hay không, chỉ sợ còn phải xem cơ duyên mà bạch long tiền bối hứa hẹn với ta năm đó". Mục Trần khẽ mỉm cười, nói.

Bạch long chí tôn ngẩn ra, chợt trong mắt hiện lên ánh sáng, hắn vui mừng nhìn Mục Trần, nói: "Hiện giờ Mục tiểu ca đã đạt tới thiên chí tôn rồi?"

"Đang đau khổ tìm thiên chí tôn chí lộ". Mục Trần ngẩng đầu, sau đó ánh mắt hắn sốt sắng nhìn bạch long chí tôn, nói:"Không biết tiền bối có chỉ điểm chăng?"

Hắn trải qua trăm ngàn gian khổ đi tới thế giới này, diệt trừ tà ma, lý do chính là vì siêp cấp cơ duyên mà bạch long chí tôn hứa hẹn với hắn năm đó, hắn muốn thử xem, có thể ở chỗ này tìm được thiên chí tôn chi lộ hay không.

Trong mắt bạch long chí tôn lóe lên linh quang, suy nghĩ một lát, nói:"Nếu như vậy, không chừng kiếp nạn này còn có một con đường sống"

Tiếng nói vừa dứt, hắn nói tiếp: "không biết Mục tiểu ca có biết võ tổ?"

Mục Trần khẽ gật đầu, nói:"Ta có từng bái kiến võ tổ tiền bối một lần"

Bạch long chí tôn nghe vậy, thì lại kinh ngạc nhìn hắn một cái, dù sao nhân vật như võ tổ chính là tổn tại đỉnh cao nhất trên đại thiên thế giới, đừng nói là người thường, cho dù là thiên chí tôn bình thường cũng khó gặp, vậy mà Mục Trần lại có thể gặp được, có thể thấy lịch duyệt của hắn bất phàm.

"Chắc tiểu ca cũng biết được, vũ tổ cũng tới từ hạ vị diện, hơn nữa tình huống cũng cực kỳ giống thế giới của chúng ta, đã từng gặp một chi ngoại vực tà tộc xâm lược, nhưng võ tổ không phải là người chúng ta có thể so sánh, cho dù võ tổ xuất thân từ hạ vị diện, nhưng vẫn lấy sức mạnh nghịch thiên, cuối cùng bằng năng lực bản thân, chém giết ngoại vực tà tộc hầu như không còn". Nói xong câu cuối, bạch long chí tôn cũng cảm thán một tiếng, có lẽ cũng chỉ có hạng người kinh tài tuyệt diễm như võ tổ mới có thể tạo nên truyền kỳ như vậy.

Mục Trần gật đầu một cái, chuyện liên quan đến truyền kỳ của võ tổ, đại thiên thế giới không ai không biết.

"Nhưng sợ rằng tiểu ca cũng không biết, năm đó võ tổ có thể chiến thắng dị ma hoàng, trong đó nhờ có một vật cực kỳ quan trọng". Bạch long chí tôn cười cười, sau đó chậm rãi nói. "mà vật này, ở đó được gọi là vị diện thai"

"Vị diện thai, cũng coi như là vị diện chi linh, đó là toàn bộ tinh hoa của vị diện biến thành, nhưng lại không có ý thức tự thân, nếu có thể nắm được trong tay thì có thể thoải mái điều động vị diện lực của một vị diện"

"Nhưng mà cũng không phải tất cả mọi hạ vị diện đều có vị diện thai,bởi vì muốn ngưng tụ được vị diện thai cũng cần đủ loại cơ duyên, duy chỉ có một số hạ vị diện cực kỳ ít ỏi mới xuất hiện vị diện thai"

Bạch long chí tôn đưa ngón tay ra, chỉ hướng mảnh thiên địa này, từng chữ một nói:"Mà mảnh thế giới này của chúng ta vừa hay cũng có vị diện thai"

"Nhờ thứ sức mạnh đó..."

Bạch long chí tôn chăm chú nhìn Mục Trần, chậm rãi nói: "ngươi có thể đột phá rào cản, chân chính bước vào thiên chí tôn cảnh"

Trong lòng Mục Trần run lên, ánh mắt trở nên vô cùng nóng bỏng, quả nhiên hắn suy đoán không sai, thế giới này quả thật có cơ hội để hắn đột phá đến thiên chí tôn.

"Nhưng thông thường mà nói, vị diện thai chỉ có sinh linh ở thế giới đó mới cảm ứng được, năm đó võ tổ cũng nhờ chiếm được ưu thế này nên mới có thể thu phục vị diện thai, trấn áp dị ma hoàng"

Nói đến đây, bạch long chí tôn có chút tiếc nuối nhìn bạch tố tố một cái, nói:"Đáng tiếc thế giới này của chúng ta chưa từng xuất hiện nhân vật truyền kỳ như võ tổ, tố tố mặc dù có thể đạt tới cảnh giới trước kia chưa từng có, nhưng phần lớn là dựa vào ngoại lực, căn bản không thể cảm ứng được vị diện thai, mà dù có cảm ứng được, sợ rằng cũng không thể thu phục"

Nghe vậy, Mục Trần hơi nhíu nhíu mày, bởi vì hắn cũng không phải sinh linh của thế giới này, mà là người bên ngoài tới.

"haha, mục tiểu ca cũng không cần lo lắng, nếu lão phu đã hứa hẹn với ngươi, tất nhiên là có biện pháp khác"

Bạch long chí tôn cười một tiếng, hắn chỉ mảnh thiên địa này,nói "Vị diện có linh, nếu tất cả sinh linh trên thế giới này đều dùng tâm cầu nguyện, dựa vào nguyện lực này có thể hỗ trợ Mục tiểu ca cảm ứng được vị diên thai"

"Tất cả sinh linh sao?" Mục Trần thắc mắc.

"Lòng người là thứ khó nắm nhất, cho nên nếu thời điểm bình thường, phương pháp này sợ là rất khó khăn, nhưng hiện giờ thế giới này chìm trong tai họa tà ma, người người lâm vào bể khổ, nếu có cách nào đó cứu vớt, có lẽ sẽ không có ai dễ dàng bỏ qua" bạch long chí tôn nói.

Mục Trần nghe vậy, hai mắt lóe lên linh quang, chợt hướng về phía bạch long chí tôn trịnh trọng thi lễ: "Nếu phương pháp này có thể thành công, ta nhất định sẽ bảo vệ thế giới này an bình"

Nếu có thể nhờ việc này mà bước vào thiên chí tôn cảnh, hắn tất nhiên sẽ không cần kiêng kỵ huyết ma hoàng kia chút nào, muốn xử lý hắn cũng dễ như trở bàn tay, cũng sẽ không phải giằng co giống võ tổ năm đó.

Cái này cũng không phải nói là hắn vượt qua võ tổ bao nhiêu, chỉ là võ tổ lúc đó dù sao cũng ở trong hạ vị diện, thủ đoạn có hạn, mà Mục Trần hiện giờ không chỉ đến từ đại thiên thế giới, hơn nữa nắm trong tay hai đại tuyệt thế thần thông, một khi tiến vào thiên chí tôn, đối thủ ngang cấp bình thường căn bản không dám dính tới hắn.

"Như thế, trước hết lão phu xin thay mặt tất cả sinh linh của thế giới này cảm ơn Mục tôn che chở". Bạch long chí tôn cung kính nói, nếu Mục Trần có thể tiến vào thiên chí tôn, vậy tất nhiên cũng sẽ tiến vào nhóm cường giả đỉnh phong của đại thiên thế giới, đủ để xưng tôn, tổ rồi.

Thanh âm vừa dứt, hắn cũng không nói nhảm nữa, ngồi xếp bằng trên không trung, hai mắt khép hờ.

Mà cũng với việc hai mắt hắn nhắm lại, có một dao động vô hình, lấy hắn làm tâm, chợt khuyếch tán ra, ngắn ngủi vài hơi thờ đã nhanh chóng lan ra tất cả địa vực của hạ vị diện này.

Cùng lúc đó, trong lòng bạch tố tố cùng tất cả nguyên dân cũng chợt dâng lên một chút minh ngộ (hiểu ra)

vì vậy, lúc này tất cả bọn họ đều ngồi xếp bằng xuống, tâm thành thần tịnh.

Cùng với việc bọn họ tĩnh tọa, một lúc lâu sau, giữa thiên địa, chợt có từng đạo điểm sáng từ giữa trán họ bay ra, cuối cùng bay lên không trung, hướng về phía Mục Trần.

Mục Trần mặc cho những điểm sáng này bay tới, rơi lẽn thân thể hắn.

Trong thiên địa, càng càng càng có nhiều điểm sáng từ xa xôi bay tới, tựa như xuyên qua không gian mà tới, khiến cho toàn bộ thiên địa đều tràn ngập điểm sáng.

Ùn ùn điểm sáng bay tới, cuối cùng hóa thành một chiếc kén, bao phủ Mục Trần vào trong.

Trong mắt tràn ngập điểm sáng kỳ dị, vào lúc này, hai mắt đen nhánh của Mục Trần cũng chậm rãi nhắm lại.