Chương 42: Dị biến (4)
Tí cô nương ngồi trên ghế.
Trước mắt nàng ta là một bàn cờ vây cùng với ông Đồ.
Họ đang ngồi bên cái bàn trong phòng học.
Bàn cờ vây đen trắng giao nhau.
Còn ông Đồ trầm tư suy nghĩ.
Nhưng nghĩ mãi, quân trắng chung quy cũng không rơi xuống được.
Vì quân đen đã sớm thắng.
Mà sở dĩ họ còn đánh đến đây phần nhiều vì tựa như ông Huỳnh bảo.
"Con cứ làm vài ván cờ, chốc là Nam nó về."
Thế là họ đánh cờ.
Ba ván, ông huỳnh thua sạch ba ván.
Chỉ là thay vì để ý chuyện thắng thua đứa học trò của mình, thì ông rõ là tận hưởng cái việc đấu đá của trò này hơn.
Thắng, tốt.
Thua, cũng chả sao.
Có dở thì dở rằng mình không được chơi tận sức. Hoặc vị đối thủ này cứ chốc chốc lại ngó ra ngoài, nhưng vẫn có thể g·iết tan tác cả bàn cờ lại bớt đi vài cái thú.
Nghĩ vậy, ông ta định nhấp một ngụm trà nóng.
Trong khi Tí thì cũng nhấp một ngụm nước lã.
Vì cái thứ trà đắng kinh khủng ấy được Tí nhã nhặn từ chối.
Thành ra ngoài ấm trà bằng sứ, trông phi thường thanh lịch ra, lại có thêm một cái ấm đun nước, xù xì xấu xí đặt dưới chân bàn, miễn cho thiếu nữ uống nước mà phải chạy xuống bếp rót.
Rồi còn một chồng sách giáo khoa ẩn sâu bên trong một cái túi vải thêu khá tỉ mỉ, ấy là ông Đồ vừa tặng.
Dù chính ông ta cũng nói rõ ra rằng sách giáo khoa này rất rẻ. Đặc biệt là đăng ký vào Tư Thục xong thì giá của nó đại khái là ba xu một cuốn.
Trong khi giá thị trường lại muốn hai hào.
Rồi tổng cộng sáu quyển, ông Đồ thu tượng trưng một hào do sách cũ của Tí xong thì lại đánh một ván cờ.
Kết quả thì như ta đã biết.
Thua tan nát.
Và giờ, khi ông Huỳnh lại dự định thua tiếp trận thứ tư thì Nam đã về.
Hắn đi cùng với Mị. Dáng vẻ dường như rất gấp gáp mà đi xộc thẳng vào trong phòng ăn, miệng ơi ới gọi:
"Cậu ơi! Cậu!."
Mà nghe vậy thì ông Đồ gắt nhẹ để đáp:
"Chuyện gì mà sồn sồn lên cả thế. Cậu ở bên này, bên này này."
"Thú triều! Thú triều tới rồi." Mị la lớn.
Ông Đồ đứng phắt dậy. Giọng từ loại la mắng càu nhàu thành quát to.
"Cái gì?."
Rồi ông định lao ra. Nhưng mắc phải cái ghế nên hơi chúi nhủi xuống. May là có cái bàn để cái tay nó có điểm chống nên không phải ngã sấp xuống.
Nhưng khi nhìn thấy Tí có vẻ vẫn đang ngơ ngáo vì chưa phản ứng kịp thì mặt mo già của ông ta không tự chủ đỏ ửng lên, sau lại ho hai tiếng, cốt để khôi phục lại chút gì không tồn tại của cái nét gặp nguy mà không loạn của bậc nho sĩ.
Rồi khi Nam với Mị ló đầu vào phòng.
Ông Đồ khi này ngồi xuống, điềm nhiên như chưa có gì diễn ra mà nói:
"Các con ngồi cả vào đây mà từ từ kể. Thú triều gì cơ?."
"Đây." Ông đẩy ly trà của mình qua cho đôi bạn trẻ. "Uống miếng nước đi."
Mà Mị, người xông vào trước, vốn khát khô cổ do chạy một mạch từ rừng về đây không do dự mà chộp lấy cái ly, rồi tu một hơi dài.
Sau đó, cái vị đắng ác liệt của thứ nước trà cho người già khiến Mị quên hết thảy.
Mị quên mình là ai, Mị không biết đây là đâu, Mị cũng chả biết mình đang làm gì.
Mà mãi cho đến khi Nam vô sau, lại nhìn Mị hồn phách lên mây, Tí vẫn còn ngơ ngáo, và ông Đồ chẳng có vẻ như là biết rằng mình vừa ám hại thiếu nữ người mèo đang chờ được nói rõ.
Thế nên, Nam sau khi thở mấy hơi, hắn nói một cách ngắn gọn:
"Thú triều tới rồi. Chú Bình bảo cậu ra họp với mấy trưởng giả gấp."
Vừa dứt lời.
"Nên vậy!." Ông đồ đứng dậy.
Lần này, ông dịch đống ghế ra, sau đó lại dõng dạc đáp:
"Để cậu đi ngay."
Chỉ là khi này, một tiếng bộp vang lên, rồi kèm theo khuôn mặt bối rối hoảng hốt của Tí trước khi nàng ta cúi người xuống đặt lại cái ấm nước lã mình vừa đá ngã.
Chính nó đã khiến ông Đồ khựng lại đôi chút, và Nam thì ngay lập tức bảo:
"Chuyện học..."
Chưa nói hết câu. Ông Đồ đã chen ngang.
"Học chứ. Hơn nữa phải mau!."
Rồi ông vừa bước đi ra cửa vừa nói.
"Cho con Tí vào ký túc xá, ở đó bao cơm. Còn tiền thì chớ lo, thiếu cứ bảo mợ con."
Và sau đó là một chốc yên lặng.
Giờ thì căn phòng học ngồi lấy Tí, Nam, cùng một Mị vẫn chưa qua được cơn choáng vị đắng của trà.
"Giấy tờ với thẻ gỗ đủ hết chưa?." Nam hỏi.
Tí cúi người xuống, ôm lấy cái túi vải, rồi lại ngẩng người lên.
Nàng ta gật đầu.
"Đi." Nam nói.
Rồi hắn xuống ghế, lay cho Mị thức tỉnh, sau lại phi tới con chiến xa chạy bằng sức người của mình.
Chẳng mấy chốc sau. Nam đẩy hì hục một cái túi gạo hung tàn lao tới cái cổng thành ban sáng.
Nhưng hắn có nhanh, lại nhanh bằng những con chim mang theo tin khẩn từ các điểm tiếp tế, vẫn là những con khoái mã, hay những người đi ngay sau khi điểm tiếp tế Tam không thì rõ là không.
Nên người lên thành lánh nạn như hắn cũng đã xuất hiện. Tuy ít là khẳng định vì họ hầu hết là có người thân, vẫn là vài mối quan hệ trong thành nên chỉ cần mang theo cái túi, xong là mình bộ hành luôn.
Nhưng thử mà Nam trễ thêm một canh xem. Khi ấy, hắn có thể xông phá dòng người tị nạn cuồn cuộn xem như tài thánh hiển linh.
Mà như vậy, Nam thấy mình may vì tiền hôm nay hắn không nộp lên, dự là cần dùng nhiều. Thành ra giờ không có phải thêm một khâu tìm mợ để xin tiền là tốt.
Còn về chuyện ký túc xá thì không phải lo. Vì vốn là Nam biết tới nó, chỉ là không nghĩ ra mà thôi. Và cái giá tiền thì cũng chỉ tính tiền cơm, trong khi phí thuê thì xem như ẩn bên trong tiền học phí.
Nhưng tiền đề là còn phòng trống.
Thế là con xe đi ngày một nhanh, đến độ Tí cô nương đột nhiên đâm ra lo cho chàng phu xe. Nhưng nghĩ tới cái tình huống bất ngờ phảng phất như là chiêm bao này diễn ra thì nàng ta lựa chọn không nói.
Tí chỉ nhắm mắt lại, cầu nguyện với bất kỳ vị thần nào mà nàng ta nhớ được rõ cái tên.
Trong khi ấy, con xe đẩy đã vượt qua cánh cổng, bay thẳng tới cổng trường, và không kịp để thiếu nữ nhận ra có gì quái quái về sức mạnh thể trạng của Nam thì hắn đã nắm nàng ta, kéo đi thẳng tới phòng thu chi.
Vào lúc này ở đây đã là một mảng tương đối mà nói là nhốn nháo.
Dù sao thì, Nam nghĩ không ra được việc đưa Tí vào ký túc xá nhưng không có nghĩa là những người khác không nghĩ ra.
Mà phàm là người có tin tức linh thông tí thì ngay lập tức nhào tới, đăng ký một đống học phần với cả chục cái tên, xong vào sổ ký túc xá ngay.
Nhưng cũng đồng dạng, ngôi trường này bản thân cũng có nguồn tin tức mau lẹ với đáng tin cậy nên ngay lập tức treo bảng cấm đăng ký học phần này.
Điều ấy tạo nên một chút ồn ào nhỏ giữa những kẻ nghĩ mình có thể đầu cơ trục lợi từ việc này, bao gồm cả Nam tiên sinh.
Tuy hắn chỉ nghĩ thoáng qua một chút như vậy. Rồi hắn lại lách qua cuộc xô xát kia.
Một chàng trai khi ấy chặn lại bọn hắn.
"Nơi này nghiêm cấm đóng học phần." Hắn ta nói.
Nhưng Tí ngay lập tức móc ra tờ giấy được phát khi sáng khiến những câu tiếp theo của chàng trai A này nuốt trở lại vào cổ họng.
"Đi thôi." Hắn ta dịch sang một bên.
Và khi Nam với Tí bước ra. Người này lại chặn một người đàn ông mập mạp đang định thông qua.
Lần này, hắn ta chặn đúng người, còn tên mập mạp kia thì xám xịt mà lui lại.