Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ

Chương 64: NHÀM CHÁN




Mãi một lúc lâu sau mới có người đi xuống khuyên , là quản gia Lý mà Mặc Liên đã từng gặp ở biệt thự của Quang Trung , anh ta rất lịch sự , nhẹ nhàng chen vào cuộc vui đùa mà không để ai phải khó chịu : " Chủ tịch , thiếu phu nhân , hai thiếu gia . Nên về thôi , đã quá giờ rồi đấy ạ . "

Quang Trung đang vui lại càng vui hơn nữa , cậu chạy tới bổ nhàu lên người Quản gia Lý : " Ủa , anh quản gia , anh cũng tới hả ? "

" Háa , hahaha . " Mặc Liên cắn cắn bốn ngón tay , khoé miệng cong cong lên nở nụ cười thích thú , tiếng cười có phần kiềm chế nhỏ lại .

Quang Dũng cũng đã quá quen với cảnh này , con trai ông cứ thích bám lấy chàng quản gia trẻ này , đáng lẽ ra Lý Tuyên là quản gia của ông nhưng lại bị Quang Trung cướp đi mang về biệt thự của mình .

Dương Quang Trường sợ Mặc Liên lạnh nên cởi áo ra đắp lên cho cô , rồi bế cô lên tháo giày đã bị úng nước ra quăng bừa xuống một chỗ với giày của hai ba con kia .

Mặc Liên dù bị ôm kiểu nào cũng chăm chú nhìn Quang Trung với anh quản gia đẹp trai đó . Trong đầu đang cố vặn não xem ai là công , ai là thụ ..

-----

Vừa thức dậy thì Quang Dũng đã tìm cô để mời đi dự hội nghị , Quang Trung cũng không muốn tới những nơi nhàm chán như vậy nên một mực cầu xin cô đi thay ..

Ăn uống xong thì liền có quần áo mới chuyển vào phòng để Mặc Liên chọn đi dự hội nghị , Dương Quang Trường cũng không có ý định cản , vì tài sản và quyền thừa kế đều đã lưu tên của Mặc Liên .

Nếu cô thường xuyên đi những buổi gặp mặt như thế này thì sau này cũng sẽ dễ dàng hơn một chút , và cả đi với chú của anh thì chắc chắn 100 phần trăm là an toàn tuyệt đối .

Dương Quang Trường thắt cho cô một *** *** tóc xinh xắn bằng sợi dây ruy băng to màu xanh khói và chiếc váy cùng màu có lớp vải voan bên ngoài với cánh tay áo phồng đáng yêu kết hợp với giày sneaker trắng trẻ trung .

" Vợ ơi , nhìn máy ảnh nè . "

Dương Quang Trường cảm thấy điện thoại khi chụp đôi khi sẽ không giữ được hoàn toàn vẻ đẹp và bất tiện khi lưu lại vào USP nên anh mua máy ảnh bỏ túi để chụp ảnh cho Mặc Liên , lại thuận tiện mang đi khắp nơi .

Ở trên xe , anh cũng không ngừng căn dặn Mặc Liên : " Nếu em cảm thấy ngột ngạt thì cứ nói với chú , anh vẫn đợi ở ngoài xe . "

" ... "

" Còn nếu như có gì nguy hiểm thì gọi cho anh liền , túi xách em thấy phiền thì có thể vứt nhưng mà điện thoại thì không được bỏ ra để anh còn biết em ở đâu . "

" ... "

" Còn nữa , nếu em lỡ có gặp tên nào đẹp trai một chút thì cứ phớt lờ đi , nó không phải là người tốt đâu , biết không ? "

" ... "

" Nếu em thấy buồn ngủ thì em cứ nói với chú , để chú dắt em ra đây chứ đừng đòi đi một mình biết chưa ? "

" ... "

" Em không thích cười thì cũng không cần cười , không thích nói cũng không cần nói . Không ai dám có ý kiến với em đâu nên em đừng sợ . "

" ... "

" Và cả , nếu em .. thì .. "

Cô hối hận rồi , biết trước như vậy thì cô đã ở nhà để tìm Quang Trung và anh quản gia đẹp trai đó , ăn cơm chó .

" Còn nếu em vào rồi mà muốn quay về thì cũng không sao cả , chú cũng không .. "

Mặc Liên đột nhiên chồm lên ghì cổ hôn nhẹ lên má , làm Dương Quang Trường tắt nghẹn câu nói , cô lại giở giọng dụ dỗ : " Em biết rồi mà , cục cưng . "

" ... "

Đến nơi , Dương Quang Dũng xuống từ chiếc xe phía trước rồi ung dung mặc cho phóng viên xếp thành 2 hàng đông như kiến chụp ảnh liên tục , ông đi tới xe Dương Quang Trường để dìu Mặc Liên . Xung quanh cũng phải có rất nhiều vệ sĩ để bảo vệ an toàn cho một chủ tịch nước như ông ..

Mặc Liên được mẹ dạy dỗ nên những cách ứng xử như thế này cũng không có gì quá khó , khoác tay Quang Dũng , cô hơi chói mắt bước lên thảm đỏ nhưng cũng không có gì hồi hộp mấy .

Bước vào bên trong là một căn phòng rất rộng , nườm nượp người ăn mặc chỉnh chu lịch sự , vệ sĩ tới cửa thì không được vào nữa .

Có rất nhiều người nhìn , cô nhẹ nhàng rút tay ra , Quang Dũng vẫn sợ cô đi lạc nên cầm lấy cổ tay dắt cô đi vào , đồng thời trấn an cô : " Con cứ tự nhiên như ở nhà , không sao đâu . "



Tay ông cũng ấm áp như tay của Dương Quang , giống như bàn tay của một người ba ..

Chú ơi chú , tự nhiên như ở nhà thì cũng được đó . Nhưng mà con sợ chú mất mặt thôi ..

Dương Quang Dũng kéo chiếc ghế ở bên cạnh chiếc có bảng tên của ông cho Mặc Liên ngồi , đợi cô an toạ rồi thì mới vào vị trí của mình .

Vì toàn là nhân vật lớn nên cứ ai nhìn thì cô lễ phép cúi nhẹ đầu chào hỏi .

" Who is the girl next to her ? She doesn't look like a lady . " Một vị thủ tướng nước Singapore ngồi cạnh Quang Dũng bắt chuyện .

Quang Dũng : " Oh , this is my niece , her name is Mac Lien . The girl is so cute , isn't she ? "

Xong ông liền xoay sang giới thiệu cho cô biết . " Đó là Trần Lâm Thái , thủ tướng nước Singapore đó con . "

Cô gật gù , nở nụ cười dịu dàng đối mắt với vị thủ tướng kia : " Hello sir , I'm Mac Lien , I've also seen you as a talented and very responsible prime minister . "

" Oh wow . Thank you . " Trần Lâm Thái cười híp cả mắt , nói : " Really lovely , my name is Tran Lam Thai , nice to meet you . "

* Tui viết lại tiếng việt cho mọi người hiểu nhaaaa:3

Mặc Liên nhận lấy bàn tay để bắt , khẽ cúi đầu lễ phép : " Vâng ạ , rất vui được gặp mặt thưa ngài . "

Trần Lâm Thái : " Cháu thật lễ phép và ngoại ngữ giao tiếp rất tốt , những người bằng tuổi cháu hiện tại có rất ít người được như vậy , thật là giỏi . "

Mặc Liên : " Cảm ơn , thưa ngài . Cháu có rất nhiều cơ hội giao tiếp với người nước ngoài nên những câu nói giao tiếp bình thường thì không quá khó với cháu lắm . "

Trần Lâm Thái : " Cháu thật khiêm tốn , và có rất nhiều đức tính tốt . Ngài chủ tịch đây chắc hẳn cũng rất hãnh diện .. "

Quang Dũng : " Đúng vậy , con bé lần này tới đây chủ yếu là tham gia cuộc thi Toán học cao cấp .. "

" Gặp lại cậu rồi , cô gái có ánh hào quang màu vàng kim ! "

Không biết từ lúc nào , chiếc ghế bên cạnh đã xuất hiện một cậu thiếu niên chỉ chạc 18 , ngũ quan cực anh tuấn trẻ trung , khoác lên bộ vest chính chắn , vẻ mặt hồn nhiên ấm áp . Nhưng câu chào hỏi đó khiến cho Mặc Liên rất khó hiểu , ánh hào quang là gì cơ chứ ? Cô chưa từng nghe qua ..

Buổi hội nghị chỉ khoảng 2 tiếng , thời gian trôi qua từng giây từng giây chậm chạp hệt như Dương Quang Trung nói , cô nhàm mà phải giữ hình tượng , buồn ngủ như sắp gục xuống . Người tới hỏi thăm cô cũng rất nhiều , nhưng cuộc trò chuyện nào cũng là chủ yếu để làm thân với Quang Dũng , cô vẫn cứ tay bắt mặt mừng cho lịch sự , dù sao thì những người trí thức đối với cô mà nói chính là họ xứng đáng có được mọi thứ vì sự cần cù của mình ..

Cô nằm ngả ngớn trên đùi Dương Quang Trường , vẻ mặt buồn ngủ . Anh cũng không dám làm ồn , nhẹ nhàng giúp cô tẩy trang sau đó lại đấm bóp .

Tới nơi rồi anh trực tiếp ôm cô lên đi vào khách sạn , rồi lại giúp cô thay váy ra cho dễ chịu . Để cô nằm gọn trong lòng , anh thích thú nghịch ngợm đôi má phún phín , thích quá anh ngậm luôn vào miệng mình như ăn bánh bao , cái môi cũng bị anh bóp cho chu chu ra , miệng không ngừng nói nhảm .

" Cưng quá , em bé ngủ trong phòng . "

" Sao mà béo thế này , nên giảm cân đi nhé . "

" Tại sao cái má này lại giành đồ ăn với ngực nhỉ ? "

" Vợ ai mà mlem quá vậy nè , anh ăn một chút có được không ? "

" Không cho hả , thì thôi vậy , em bé là để yêu thương , không phải là đồ chơi mà . "

" Bé yêu sao nhăn nhó như vậy , gặp ác mộng sao ? "

" Có anh ôm bé rồi nè , yêu bé quá đi thôi . "

Chậc .

Mặc Liên đang ngủ mà cứ bị lãi nhải bên tai , cả người thì bị ôm cứng đến ngạt thở . Cô mở mắt ra cau có nhìn anh . Dương Quang Trường thoáng im bặt , rồi lại ghì cô lại vào lòng dỗ dành : " Không sao không sao , đừng có sợ . Em bé ngủ tiếp đi nào . "

" Bỏ ra . "

" ... "

" Em nói bỏ em ra ! "



" Không bỏ . "

" Thầy nặng quá , bỏ ra ! "

Dương Quang Trường dần buông lỏng ra , nhích người thấp xuống một chút chờ Mặc Liên đưa tay cho anh nằm .

Cô không đưa tay ra , trực tiếp kéo chăn xoay mặt đi qua hướng khác ngủ tiếp .

" Ủa vợ , ôm ôm cục cưng nữa ? "

Mặc Liên tặc lưỡi một cái , lười biếng trả lời : " Thầy có ngủ đâu , nói nhảm suốt . "

Dương Quang Trường nhảy sang trước mặt cô , tự mình kéo tay cô nằm lên . " Anh giúp em xua ác mộng mà . "

" ... "

" Vợ ơi . " Quang Trường e thẹn vẽ vẽ vòng tròn lên lồng trái tim của cô .

Má nó , sao mà ổng thích làm nũng quá vậy ?

" Anh , anh .. "

" ... "

Dương Quang Trường ngại ngùng chui rúc vào cánh tay , chỉ chỉ lên bầu ngực nhỏ của cô . " Cái đó .. "

Mặc Liên kéo nhẹ lớp áo nhìn kĩ hết một lượt . " Áo em dính gì sao ? "

Anh lắc lắc đầu , bàn tay ấn ấn nhẹ lên ngực cô , lấp bấp : " Anh , giúp em được không ? "

" Thầy làm sao mà dạo này hay đỏ mặt vậy ? Mà giúp cái gì ? "

Dương Quang Trường càng xấu hổ , đột ngột nói lớn : " Anh đâu có đỏ mặt . "

Mặc Liên như thật : " Vâng , không có đỏ . Không đỏ chút nào . "

Quang Trường ngại quá ôm mặt dụi vào lòng cô trốn . " Anh , anh không có thật mà . "

" Thì không có thì thôi . " Cô bè giễu . " Em đã nói gì đâu ? "

" Không phải . " Dương Quang Trường nhớ lại chuyện chính , anh lại lấp bấp : " Anh , ý anh là anh muốn giúp em . "

" Em có cần gì đâu mà giúp ? "

Quang Trường thẹn thùng quá chừng , chọt chọt nhẹ vào bầu ngực của cô . " Anh , anh giúp em làm cho nó to lên . "

" ... "

Anh bổ sung tiếp : " Nếu anh thường xuyên massage cho nó , thì , thì nó sẽ mau lớn lên . "

" ... "

" Có được không ? "

Mặc Liên nhăn nhó . " Thầy giáo đúng là đội lốt văn minh . "

" Anh , anh . " Dương Quang Trường sững sốt , cố tìm cách giải thích : " Anh chỉ là thấy em tự ti , anh không muốn em bất mãn về cơ thể của mình . "

" ... "

" Còn có , em không thấy ngực em đã lớn hơn một chút rồi sao ? Là , là do lúc trước anh với em đã .. "

Mặc Liên rút tay ra khỏi đầu Dương Quang Trường , xoay mặt đi cô giở cổ áo lên xem thử , cô không biết nó có lớn lên hay không nhưng hiện tại nó khá tròn trịa . " Vậy massage nhiều có phải nó sẽ lớn lên không ? "