Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đại Nam Huyền Sử

Chương 30: Lại một ngày bình thường.




Chương 30: Lại một ngày bình thường.

Bữa ăn diễn ra thực tế cũng không xôm lắm. Vì chỉ có con Hạ là ăn ngấu nghiến.

Nó hết gắp thịt đến gắp trứng. Ăn bạt mạng, ăn không kiêng nể, ăn như thể nhà thầy Đồ đối xử với con oắt này thậm tệ đến độ cả ngày chỉ cho nó ăn mỗi bữa sáng.

Nhưng đoán chừng ở cái bàn này là chỉ có anh Nam tôi là để tâm đến những chuyện làm con gái mất giá như thế.

Trong khi bà đồ thì y như những cụ già luôn cảm thấy con cháu gầy trơ cả xương ra mỗi khi nó về thăm.

Thành ra bà cứ gắp đôi ba đũa cơm vào miệng thì lại cho con Hạ một miếng thịt. Thấy nó ngừng ăn là chuyển ly nước qua. Trông cái vẻ chiều chuộng thì quả thực con oắt Hạ sở dĩ là một con oắt con cũng không phải là không có nguyên do.

Ông đồ thì cứ một ly rượu là một miếng thịt, uống non nửa bình thì thôi, rồi chuyển sang ăn cơm với mấy thức khác.

Còn Nam, hắn ta ăn một cách khá là từ tốn và khoan thai. Mặt mày vào lúc này thì có lẽ là nghĩ chuyện trên trời dưới đất hơn là chăm chăm vào dĩa thịt với trứng như con Hạ.

Dù nói thế cũng chẳng ngoa khi Nam đang tính tới chuyện tương lai.

Trước hết là về vấn đề buôn bán bánh bao.

Nó thì trông dễ dàng, không phức tạp và gọn gàng. Nhưng so sánh với việc kiếm mười, mười lăm lượng bạc mỗi ngày thì bản thân hắn lại muốn để con số này rút đi gấp mười.

Nguyên do thì cũng đơn giản.

Tiền nhiêu đó cũng để một vài người 'Hơi thiếu tiền' tới phiền hà hắn rồi, gặp loại vô lại nữa xử lý không khéo thì nó có đem gia đình của hắn ta ra đe dọa cũng chẳng phải chuyện lạ gì.

Mà khi ấy, g·iết người, Nam không ngại.

Nhưng g·iết làm sao cho nó im hơi lặng tiếng thì hắn ta không làm được. Hoặc chính xác hơn là g·iết lâu la thì lâu la sẽ còn tới, g·iết ông trùm thì một là Nam không có nghề nghiệp sát thủ, hai là nhà hắn ở đây, trừ khi trí tàn mới không tra được mâu thuẫn giữa hai bên.

Và một khi hắn sơ sẩy để lộ ra cái chuyện ấy thì vấn đề to nhất không phải là cái tình cảnh trí tàn hơn là g·iết trẻ già ra nhức cái sọ não mà là đi giải thích cái hack của mình.

Thế nên nói thẳng ra ấy, không phòng cái chuyện ấy bây giờ thì đợi nó xảy ra rồi phòng hay sao. Vẫn là nói một lời không hợp huơ đao lên là chặt.



Mà cái loại ấy muốn sống tốt sống khỏe thì cha mẹ c·hết hết, không thì gia thế phải cứng, hoặc làm nhân vật chính cũng được, bị kẻ thù t·ruy s·át, rồi nhặt được bí bảo, rồi từ đây thu gái mở hậu cung cũng không tồi.

Dĩ nhiên, anh Nam tôi làm thế thì tác giả ta đây chả phải ngồi minh tư khổ tưởng để kéo chỉ số IQ bình quân lên làm gì. Cứ cho trí tàn cả, gái thấy thì mình cứ tự động cho thích ngay, việc gì phải xoắn xuýt lòng vòng.

Thế nên chỉ cần là người bình thường đều sẽ hiểu giờ có chút bối cảnh vào lúc này là quan trọng.

Mà dũng sĩ săn hổ, dù là cái danh này vừa còi vừa còm nhom thì nó cũng đã thuộc hạng lũ tiểu quỷ khó trêu. Hoặc ít nhất chút bạc đấy không xứng để những kẻ mạnh thật sự đi ăn c·ướp.

Còn những đứa sẽ đi ăn c·ướp thì Nam đang chuẩn bị phòng tránh rồi đấy.

Phải, săn hổ, và triệt để dung nhập vào đoàn thể thợ săn của khu dân nghèo là cách Nam bảo hộ chính mình.

Hiển nhiên, gia nhập vào võ viện rồi phát triển ô dù cho mình cũng là một cách. Nhưng Nam không tin rằng sản nghiệp chung quanh võ viện không liên quan gì tới bọn đệ tử trong đây.

Và thay vào việc đánh cược sẽ có hay không một vị sư huynh, sư tỷ nào đưa ra cái giá thích hợp thay vì ép giá một vị mà không có bất kỳ bối cảnh gì to tát như Nam, thì việc đặt niềm tin vào một đoàn thể như đám thợ săn có lẽ tốt hơn.

Dù sao thì chỉ cần tiền và rượu đúng chỗ, thì Nam muốn mang cả đám đi nói lý cũng thuộc về chuyện dễ bàn.

Mà hắn cũng tin rằng không có một bang phái nào điên đến độ không nể mặt mũi của một trăm võ giả, ít nhất, vì mười lượng bạc mỗi ngày nghe nó nghĩa bạc vân thiên quá, cứ như những tay anh chị đây là giang hồ mạng chứ không phải là một đám dựa vào việc uống máu với bắt nạt kẻ yếu mà sinh tồn.

Thành ra việc này ổn cả, Nam cũng vì thế mà yên lòng dùng tiền trang trải cuộc sống.

Và nếu có thể thì hắn muốn giữ cho mọi thứ yên ả như thế này mãi.

Ông Đồ già rồi, bà Đồ cũng thế. Con Hạ thì cái tính quả thật làm hắn che mặt bóp trán, tương lai xem chừng không nên được cái thân gì.

Hắn đi rồi. Ai lo cho hai ông bà khi mắt họ mờ dần, rồi ốm đau bệnh tật đây. Rồi ai sẽ đáng tin giúp con Hạ mỗi khi nó phạm cái sai gì đây.

Luôn phải có một người ở lại chịu trách nhiệm cho hết thảy. Và đó cũng là thứ nhắc cho hắn ta biết mình phải cẩn thận.



Vì thua một nước đi trong cuộc đời thì Nam không thể đi lại.

Thế nên ta nghĩ đọc giả sẽ hiểu vì sao hắn ta lại như thế. Không hiểu cũng không sao, vì đây chỉ là một gã cố chấp thôi, hắn ta nghĩ mình phải chịu trách nhiệm cho nhiều thứ thậm chí còn không liên quan gì đến bản thân hắn.

Tin ta đi, cuộc sống của tên này sẽ mệt mỏi vì mải lo trước lo sau theo cái kiểu đấy.

Uầy, ta lại lảm nhảm à. Được rồi, tiếp nào.

Nam nhìn cái chén trống không đã sạch cơm của mình. Hắn trầm tư một hồi rồi lại cầm nó lên, nói:

"Bới con thêm một chén nữa đi mợ."

Mà bà Huỳnh cũng nở một nụ cười đáp lại, trước không bới cơm mà gắp một mớ thịt vào chén, luôn miệng bảo:

"Ăn đi con, ăn đi, ăn khỏe vào rồi chóng lớn."

Nói rồi, một bát cơm đầy lại hiện lên trước mắt Nam.

Nhưng khi hắn ta cầm đũa lên định xới cơm ăn tiếp thì nhà thầy Đồ lại tới một vị khách cũng không thể nói là không quen.

Phải, là Mỵ, khỏe mạnh và cường tráng như thể chuyến chơi tới đêm muộn hôm qua đối với nàng ta không là cái khỉ khô gì.

Mà lại, thân làm dòng dõi của vùng Đông và Tây Bắc Đại Nam như nàng ta thì sắc mặt giờ đây không hồng hào, giọng không trầm ổn hữu lực thì cũng lạ.

"Con chào thầy Đồ. Con chào bà Đồ. Chào Nam. Chào Hạ." Mỵ nói.

Mà vào giờ khắc này, dù có ăn tàn bạo thế nào thì với bản chất là một con oắt con, con Hạ đã no, nhưng nó đang cố nhét một miếng thịt vào cái bụng đã no căng của mình.

Thế nên nó chỉ có thể đáp lại Mỵ bằng ánh mắt.

Ông đồ thì buông đũa xuống, hướng về phía Mỵ gật gù cái đầu, xem như đáp lại. Bà Đồ cũng vậy.

Trong khi đó thì Nam lại bước xuống ghế, đi tới gần Mỵ mà hỏi:



"Sớm vầy Mỵ tới tìm Nam có chuyện gì thế?."

Thiếu nữ người Mèo nở một nụ cười tươi tắn, rồi như phảng phất chờ câu này mãi nên vội vàng đáp lại:

"Cha Mỵ bảo là hàng hóa đã gọp đủ rồi. Hơn nữa mớ da hổ là hàng chủ lực nên Cha muốn Nam đi cùng."

"Vậy à." Nam xoa cằm. Rồi hắn đáp:

"Bảo với A Phủ là Nam sẽ đi, nhưng bao giờ."

" Mai, chủ yếu là do mấy chú định mở hội săn cuối trong rừng hôm nay trước khi đợi tháng chạp, giêng với trọng xuân qua. Nam muốn đi thì ăn xong đi cũng được, Mỵ chờ rồi đi với Nam."

"Ừm. Thế để Nam giải quyết xong mấy việc nữa rồi tới tìm Mỵ."

"Được. Vậy để Mỵ về chuẩn bị đồ đạc."

Vừa dứt lời, thiếu nữ người Mèo ngay lập tức biến đi như một cơn gió. Trông cái vẻ chạy đi lúc đấy của nàng ta ấy, thì có lẽ có thể liều mạng được với Lâm thiếu gia, khác mỗi chuyện ông nội đấy bị bà chị thúc hôn nên sợ, còn Mỵ thì đơn giản là hào hứng.

Cũng thế, như nàng ta không hào hứng vậy mà ở lại một chốc thì có lẽ sẽ cảm nhận được bầu không khí đột nhiên có chút nặng nề bất chợt trong nhà Nam rồi.

Dù nó chỉ biểu hiện bởi một hành động nhỏ của ông đồ là ông cầm chén cơm còn phân nửa của mình lên cho bà đồ, bảo:

"Bới đầy cho tôi một chén đi bà."

Còn bà đồ thì cũng bới cơm, nhưng lời ít, mà ý nhiều đáp lại:

"Con nó lớn rồi ông à."

Sau đó mọi thứ lại trở nên hài hòa như bình thường. Chỉ là, Nam biết rõ, cũng như ông Đồ bà Đồ biết rõ về cách họ nhìn nhận về cái nghề thợ săn.

Cha Tí là ví dụ rõ ràng nhất. Thế nhưng họ im lặng mà chẳng cần nói ra rõ ràng một điều gì. Và ta nên biết rằng, ngày hôm qua, Nam không nói gì về chuyện con hổ, cũng như ông Đồ với bà Đồ đi nhắc gì về cái chuyện đó.

Hôm nay cũng vậy, mai cũng thế.