Đại Đường Minh Nguyệt

Chương 7




Thời Tùy Đường, phật giáo hưng thịnh, trong thành Trường An chùa miếu san sát, có rất nhiều chùa nổi tiếng, nhưng nổi bật nhất lại chính là Đại Thừa Ân tự nằm ở góc Đông Nam của Tấn Xương Phường. Vị trí của nó tuyệt hảo, hướng nam đối diện sông Khúc Giang trong xanh, bắc nhìn về tường của Đại Minh Cung, hơn nữa chùa chiền nghiêm chỉnh, vô cùng thanh tĩnh, hương hỏa thịnh vượng, đừng nói là Trường An, khắp thiên hạ cũng khó tìm được chùa miếu nào có thể so sánh. Có điều, vào năm năm trước, ngôi chùa danh tiếng này chỉ là một ngôi miếu hoang đổ nát. Năm đó đương kim Hoàng Đế vẫn còn là thái tử, để tưởng nhớ ân đức của người mẹ đã mất là Trưởng Tôn Hoàng Hậu, quyết tâm vì mẹ mình mà trùng tu sửa chữa chùa miếu, lựa chọn nơi này xây dựng rầm rộ, tháng Mười năm đó sửa chữa xong xuôi, trở thành một nơi xa hoa lộng lẫy.

Trong gian xe khe khẽ lắc lư, Lưu Ly nghe mợ Hai giới thiệu về lai lịch của Đại Từ Ân tự, không ngừng gật đầu. Cả nhà họ An đều tin Phật, đối với nguồn gốc của Đại Từ Ân tự thì mợ Hai Thạch thị nắm rõ trong lòng bàn tay, có điều khi nghe bà nhắc đến vị trụ trì hiện tại của Đại Từ Ân tự, Lưu Ly vẫn kinh ngạc há hốc mồm, "Huyền Trang sư phụ?"

Mợ Hai nhìn nàng lạ lùng, "Đương nhiên là Huyền Trang sư phụ! Con không biết à? Sư phụ là do năm năm trước Thánh Thượng đặc biệt mời đến Trường An, nghi lễ nhập tự năm đó chấn động cả Trường An, quả thực là xưa nay chưa từng có. Hiện nay sư thầy đang cho tu sửa lại Phật tháp, nói là muốn phụng thờ Phật Tổ xá lợi!"

Lưu Ly làm mặt khổ, cúi đầu không nói, thầm nghĩ: Mình đúng là điên mà, Đường Tăng đương nhiên là ở Trường An dịch kinh rồi, chẳng lẽ thật sự cùng Tôn Ngộ Không Trư Bát Giới đi Tây Thiên sống cuộc sống hạnh phúc hay sao?

Mợ Hai cười vỗ vào tay nàng nói, "Con đừng xấu hổ, con bị nhốt trong nhà lâu quá rồi, bình thường cũng không có ai nói con nghe mấy thứ này, làm sao mà biết được? Hôm nay mợ dắt con đi một vòng, Đại Từ Ân tự này cảnh vật rất đẹp, có mười mấy viện bên ngoài, còn có kịch tuồng nữa...." Lưu Ly âm thầm buồn bực: Nàng không nghe nhầm chứ? Chùa chiền mà còn hát kịch tuồng sao?

Đang nói chuyện, xe từ từ dừng lại, Lưu Ly không cảm thấy gì cả, Thạch thị Khang thị lại vô cùng kinh ngạc. Năm nào họ cũng đến dâng hương, tất nhiên biết nơi này cách chùa còn khá xa, Khang thị nói, "Con xuống xe xem thử" Nói rồi vén rèm nhảy xuống xe lừa, không lâu sau quay lại, sắc mặt hơi trầm xuống: "Thưa mẹ, hôm nay Liễu phu nhân- thân mẫu của Hoàng Hậu cũng đi dâng hương, không cho người ngoài vào chùa, phía bên ngoài có rất nhiều người chờ rồi. Chúng ta tiếp tục đợi hay là quay về?"

Mợ Hai nhíu mày, vẫn còn nhớ chồng mình căn dặn, hôm nay nhất định sau giờ ngọ mới được quay về, nghĩ một lát rồi nói, "Ta nhớ gần đây có một tửu quán, phòng ốc bày biện cũng chỉnh tề, chi bằng qua đó đợi."

Mọi người không có ý kiến gì, xe lập tức chuyển hướng, đi thêm một đoạn rồi dừng lại.

Lưu Ly cùng mợ Hai xuống xe, quả nhiên nhìn thấy một tửu quán cực kỳ tinh tế, bên ngoài cửa sổ lầu hai có lá cờ tửu quán bay phấp phới, chữ trên đó lấp lánh ánh bạc, cũng không biết dùng loại sơn nào vẽ lên. Nàng nhìn thêm mấy lần, mợ Hai đã vào trong trước, lầu một đã ngồi gần đầy người rồi, tiểu nhị ân cần chào mời, "Mấy vị phụ nhân, xin hỏi..."

Mợ Hai nói, "Cho một gian nhã phòng* lớn nhất"

(* Nhã phòng: phòng riêng dành cho khách quý, giống như phòng Vip trong mấy nhà hàng bây giờ vậy)

Tiểu nhị ở Trường An rất có mắt nhìn người, biết là gặp được nữ quyến nhà hào môn, nhanh chóng vâng lời, rồi dẫn mấy người họ đến một gian nhã phòng ở tầng hai gần cửa sổ. Nhã phòng vô cùng rộng rãi, bên trong bày bàn tiệc màu xanh, còn có mấy bàn dài, trên tường treo tranh chữ, trang trí quả thật vô cùng tao nhã.

Mợ Hai dừng một chút, quay đầu hỏi Lưu Ly, "Con muốn uống gì?" Lưu Ly biết nữ tử thời này rất có nghiên cứu về vấn đề ăn uống, cái gì mà ngày xuân ăn đào, ngày hạ uống sữa, đáng tiếc đối với mấy thứ đồ ăn thức uống bảo vệ môi trường thiên nhiên này nàng không có hứng thú, muốn uống một ly Coca chắc cũng phải đợi kiếp sau rồi... trong lòng thầm than, nàng cười cười: "Đành nhờ mợ quyết định."

Thất nương lại nói: "Mẹ, nếu đã đến đây rồi thì phải uống nước ngũ sắc chứ." Mợ Hai cũng cười, "Con nói đúng lắm." Quay đầu gọi tiểu nhị một phần nước ngũ sắc.

Qua một lúc, tiểu nhị quả nhiên bưng ra một mâm đựng năm loại thức uống mang đến, trong năm chiếc ly bằng bạc chứa năm loại nước màu khác nhau gồm xanh lá, trắng, vàng, đỏ và đen, nhìn rất đẹp. Mợ Hai bảo Lưu Ly chọn trước, Lưu Ly không thể từ chối, đành lấy chén nước màu xanh lục gần mình nhất, đợi mọi người đều chọn xong hết, mới uống thử một ngụm, vừa mới nếm vào, thấy vị chua ngọt là lạ, dường như hơi chát, còn có một mùi hương rất đặc trưng nữa.

Thất nương cười nói, "Chị họ chọn trúng nước hoa dâm bụt, mùa xuân uống cái này là hợp nhất đó." Lưu Ly vội vã nếm kỹ lần nữa, quả thật cảm nhận được hương vị cỏ cây thanh khiết, chỉ cười gật đầu, "Quả nhiên là vậy."

Thất nương lại cầm ly nước màu đen của mình lên nói: "Nước ô mai chua chua ngọt ngọt này là ngon miệng nhất."

Mợ Hai cũng cười bảo: "Ta không thích mấy thứ vị kỳ lạ này, vẫn là uống sữa* vậy." Thì ra thứ nước màu trắng đó chính là sữa mà người Trường An bình thường vẫn hay uống nhất, vị giống như sữa chua loãng, nhưng không ngọt lắm. (*Nguyên văn酪浆: tức là butter milk đóa.)

Mọi người cười cười nói nói, qua hơn hai khắc nữa, dưới tửu quán số xe ngựa dần dần nhiều lên, tiếng bước chân lên xuống lầu không ngớt, đoán chừng đều là đợi đi dâng hương, may mà có nhã phòng ngồi riêng, nên cũng khá yên tĩnh.

Sau khi uống xong nước ngũ sắc, mợ Hai lại gọi thêm nước ngũ hương, nghe nói cũng giống với nước ngũ sắc, cũng là do một vị cao tăng tiền triều tạo ra. Chắc là do khách khứa đông đúc, nước ngũ hương rất lâu cũng chưa mang lên. Lưu Ly chờ đến buồn chán, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của tiểu nhị, "Phu nhân mời người xuống lầu ngồi, thật là cáo lỗi, nhã phòng trên lầu đều có người ngồi cả rồi." Có giọng nói của nữ tử trong trẻo lập tức đáp lại, "Thân phận của phu nhân nhà ta sao có thể xuống lầu ngồi cùng thứ dân được chứ?" Tiểu nhị vội vàng giải thích xin lỗi một hồi, chỉ nghe thấy giọng nói có chút mềm mỏng nói, "Mẹ, người thấy nơi nào được?"

Lưu Ly nghe thấy giọng nói này, trong lòng máy động, cảm thấy vô cùng quen tai, liền tập trung nghe kỹ, liền nghe thấy một giọng nói có chút già nua, "Bên ngoài đông như vậy, lúc này mà về nhà cũng không được, Nhị lang và Lục nương lại còn nhỏ, ở trong xe sao tránh được bực bội?" Giọng nói mềm mại lại than rằng, "Vậy làm thế nào mới tốt đây?"

Trong đầu Lưu Ly đột ngột xẹt qua một gương mặt đẹp đẽ thanh tú ------ không phải là quý phu nhân đặt khuôn in hoa mẫu đơn ngày đó sao? Hình như là ngũ phu nhân phủ Hạ Lan, bà ấy mang theo người già trẻ con trong nhà đi dâng hương à?

Nàng nghĩ ngợi một hồi, vẫn xoay người cười nói với mợ Hai, "Thật trùng hợp quá, vị phu nhân bên ngoài hình như là vị khách mà Lưu Ly được gặp ở tiệm hôm qua, chắc là hôm nay dẫn theo mẹ cùng con cái đi dâng hương, nhưng không có nơi dừng chân." Mợ Hai Thạch thị nghe xong vội bảo, "Nếu đã là vậy, chúng ta vẫn còn chỗ, nếu họ không chê thì mời vào đây cùng ngồi cũng không sao."

Lưu Ly cười đẩy cửa bước ra, quả nhiên nhìn thấy vị phu nhân hôm qua gặp mặt đang đứng chỗ cầu thang, bên cạnh là một lão phu nhân phúc hậu, còn có một cô bé bốn năm tuổi và một cậu bé dưới mười tuổi. Lưu Ly đi qua cười hành lễ, "Ra mắt phu nhân."

Vị phu nhân nọ kinh ngạc, nhìn kỹ Lưu Ly, chợt cười nói, "Cô là cô nương vẽ hoa mẫu đơn hôm qua?"

Lưu Ly cười gật đầu, "Hôm nay tiểu nữ cùng mợ và các chị dâu đi dâng hương, nếu phu nhân không chê, nhã phòng của chúng tôi vẫn còn rộng rãi."

Phu nhân kia liền nhìn sang lão phu nhân, vị lão phu nhân đó đầu tóc bạc trắng, lưng lại thẳng tắp, ngũ quan uy nghiêm, ánh mắt đặc biệt sắc bén, nhìn Lưu Ly từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng Lưu Ly thoáng run sợ. Vị Lão phu nhân kia mỉm cười, nụ cười hòa nhã, khác hẳn với dáng vẻ uy nghiêm anh minh ban nãy, "Cô nương có ý tốt, già đây cũng mặt dày làm phiền vậy."

Lưu Ly thở phào một hơi, cười dẫn họ vào nhã phòng, mấy người Thạch thị đứng lên hành lễ một hồi, thì ra lão phu nhân này họ Dương, phu nhân kia họ Võ, Lưu Ly âm thầm phì cười, thì ra là Võ phu nhân nhà Hạ Lan, chứ không phải là Ngũ di nương* nhà Hạ Lan. Nàng liền để ý, cách cư xử lời lẽ của hai vị phu nhân kia đều rất cao quý, hai đứa nhỏ cũng biết phép tắc, cô bé nhỏ kia như hoa như ngọc, cậu bé lại đặc biệt tuấn tú, trong lòng thầm lấy làm lạ.

(*Ngũ và Võ trong tiếng Trung đồng âm nên nữ chính nghe thoáng qua đoán nhầm, di nương ở đây chỉ thiếp thất trong nhà, Lưu Ly hiểu lầm là thiếp thị thứ 5 trong nhà)

Mấy người mợ Hai Thạch thị hiểu biết sâu rộng, đương nhiên nhìn ra họ không phải người thường, lời lẽ cũng có phần cung kính. May mà vị Dương lão phu nhân kia vô cùng thân thiện, mới mấy câu mà đã kéo sang chủ đề kiểu dáng trang sức vải vóc các thứ. Mấy chủ đề này Thạch thị am hiểu nhất, bà một câu tôi một câu nói đến ồn ào náo nhiệt.

Không bao lâu, tiểu nhị mang nước ngũ hương lên, Thạch thị đương nhiên mời khách uống trước, Võ phu nhân cười nói với con trai của mình, "Mẫn Chi, còn không mau cảm ơn các vị phu nhân."

Mẫn Chi? Đầu Lưu Ly chấn động một trận, Hạ Lan... Mẫn Chi? Vị phu nhân này họ Võ, lão phu nhân kia lại đúng lúc họ Dương, chẳng lẽ nào, cậu bé trước mặt này là Hạ Lan Mẫn Chi tiếng tăm lừng lẫy đó sao? Mà Dương phu nhân và Võ phu nhân đây chính là mẹ ruột và chị gái của Võ Tắc Thiên?

Lưu Ly chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ, trong đầu toàn là ý nghĩ lịch sử khủng hoảng đập vào mặt, cúi đầu hút một hơi thật sâu mới ổn định được tinh thần, không nhịn được lại nhìn Hạ Lan Mẫn Chi, cảm thấy không thể tin được, cậu thiếu niên dung mạo anh tuấn cử chỉ trầm tĩnh này, sau này sẽ trở thành một tên loạn đảng xấu xa trứ danh, còn nói cậu ta bị Dương lão phu nhân tiêm nhiễm, lại càng kỳ quái hơn...

Nàng đang suy nghĩ mông lung, tiếng động ồn ào từ bên ngoài truyền vào, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy từ đường lớn bên ngoài phố có một nhóm người ngựa đi đến, chậm rãi đi về phía Đại Từ Ân tự, phía trước là hai cỗ xe ngựa, theo sau là ba đội binh mã, theo sau nữa là sáu người bốn nhóm đội đi trước đoàn tuần hành, sau đó mới là một cỗ xe lớn cực kỳ hoa lệ, nhìn đoán chừng là đoàn người của Liễu phu nhân, quả thật vô cùng khí thế. Còn người ngựa đang đi trên đường đều bị dẹp sang hai bên, có người lùi chậm một bước liền bị quát mắng đuổi đi.

Loại chiến dịch này xuất hiện trước mặt mọi người, Thạch thị Khang thị đều tấm tắc ca ngợi, Thất nương mặt đầy hiếu kỳ, trong mắt Võ phu nhân xuất hiện tia giận dữ bất bình, trong lòng Lưu Ly thầm than: đây là Liễu thị xuất thân danh môn, được gả cho hào môn ở Thái Nguyên Vương thị, hôm nay con gái lại là mẫu nghi thiên hạ, Đại hoàng tử được nuôi dưới tên nàng ta vừa mới được lập làm thái tử, đúng là phú quý đến không ngừng như thêu hoa trên gấm, nhưng không ai ngờ tới, mấy năm nữa, vị phu nhân này và đứa con gái Hoàng Hậu của bà ta sẽ rớt đài bi thảm đến mức nào?

Nàng lặng lẽ xuất thần, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt quét sang mình, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Dương lão phu nhân, nở nụ cười đầy thâm ý: "Uy nghi vô biên thế này, người khác nhìn vào ca ngợi cũng có, ngưỡng mộ cũng có, ganh tỵ cũng có, sao trong mắt cô nương đây lại mang ý thương xót?"