Chương 2: Ông Đồ
Nói cái sạp cho vui thôi chứ đấy cũng chỉ là mấy miếng gỗ, vừa tháo ra là bỏ lên chiếc xe đẩy chứa chừng mười bình nước, coi như xong.
Nhưng trước đó, Nam cốc đầu con bé vẫn đang luyên tha luyên thuyên một cái, khiến nó la lên oai oái.
"Anh làm cái gì vậy?." Nó ôm đầu, che chắn v·ết t·hương đến từ hư vô nào đấy, giọng đầy ủy khuất.
Thậm chí, đôi mắt đẹp của Hạ vào thời khắc này còn long lanh lóng lánh lên, rồi lại rơm rớm nước mắt.
Nhưng anh tôi là ai, nhân vật chính. Vậy nên chẳng có gì khiến ảnh phải bị ảnh hưởng bởi cái trò mèo này của con em gái cả.
"Để mai anh ra bán. Còn giờ, lên xe, rồi mình về." Hắn nói.
"Vậy tại sao anh cốc em. Hử?." Hạ dùng dằng.
Nhưng nó vẫn leo lên chiếc xe đẩy. Rồi Nam, hai tay phát lực, kéo theo vật nặng chưa đến ba mươi lăm ký lô, chầm chậm đi trong cái bầu không khí lành lạnh của ban sáng.
Bọn hắn bán nhanh, mà người mua cũng nhanh. Thế là cũng đủ thời gian cho chúng thong dong tận hưởng cảnh vật của khu nội thành.
Đối với Hạ, cũng hiếm khi con bé này vào bức tường cao, nên nó thấy cái gì cũng lạ, cái gì cũng hay.
Những ngôi nhà bằng gỗ thượng hạng, bằng đá chỉnh tề. Những hàng quán cũng như chúng, không đóng cửa mà mở ra bán từ sáng sớm. Rồi những dòng người thưa thớt, phần lớn là mặc trang phục của nô tài, hẳn là đi mua nguyên liệu nấu ăn cho nhà giàu.
Mà coi như không có thứ đó, con đường khu nội thành vẫn rất khác. Nó sạch, không như con đường bùn đất của khu ngoại thành.
Và điều ấy cũng đủ Hạ quên đi cú cốc đầu như không có của anh nó.
Rồi nó lại nghĩ. Như ngày nào cũng kiếm được vầy thì có khi chúng nó sẽ có một ngày được vào đây, vào khu nội thành.
Ố...Thế thực tuyệt vời.
Vậy là nó nhìn anh trai nó như một con gà mái đẻ trứng vàng. Ý khoan, anh nó là đàn ông, nên hẳn là một con gà trống đẻ ra trứng vàng mới đúng.
Hạ mỉm cười.
Còn Nam, mười bảy năm trước, hắn vẫn là một nhân viên đa cấp sống ở thế giới khác.
Hắn chứng kiến thành phố lớn nhiều rồi nên về cổ đại trông thành trì thú thì thú thật đấy. Nhưng phần nhiều là do cái nét hoang sơ của nó thôi chứ so về độ phồn hoa thì lại thua xa.
Vả lại nhập gia thì cũng tùy tục. Nam giờ chỉ là một thằng nhóc mười sáu tuổi sống ở khu ngoại thành thôi, trưởng thành thì có trưởng thành, nhưng ở thời phong kiến xuất sắc cũng chẳng xuất sắc đến đâu.
Huống chi đây còn là cái phong kiến của cao võ thì đừng nói chuyện gì cao xa làm gì.
Nam vận sức, đẩy chiếc xe con đi nhanh hơn một chút.
Để rồi, cái xe bốn bánh, chạy bằng sức người kéo chậm rãi đi tới cái cổng thành giờ đã rộng mở. Ở đó, có hai thằng lính đứng gác. Người ra vào một lần muốn một phần hai hào tiền, cũng tức một hào cho một chuyến vào thành.
Không nói đấy là không đắt, vì đó cũng muốn nửa cân thịt heo, hay một cân gạo.
Mà dân ngoại thành cũng hiếm khi bỏ số tiền ấy chỉ để coi cái khung cảnh ở đây lắm. Họ bận lo làm cái gì đó để nhét cho no cái bụng của mình rồi.
Nam vẫn đẩy xe. Hắn yên lặng khựng lại một chút, để cho con quỷ nhỏ keo kiệt trên xe trả phí.
Còn Hạ, vì hôm nay kiếm được cả một lượng bạc, nên nó cũng chỉ đau đớn một chút khi móc ra một đồng lớn, khắc chữ hào cho hai thằng lính.
Mà cũng không biết rằng cái thành này sát với cánh rừng bạt ngàn chứa đầy hung cầm mãnh thú, hay do tác phong nghiêm cẩn của vị tướng coi thành. Chúng vận một bộ giáp da, tay ôm một cây giáo dài, nhìn cũng ra dáng lắm ấy chứ.
Cũng thế, những người này thu tiền, nhìn đống hàng trên xe, rồi thôi. Khuôn mặt trông cũng chẳng có sóng to gió lớn gì hết.
Nghĩ cũng phải, chẳng ai lại đi để ý hai anh em khố rách áo ôm đây.
Dù Nam ở dưới chân hai kẻ này nhặt được cái bong bóng đầu tiên. Ấy thế, là hắn biết hai người này đã nhớ mặt anh em bọn chúng.
Hack của hắn là vậy.
Nam luôn nhận được một cái gì đó từ những người liên quan tới hắn. Như họ bị tác động cảm xúc vào thì càng tốt nữa.
Khi ấy, giống như một trò chơi, hắn sẽ nhận được kinh nghiệm cho một nghề nghiệp nào đó có liên quan.
Giống như món bánh bao hắn bán vậy. Chỉ khác mỗi hắn bán bánh bao cho người bình thường thì thứ Nam nhận được là kinh nghiệm cho thanh chữ nhật [ Người Làm Bánh Bao ].
Hơn nữa, tốc độ của nó rõ là nhanh hơn [ Võ Nhân ] rất nhiều. Vì đến nay thì Nam cũng đã luyện đến mức xanh lam.
Độ ngon thì khỏi phải bàn.
Mà hắn cũng chờ có thế liền bắt đầu kiếm tiền ở khu nội thành. Hơn nữa còn thuận tiện cho việc thu thập thêm mấy thứ bong bóng rơi ra từ đám đệ tử Thất Quyền Môn.
Hôm nay cũng thế, tuy Nam không ngờ được đống bánh bao lại câu được đệ tử chân truyền.
Những người đó không phú thì quý, ăn sơn trân hải vị mỗi ngày, tu cũng phải đến Chân Huyết cảnh. Gặp thiên tài còn sớm lột xác, chứng siêu phàm rồi.
Chính cái vết đao ấy, nửa tháng trước, là do một siêu phàm, nghe bảo là đào phạm giơ đao liền cắt đứt nửa người ba, bốn tên bộ khoái, thêm luôn cái bức tường.
Đấy là hắn nghe một lão bộ đầu nói. Lão ấy về hưu, dạy chút võ kiện thân cho đám dân nghèo ngược lại rất được hoan nghênh.
Mà cứ theo lối nghĩ như thế, Nam lại muốn cốc đầu con em gái thực mạnh cho nó chừa.
Con bé này là vậy, nhắc đến chuyện tiền bạc là sáng mắt lên. Ban đầu vẫn là nó giành đi bán ở phố, sau vài ngày hắn yên tâm chút thì lại ra vấn đề.
Ấy là Nam dặn nó trước rồi đấy.
Chứ con gái khu dân nghèo như Trần Thị Xuân Hạ gặp chuyện vầy, thì miệng trước đã chửi đổng. Cái nét nết na ngược lại bị lu mờ đi khá nhiều, lại như không hung hãn như thế, đối phương cũng chả phải là dân ngoại thành.
Ở đâu không biết, chứ chốn này nó thế. Hôm nào không nghe được mấy tiếng chửi rủa ngược lại không quen tai.
Nhưng ở khu nội thành, võ giả đông như kiến, lại nóng như lửa, hở ra là vác đao chặt.
Như vậy thì hỏi sao hắn lại phải cứ dặn đi dặn lại con em phải kỹ.
Và rõ ràng, Hạ không kỹ, hên là nó gặp được người tử tế, lại thêm trong túi chỉ có bạc vụn chứ chả có hào nào xu nào nên mới kiếm được nhiều thế.
Thở dài một hơi, Nam lại tiếp tục đẩy xe.
Qua cổng, là vào đường đất. Hôm qua lại mưa, nên đất nó vừa ẩm vừa dính, chẳng mấy chốc đã khiến bánh xe hơi lún xuống, nhưng vẫn đi được.
Hạ lúc ấy tính nhảy xuống đẩy phụ, nhưng anh nó ngăn lại, thế là con bé lại ngồi trên xe. Yên lặng chờ đợi bốn cái bánh lăn chậm rì rì về phía những dãy nhà gỗ lụp xụp.
Bánh càng lăn càng dính bùn.
Nhưng Nam giờ cảm thấy thể nội như tràn đầy sức mạnh, đừng nói bánh xe chôn một tí vầy, nó lún hẳn xuống nửa bánh thì hắn cũng có tự tin lôi đi.
Cứ như vậy, hắn kéo chiếc xe tới một ngôi nhà cũng coi là khang trang. Dù vậy, mái vẫn lợp rơm, bốn cái trụ gỗ to, bốn bức tường, thế là ra một căn nhà sáng thêm tí nữa là đầy nhóc lũ trẻ.
Mà lại, người hồi xưa vầy hẳn có thói dậy sớm, mới canh năm thôi mà bà đồ đã thức dậy, vừa vặn đụng phải anh em Nam đã trở về.
"Nhiêu con." Người phụ nữ độ bốn mươi, mặc áo bà ba hỏi.
"Gần một lượng." Nam bình tĩnh nói.
Rồi nghe thế, bà Huỳnh ngẩn người, cái thúng chứa mớ rau sau vườn cho gà ăn cũng buông lỏng xuống, tưởng mình nghe nhầm.
"Nhiêu?."
Nam vừa định nhắc lại, thì em gái hắn đã nhảy xuống xe, cầm hai miếng vụn bạc phe phẩy, vui vẻ nói:
"Bạc! là bạc này! Hôm nay nhà ta nhất định phải ăn thịt."
Sau đó, nó chạy lại, dúi hai miếng bạc đó vào tay bà đồ, khiến bà ta đặt cái thúng xuống, giơ chỗ bạc bóng lưỡng đấy lên trên trời.
Rồi mượn ánh sáng mờ mờ của ban sớm để phân biệt, lại có hơi ngạc nhiên một chút.
"Bạc thật." Bà nói. "Bọn bây kiếm ở đâu."
"Bọn con bán bánh bao ấy." Hạ đáp.
Nhưng đối phương không nhìn con nhóc loi choi trước mắt. Chỉ nhìn Nam, chờ cho hắn nói.
Nam thì, hắn cốc đầu Hạ một cái. Lần này là thật, khiến con nhóc này ôm đầu, mắt rơm rớm nước mặt thật.
"Con bán cho Thất Quyền Môn. Vừa hay có áo trắng qua, nên người ta thưởng cho." Hắn nói.
"Nhưng mà," Nam liếc mắt sang cô em." Sau này mợ nên ngăn nó đi với con lại."
Ngay lập tức, Hạ trợn tròn mắt. Nó không thể ngờ được anh nó lại là con người như thế, chúng nó đã bên nhau lúc gian khổ, nhưng anh nó lại muốn vứt nó ngay khi những ngày tháng tốt lành vừa tới.
Thế là, nó không cam lòng gào thét:
"Không thể được. Anh, anh, vậy mà muốn cho em ra rìa. Mợ, không được, có con ảnh mới không dám ăn bớt tiền."
Cũng thực may, vì Nam trước giờ đáng tin hơn con nhóc này. Thế nên bà đồ đoán rằng có chuyện gì đó đã diễn ra, nhưng lại cảm thấy không cần hỏi cho rõ.
Thế là bà cho hai vụn bạc vào túi, lại xách cái thúng lên. Giọng vô ý nhưng hữu tâm hỏi:
"Con muốn có vợ không? Nam."
Yên lặng.
Con bé vẫn nếm thử giãy nãy chống lại vận mệnh đã định trước đột nhiên yên lặng. Và Nam, người vẫn còn chút tư duy của người hiện đại cũng yên lặng.
Hai cặp mắt đối một cặp mắt cứ như vậy đứng sững lại một chốc.
Cuối cùng, Nam lắc đầu, hắn nói:
"Con muốn vào võ quán. Mợ không cần lo, tiền cũng con sẽ tự kiếm."
Bà Huỳnh nghe vậy, cũng thôi.
Tùy nó, bà nghĩ.
Nhưng vẫn đáp lại rằng:
"Nếu như con có chí như thế, mợ cũng không nói gì. Mà tính luôn chỗ tiền này thì mợ giữ con hai mươi mốt lượng bạc, khi cần, cứ tới lấy."
Nam cũng gật đầu.
Nhân phẩm của ông giáo với bà giáo ngược lại không có vấn đề gì. Bà giữ tiền, hắn cũng không lo. Nhưng Nam cũng không tính gấp gáp cho lắm.
Hắn giờ cũng coi có nguồn cày cuốc, không chi phải học võ này võ kia. Chờ tích đủ trăm lượng bạc ròng liền coi đó là của hồi môn, đưa cho đứa em gái một tấm chồng là Nam có thể yên tâm tập võ.
Cứ như vậy, khi cả ba còn đứng ngoài đường. Ông đồ tay cầm một tờ báo, từ phương xa trở về đã hô:
"Bây làm cái chi gì mà đứng đấy thế."