Chương 19: Chơi Hội.
Nam và Tí rảo bước trên con hẻm vắng.
Khung cảnh giờ đây như được một cây kéo kỳ diệu nào đó cắt ngang, giữa một nơi phồn hoa náo nhiệt và một nơi im lìm nhưng vẫn nghe được thanh âm rộn ràng của ngày hội.
Trời vẫn sáng như ban ngày, khi đèn lồng ở thành lớn chưa bao giờ tắt.
Và sau một chốc yên lặng, Tí cô nương lại tiếp tục câu chuyện về cô Bạch.
"Tôi vẫn không tin là anh bảo mình không thích cô Bạch đấy." Tí nói.
Mà Nam, thì hắn rõ là chẳng muốn trù trừ ở cái đề tài này. Thế nên hắn ta đáp lại Tí với vẻ hững hờ.
"Vậy sao."
Rồi hắn chuyển chủ đề, và lúc lắc mớ sách vừa mua trong cái bọc giấy khiến nó kêu lộp bộp lên.
"Tí về nhớ chớ có thức khuya mà đọc, mai còn phải đi bán bánh đấy."
Thế nhưng, thay vì trả lời Nam, Tí lại quay mặt đi, không đáp. Vì bảo một con nghiện sách không đọc xuyên đêm khi có hai quyển dày cộp mới là điều rất tồi tệ.
Và cho dù Tí cô nương có phải thức sớm vào ngày mai đi chăng nữa thì nó chỉ cho nàng ta một cái cớ để đọc tới sáng. Chứ chả phải là ngủ cho nó ngon giấc đâu.
Thế là, Tí yên lặng lại một hồi. Nhưng rồi, với một vẻ quan tâm đến mối quan hệ của hai người quan trọng trong cuộc đời mình, nàng ta vẫn cứ nói:
"Hai người nói chuyện rất hợp gu mà."
Lần này Nam không đáp. Hắn cũng không chuyển chủ đề. Mà hắn ta chỉ xoa mái tóc có chút khô cằn của Tí.
Ngàn năm bắc thuộc, trăm năm pháp thuộc, dân ta viết sử bằng máu bằng xương nên ta nhớ ta chớ quên.
Cứ coi như thế giới này là một thế giới song song, cứ coi như lịch sử của người Việt đây có đến năm ngàn năm cùng với hơn ba mươi triều đại cùng với những diễn biến rất khác, thì người, chung quy cũng sẽ bị quán tính tư duy của mình trói buộc.
Vả lại, có quá nhiều sự trùng hợp trong các sự kiện lịch sử, đến độ Nam hẳn là phải dè chừng trước các mối quan hệ giữa người phương tây.
Bởi vì khi súng ống của họ nổ trên mảnh đất này và để máu của dân ta nhuộm đỏ, thì cô Bạch có là người tốt, hay người xấu, kỳ thực cũng không quan trọng nữa.
Phải, giữ cho mình và người thân được an toàn, đó là việc mà Nam sẽ làm một cách quyết liệt. Mà như cái thời khắc đen tối đó đến, lập trường của hắn đã rõ ràng ngay từ bây giờ rồi.
Nhưng Tí không hiểu, và Nam cũng không thể giải thích cho nàng ta hiểu. Thế nên thà rằng để nàng ta vẩn vơ với ý nghĩ hắn ta thực kỳ quặc, thì Nam cũng sẽ không nói thêm, dù chỉ là những lời bâng quơ, ám chỉ.
Và rồi, giá như đoạn đường trong con hẻm dài hơn, Nam hẳn sẽ phải đối mặt với câu nói mà như câu hỏi thứ ba, hoặc thứ tư của Tí. Nhưng vì họ thực sự đã rời khỏi vùng lãnh thổ của hắc ám, và hòa mình vào ánh sáng, cùng dòng người đông đúc.
Tí buộc phải bỏ qua mối quan tâm một, để chuyển sang mối quan tâm hai. Vì nàng ta giờ mới sực nhớ ra rằng cái hội này đông đúc lắm, trong khi đoàn người thì chỉ có hai gia đình.
Mà như vậy, việc tụ hợp lại trên cơ bản là rất khó.
Và rồi nàng ta lại sực nhớ ra rằng, người mà đáng lý ra rằng sẽ nhắc nhở mình lại đi ủng hộ, trong khi để bà Huỳnh bịt miệng ông Huỳnh.
Nhưng đã trễ.
Cô bé ngây thơ đáng thương của chúng ta đã bị mê hoặc bởi cơn đói những quyển dày cộp, và thật dễ dàng làm sao, khi hai bà Nguyệt lợi dụng nó để nàng ta tự chui đầu vào rọ.
Giờ thì, Nam tiên sinh chỉ cần dắt tay Tí đến thẳng khách sạn, dùng đống bạc mà bà Huỳnh đã cho với một nụ cười tủm tỉm kỳ lạ, mướn một căn phòng qua đêm, và ô hô hô hô...
Được rồi, được rồi. Y theo kế mà hành sự thì Nam tiên sinh đã không phải là Nam Đá Tảng. Ta cứ để hắn sống cả đời với tư tưởng rằng mình phải có trách nhiệm, phải bảo vệ người này, bảo vệ người nọ đi.
Ta trở lại với câu chuyện nào.
Khi ấy đấy, thì trái lại với cái vẻ đột nhiên đỏ hồng bởi những ý nghĩ đ·ồi b·ại của Tí, Nam tiên sinh dĩ nhiên là tâm như bồ đề.
Bọn hắn thuận theo dòng người, không khó để trôi đến một khu hội náo nhiệt nằm ở ngoài trời. Mà ở chỗ Nam với Tí, thì cũng đã thấy được một ngọn lửa hừng hực khổng lồ đang thiêu đốt.
Nhưng trước đó thì họ phải vượt qua hàng rào của những ông tra vé.
Người ta soát vé rất nghiêm, làm hẳn ba tầng trong, ba tầng ngoài. Nhưng trông cũng có vẻ đang chao đảo giữa cái dòng người ác liệt đang đổ xô từ tứ phương bốn hướng về.
Như người ta không dựng một cái rào đơn sơ, thì hắn là những người đang soát vé sẽ bị nghiền nát bởi bầy 'Zombie' rồi.
Nam khi ấy để Tí ôm cái túi giấy, trong khi một tay nắm chặt lấy cái áo vải chỉ mặc khi đi chơi của nàng ta. Họ bám chặt nhau, tựa như vật lộn trong một con thác chảy xiết, mà Nam thì hẳn là ung dung còn Tí thì ghì chặt cái túi giấy cứ như nó chứa vàng trong trỏng, cả việc bóp cánh tay của Nam thực mạnh nữa.
Và cứ như vậy, đôi bạn trẻ của chúng ta cuối cùng cũng đã chui vào được khu hội. Mà ta có thể dành một lời khen ngợi nhiệt liệt đến những tay thương nhân đã tổ chức.
Vì nơi này rộng, cho dù khi Nam và Tí quay đầu lại thì vẫn sẽ lấy lũ ' Zombie' đang trùng kích 'Phòng tuyến' thì khu vực bên trong vẫn rộng.
Người ta hẳn đã tính tới lượng người, và sử dụng một khu vực vượt chỉ tiêu, thứ mà phờ - ri ( Free) thậm chí, ngay cả khi không dọn dẹp đàng hoàng cái chỗ này thì những người tham gia hội vẫn hài lòng bước tới gần đống lửa và những gian hàng chung quanh nó.
Thức ăn, nước uống, trò chơi, rượu chè, đủ cả. Nhưng cái giá phải trả thì tác giả ta phải miêu tả như này.
Chưa có vụ cắt cổ và uống máu nào tàn bạo như thế, một cái bánh bao trong đây bán năm hào, một ly nước cũng muốn một hào, rượu thì dù là loại rượu ủ cũng muốn dùng bạc vụn để mua.
Nhưng ghê gớm nhất vẫn là khu trưng bày đèn điện. Vì ở ngoài thì còn hàng rào đơn sơ, chứ ở đây thì người ta xây hẳn một cái đài, nhốt lấy một cái máy phát cỡ nhỏ, cùng cái đèn sợi đốt đời đầu đang phát sáng.
Mà người nơi đấy thì bu như kiến. Thậm chí nếu như không phải ở đây dành hàng trước cho những con em cháu cha, cho những danh túc trong chốn võ lâm ở miền Cực Nam mà đao gươm sáng loáng thì nó hẳn sẽ loạn lắm.
Dẫu vậy, thì người người vẫn chen lấn, cốt để coi cái màu trắng kỳ diệu của nó khi được đốt lên.
Mà Tí, người rất muốn coi cái 'Đèn Điện' ấy ra sao đã phải thối lui khi trông thấy một bầy người đông đảo như thế.
Nam thì không hứng thú. Đúng vậy, anh tôi làm quái gì để tâm đến cái 'Đèn Điện' quá quen thuộc kia chứ.
Thế nên thành ra cả hai người họ bắt đầu để tâm đến những gian hàng, hoặc khu tổ chức trò chơi. Những cái đấy thì có vẻ lương tâm hơn lũ quỷ chỉ biết cắt cổ uống máu người.
Nhưng nói tốt thì cũng không tốt hơn là bao, khi có đến ba, bốn chỗ mở chọi gà, chọi chó rồi cho cá cược. Được hơn chút thì những trò mãi lộ giang hồ như điều khiển rắn, ngực đụng nát tảng đá, tay vò bình sứ, vẫn là nhảy qua vòng lửa. Xong thì bán dầu với cái danh bôi lên thì mình đồng da sắt.
Nam già. Hắn ngược lại chỉ cảm thấy trong những đoàn xiếc này có những tộc người thiểu số ở miền trung và miền bắc là ngồ ngộ.
Phía Nam sông nhiều rừng nhiều nên dân đây bơi giỏi, thiện rừng, người thiểu số cũng có dạng giống giống loài thủy sinh hoặc am hiểu tác chiến trong rừng. Còn người phía Bắc thì núi nhiều, nên người từ đấy ra đa phần đều có gì đó liên quan đến núi, như sức mạnh, như lớp da đồng.
Thậm chí cái việc điều khiển đất đá lên và tạo thành những cái tượng ngộ nghĩnh cũng không lạ gì với người chung quanh.
Trong khi đó, bọn trẻ, gồm cả Tí đều thích mê tơi. Thành ra Tí hết coi cái này đến cái kia, khiến cái túi giấy của nàng ta đột nhiên nhiều hơn vài con tượng đất, mấy chai dầu 'Mình Đồng Da Sắt' rồi vài thứ hầm bà lằng với giá cả không nói là đắt nhưng chẳng phải là rẻ.