Chương 23: Lâm Đại Tiểu Thư
Rồi thời khắc cánh cổng thành mở cuối cùng cũng đã đến. Nó mở một cách chậm rãi và từ từ, dưới cái ánh sáng đã pha chút tí vàng nhạt của ngày mới.
Nam và Tí không vội. Họ vẫn ngồi bên đống lửa, nàng thì vẫn còn lật sách, còn chàng vẫn còn cầm một nhánh cây chọc chọc vào đống than đỏ hồng.
Mà sở dĩ họ làm thế vì ở đâu không biết nhưng ở đây thì có một quy củ nhỏ. Đó là dân đen trừ phi có chuyện gấp vào thành, không thì tốt nhất nên chờ cho những lái buôn, những 'Tiêu đầu' hoặc nhóm nhân sĩ giang hồ vào thành trước.
Nguyên do ư?.
Loại thứ nhất chỉ đơn giản là vì đám quân coi thành trong túi có bao nhiêu đồng hàng tháng thì phải coi những hạng lái buôn, tiêu đầu này, còn hạng thứ hai thì bọn hắn dám bắt chẹt thì người ta dám cho họ đầu một nơi thân một nẻo, thành ra chả có ai trí tàn đến nỗi chơi cái bông hoa lá cỏ gì.
Cứ vậy nó thành lệ, dẫu cho quân dung ở thành đây cũng thuộc loại khá, ít nhất thì trong cái lúc thi hành công vụ không uống rượu, hay bỏ đi đâu đấy thì cái quy củ này vẫn giữ nguyên, ai mà không tuân theo thì tốt nhất nên triển ra chút võ công, không thì túi tiền phải dày chút.
Mà Nam 'Không có võ công' Tí cũng chẳng phải là đinh sắt đinh gỉ gì nên họ buộc phải chờ.
Tuy nói, cái việc chờ đợi ấy nói thực cũng chả có vấn đề gì vì trời giờ sớm tinh mơ, tiêu đầu lái buôn gì cũng chỉ vài cỗ xe ngựa kéo, hiệp khách lại dăm ba người.
Thế là ngay khi cỗ xe ngựa thứ hai vào thành, Nam đã bốc lên một nắm đất cát chôn cái đống lửa. Sau lại lay Tí 'Dậy' rồi chuẩn bị kéo chiếc xe đến cổng thành.
Chuyện sau đấy thì ta không cần phải kể nữa nhể. Dẫu sao thì Nam tiên sinh cũng trả tiền vào cổng, rồi kéo chiếc xe của mình từ từ đi tới chỗ cũ.
Cũng con đường, cũng nhà cửa, cũng một cái khung cũ. Chỉ khác mỗi việc bày xong sạp, Nam ở lại với Tí chứ không bán nước chanh theo kiểu độc đáo như hôm qua.
Hắn chờ, Tí cũng chờ. Nhưng khác với khuôn mặt có một chút gì ẩn ý sâu xa như Nam thì Tí ngược lại đang bắt đầu có những suy nghĩ nghiêm túc về chuyện kiếm tiền đi học. Vẫn là chuyện tiền trả cho mấy quyển sách hôm qua.
Cô Bạch bán sách như cho, Nam cũng trả mà chẳng hề đòi thì nàng ta biết ơn quy về biết ơn nhưng trả thì vẫn phải trả không xót một xu. Thế nên giờ không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ thì đầu Tí đã quay mòng mòng.
Không phải là không có cách kiếm tiền, cũng không ngại cực, mà vì nàng ta không thể đem mười hai canh giờ thành hai mươi tư canh giờ để phân phối cho hợp lý chuyện học với chuyện làm.
Dẫu vậy thì nàng cũng chưa hẳn là cùng đường bí lối. Ít nhất, cái hỏa diễm trong người của Tí cô nương đã được nhen nhóm. Và giá như nó có thể cháy hừng hực để cho Nam tiên sinh ta thấy cách một cô gái nghèo vượt khó học hành như nào thì tốt.
Nhưng không. Lâm thiếu gia lại tới.
Lần này hắn ta không mang theo một bọn 'Chó Săn' mà chỉ mang theo một cô gái.
Một mỹ nhân.
Nhưng cũng là một cô gái kỳ lạ, bởi nàng ta vận một bộ phục trang gồm áo khoác da thú dày ở ngoài, thêm một bộ áo da dày lót ở trong, tay cũng mang găng, trông cứ như tháng mười một ở đất Nam lạnh lẽo lắm vậy.
Khuôn mặt của nàng ta cũng hơi trắng bệch. Nhưng dáng đi dáng đứng thì chẳng có vẻ gì là liên quan đến bệnh tật nào cả.
Hai người họ đến chốn này, ngó nghiêng ngó dọc một hồi rồi mới quyết tới chỗ Nam. Mà vừa tới, Lâm thiếu đã sốt sắng hỏi:
"Hàng cũ?."
Nam bật cười:
"Dĩ nhiên cũ."
Nghe vậy, và dường như hắn ta nhận ra mình có hơi mất phong độ nên ho húng hắng mấy cái, rồi mới nói lời càng mất phong độ hơn:
"Cho hai cái, không ngon không trả tiền."
Mà vào lúc này, người biết chuyện như Nam chỉ cười, lắc đầu, rồi mở nồi bánh bao. Tí không biết chuyện thì trợn tròn mắt, thầm nghĩ vị công tử này ăn sang mặc quý thế mà nói như thể muốn ăn quỵt.
Trong khi cô gái kỳ lạ thì lại đập tay vào vai Lâm thiếu gia, bảo:
"Em ba đây là định ăn xong không trả tiền sao?."
Ngay lập tức, Lâm thiếu như một con chuột thấy mèo, giọng có hơi huề hòa mà đáp:
"Chị hai, em nào dám chứ."
Nói rồi, hắn chộp lấy hai cái bánh bao Nam vừa đưa ra, dứ trước mặt bà chị của mình.
"Đây, chị ăn đi, ngon lắm."
Mà Lâm đại tiểu thư thì bắt lấy cái bánh bao, trong khi thở ra một hơi bất đắc dĩ.
Sau đó cũng đưa cái bánh bao lên miệng, cắn một ngụm.
Không tồi!.
Bột, thịt, hơi ấm vừa phải, lại hòa quyện vào nhau.
Lâm Tường Vy lại cắn thêm một ngụm lớn, nhai nhai rồi nuốt.
Sau đó, nàng ta cầm nửa cái bánh bao nhìn qua thằng em, định nói gì đó thì đã thấy Lâm thiếu gia đã nhét nguyên cái bánh bao vào miệng, nhai lấy nhai để như c·hết đói từ đời nào.
Thế là nàng ta đành lấy tay bóp trán, lại quay sang Nam, người đang chờ lấy tiền, và Tí, người ngạc nhiên cái bộ dạng của Lâm đại tiểu thư hơn là ngạc nhiên khi thấy hai người kia ăn như thế.
"Chị mua hết. Bao nhiêu tiền bọn em tính giúp chị."
Nghe vậy, Tí cô nương giờ mới sực nhớ ra rằng Nam chưa nói giá tiền bánh bao cho mình. Thành ra quay sang Nam, định hỏi thì Lâm thiếu gia đã nuốt xong đống bánh trong họng, lại móc ra một túi bạc vụn đặt trên bàn, rồi đánh mắt thấy mấy chai nước chanh thì cũng chẳng do dự gì mà bắt lấy một chai, ngửa mặt lên trời uống ừng ực hết sạch.
"Mười lăm lượng bạc, đống bánh bao, thêm chai thủy tinh này, đủ chứ." Hắn nói, sau một tiếng khà rõ to và vứt cái chai xuống đất.
"Ngài lấy hết đống nước chanh này cũng được." Nam đáp.
"Tốt." Lâm thiếu hô. "Vậy lại thêm một chai."
Nói rồi, hắn lại cầm thêm một chai thủy tinh, trong khi một tay nâng cái nồi đựng bánh bao của Nam đi mà không quay đầu trở lại. Dáng vẻ y như thể đang chạy trốn hơn là mang đống bánh về ăn.
Mà vị Lâm đại tiểu thư vào lúc này thì chẳng có vẻ gì là sẽ rời đi. Nàng ta ở lại, ăn nốt cái bánh bao, rồi cười híp mắt nhìn Tí vẫn còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra và Nam tiên sinh với cái vẻ đếu quan tâm đến chuyện vừa rồi.
Hắn ta thu hồi lại cái túi, trong khi bắt đầu dọn sạp hàng.
Chính điều ấy khiến cho Lâm Tường Vy phải mở miệng trước:
"Các em không muốn biết vì sao Vũ nó thế à."
"Chuyện đó liên quan gì tới bọn em sao?." Nam đáp.
"Xác thực." Lâm đại tiểu thư gật đầu.
Rồi nàng ta bước về phía trước một bước, lại nói:
"Nhìn thằng em từ bé đến lớn. Giờ nó sắp lấy vợ rồi. Chỉ tiếc..."
Nàng ta giơ một ngón tay ra, quẹt một đường lên trên thớ gỗ của cái sạp đơn sơ.
Rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Nam và Tí. Nơi thớ gỗ vậy mà từ từ kết ra một tầng nước đá.
"Không phải là lạnh một chút thôi sao?. Thế mà nó c·hết sống không chịu, thành ra chị phải dùng một chút thủ đoạn nhỏ để giúp sư muội của mình rồi." Lâm đại tiểu thư hận rèn sắt không thành thép nói.
'Mà," nàng ta chợt nở một nụ cười." Hai em tên gì ấy nhỉ."
"Em tên Nam. Đây là Tí." Nam hít một hơi dài vào lồng ngực rồi mới đáp lại.
"Được, Nam với Tí, chị nhớ rồi. Mai em làm bánh bao thì cứ ở chỗ này, chị mua hết, như có thể thì chị muốn thử ăn bánh bao thịt gà xem có vị gì. Nhớ, là chị, chứ không phải là Vũ, được chứ."
"Được."
....
P/s: T vừa thi môn ở đại học xong hôm thứ bảy, chủ nhật tuột mood nên hôm nay mới có chương.