Chương 9: Săn Hổ (3)
Dù vậy, Nam loay hoay suốt cả một giờ liền nhưng vẫn không bắt được một dấu vết nào dẫn tới mục đích của mình cho ra dáng.
Chính điều ấy khiến hắn đưa ra một quyết định táo bạo, về chuyện dấn thân càng sâu vào trong khu rừng ngày một rậm rạp cây những cây. Và khi này thì đừng trông mong nhiều vào một con đường mòn dễ dàng nào.
Vô số cây cối mọc thành chụm. Chúng cứ thế ngang nhiên khóa kín tầm mắt của Nam, dẫu cho hắn đã đổi một phương thức di chuyển hợp lý hơn là bay từ cây này qua cây khác nhưng dõi mắt một cái thì bầu trời lẫn mặt đất đều là những mảng xanh rầm rì khi gió tới.
Mà như đây là một chuyến thăm thú rừng rậm thì hẳn sẽ vui tươi hơn. Vì khu rừng kề cận con đường xi măng thật sự rất an toàn. Gió thì nhẹ, bầu không khí vào mùa khô khiến khu rừng này bớt đi cái khó chịu ẩm ướt của rừng nhiệt đới, nhưng nó cũng không hoang tàn xơ xác khi tiếng ầm ầm của con sông vẫn vang lên khẽ khàng trong tai của Nam.
Tiến sâu vào rừng và ngày một sát sông.
Đó là một bí quyết nhỏ của Nam khi hắn cân nhắc về thời gian mình còn. Và nói thực, ở đấy thì cho dù là một tay mơ cũng có thể tìm thấy những con mồi chuẩn bị uống nước. Nhưng cũng đồng thời, những thợ săn lão luyện nhất cũng không dám ở đó săn bắn.
Vì cái chốn đấy là ổ kiến, chọc vào mà không xử lý trong một thời gian ngắn thì đừng hòng về mà không đụng độ vài ba cặp mắt trong bóng tối, như lộ ra mình yếu nữa thì xem như xác định.
Chuyện ở rừng rậm nó đơn giản là như thế. Đổ máu là chuẩn bị cho những màn ứng đối với sài lang hổ báo nghe được hơi.
Nhưng Nam rõ là không yếu. Vậy nên kẻ tài cao như hắn dự định gan lớn một hồi.
Và cái điều ấy hẳn là có tác dụng khi hắn rất nhanh đã tra ra dấu vết của một cuộc săn mồi gay cấn.
Nam lúc này đứng trên một nhánh cây, đôi mắt dõi theo những dấu vết rõ ràng của một cuộc t·ruy s·át mà hậu quả để lại là những vết chân thẳng tắp cùng những phiến thực vật bị dẫm bẹp.
Mà cái chức nghiệp thợ săn của hắn vào lúc bấy giờ cũng phát huy tác dụng, biến những dấu vết rõ ràng đó trực tiếp trở thành những hình bóng tương đối rõ ràng.
Và khi ấy, một con hổ, trẻ trung khỏe mạnh đang săn mồi xuất hiện trong tầm mắt hắn ta. Trong khi ấy, mục tiêu của nó là một con lợn rừng già thì hốt hoảng bỏ chạy, nguyên do hẳn vì tiếng gầm rú thường thấy của những kẻ săn mồi này.
Nhưng có gì đó lạ!.
Hắn ta cảm nhận được vẫn còn một thông tin trong những dấu vết này. Nhưng dường như do cấp bậc thợ săn của hắn ta quá thấp nên muốn từ một đống dấu vết để suy ra thêm thì lực bất tòng tâm.
Thế nên nếu như đây là một ngày bình thường, Nam sẽ không do dự quay đầu bỏ đi. Nhưng thực đáng tiếc, vì những vấn đề của ngày mai cùng những vấn đề khác của những ngày mai mai nữa thì hắn sau khi do dự tầm một giây liền bắt đầu di chuyển theo những dấu vết.
Chúng dẫn tới càng gần sông hơn nữa, nơi mà những cây Nâu có thêm các anh bạn dây leo xanh bám lên người mình. Chúng vào mùa mưa thì thiếu nước có thể dùng dao cắt một anh béo ra, uống thứ nước có hơi chát ấy. Mùa khô thì vị từ hơi thành rất chát, lưỡi cũng sẽ trở nên tê dại một hồi.
Mà Nam khi này cũng đánh hơi được trong không khí một mùi máu tanh nồng.
"Đây rồi." Hắn ta lầm bẩm trong khi vô thức đè nhẹ hơi thở của mình.
Nam không còn leo cây cho nhanh nữa mà thân thể của hắn ta cố bắt chước một con mèo, hoặc một con gì đấy gây ít tiếng động nhất khi di chuyển dưới mặt đất. Và cứ như vậy, từ từ tiến dần tới đầu nguồn của cái hương vị máu đó.
Để rồi, đôi mắt của Nam trong một bụi cây rậm rạp đã khóa chặt chân dung oai hùng của một con hổ.
Đó là một khung cảnh khá là huyết tinh, khi lồng ngực của con heo già khi bị xé mở, còn con hổ thì thỏa thích tận hưởng chỗ thịt mỡ mềm mại ấy.
Và với tầm mắt của một thợ săn, Nam lấy một tốc độ khá chuyên nghiệp đánh giá lấy cái sức mạnh của những thớ cơ nở nang trên người con thú vật tàn bạo này.
Nó rõ không phải là lũ nuôi trong chuồng, với đời sống như một 'Ông Hùm' đích thực trong sở thú của kiếp trước Nam khi bé có dịp xem. Mà như so sánh thì con trong sở thú ấy như một đứa trẻ đang so sánh với một Tyson vậy. Nó to hơn gấp rưỡi, và bao phủ bởi những bắp thịt rắn chắc.
Mà lại, một tin tức tệ hại khác ở đây là phần bắp chân của con hổ này dường như b·ị t·hương. Một số khác lại hiển hiện ra thêm mấy vết cào, hơi ứa máu ra.
Hẳn rồi, ta phải hiểu rằng như đụng độ lũ thú bình thường thì còn có cách khiến cho nó sợ mà dọt đi, chứ gặp con b·ị t·hương rồi thì động vào là nó liều mạng luôn, kiểu hoặc là sống, hoặc là c·hết, chứ không thể nào bỏ qua.
Thế nên thành ra thợ săn gặp mấy con b·ị t·hương không trí mạng kiểu vầy chính là quay người bỏ đi ngay.
Không thì cũng như Nam, khi hắn giờ đây định nhân lúc con hổ mất cảnh giác mà cho nó một kích trí mạng.
Chỉ thấy, hắn ta nhè nhẹ lui về phía sau, lại móc ra chừng năm mũi tên sắc lẹm, bốn giắt vào túi quần trong khi một tra vào dây cung. Rồi chỉ với một phát kéo nhẹ nhàng, một hình bán nguyệt xuất hiện cứ thế hung hãn đẩy mũi tên sắt bay thẳng về phía đầu của con hổ.
Nhưng cũng đồng thời, con mồi của hắn ta vì lâu dài sống trong khu rừng nguy cơ tứ phía này đã đối với cái sát ý nổi lên trong thoáng chốc ấy mà gần như không đứt đoạn dịch thân đi một cái, khiến mũi tên cắm một cái phực vào phần vai.
Ngay lập tức, một tiếng gầm rú rung trời vang lên khi mũi tên giống như nổ tung trên xác thịt con hổ, khiến cái chỗ nó chạm vào ngay lập tức máu thịt be bét, lộ ra cả xương.
Rõ ràng, hạo nhiên chính khí đóng vai trò chủ đạo của cái hiện tượng đấy.
Mà nó thì khiến đôi mắt con hổ chợt đỏ ngòm đi, trong chốc lát đã khóa chặt vị trí của Nam ngay sau tiếng gầm tức tối đó. Và đó, cũng là sai lầm thứ hai của nó, vì một mũi tên khác đã bay tới thổi bay một bên má của sinh vật này trước khi nó lao lên.
Còn Nam, hắn đã tra mũi tên thứ ba vào dây cung, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế bắn tiêu chuẩn trong khi đôi mắt không hề nao núng của mình thì quan sát con vật dù b·ị t·hương nhưng vẫn có tốc độ của loài báo lao vun v·út tới chỗ của mình.
Vết thương ở vai vào lúc này dường như không ảnh hưởng đến nó nhiều.
Và thực sự mà nói, con hổ chỉ cách Nam một trăm mét tính từ vùng trũng xuống của con sông nên gần như trong nháy mắt, một đòn nhảy và vồ của loài hổ đã hung hăng bổ vào hắn ta.
Nhưng khi ấy, một sức bật đáng kinh ngạc từ hai bắp chân đã giúp cho Nam lùi về phía sau. Rồi trước khi con hổ chạm đất, phát tên thứ tư đã gào thét lao về phía con thú dữ đó. Dù có lẽ, nó hẳn phí công nếu như đó là một phát tên bình thường vì con hổ rõ ràng là còn lưu lực, đủ để nó ngoắt người trên không, âm mưu đỡ lấy phát tên này.
Dĩ nhiên, đó là sai lầm thứ ba, cũng là sai lầm cuối cùng của nó.
Đầu óc con hổ ngay khi vừa tiếp xúc với mũi tên liền như bị một cây búa lớn đập vào đầu, biến một màn đỡ tên, tiếp đất, húc thẳng của nó biến chuyển thành một cú lộn nhào tệ hại.
Còn Nam, hắn bình tĩnh nhìn con hổ đang lăn lộn trên nền đất, cứ như vậy chầm chậm rút mũi tên cuối cùng ra, nhắm cho thật chuẩn và sau đó là buông dây cung.
Mà phát tên cuối cùng này hội tụ phân nửa hạo nhiên chính khí của hắn, cứ thế, bắn thủng cái hộp sọ cứng rắn, quấy óc của con thú này thành một bát cháo nhão.