Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ

Chương 67




"Nguyên lớp?"

"Vâng, cả lớp luôn."

"..."

Thấy anh dường như không muốn, đành tiếp tục dùng nhõng nhẽo kế, hốc mắt ửng nhẹ, má môi xụ xuống, tay nhỏ nhắn gãi gãi nhẹ lên lồng ngực của anh. "Không được sao?"

Bé ơi là bé..

Dương Quang Trường sướng đến phát run, ngửa cổ thở nặng nề, nhớ lại thì dạo này Mặc Liên cũng khá ngoan ngoãn, tính tình rất nóng nảy nhưng không còn thường xuyên quát anh nữa, tiền anh cho cũng chăm chỉ tiêu nhiều hơn, đôi khi cũng giở trò trêu ghẹo cho mặt anh đỏ, bên dưới cứng lên rồi chạy trốn.

Cưng đến sắp ngất rồi.

"Không phải." Dương Quang Trường kiềm chế lồng ngực lại, dịu dàng ân cần vuốt ve từ làn môi lên đôi má của cô. "Nhưng mà anh thấy, hai chúng ta đi là được rồi."

"Hong mún đâu." Mặc Liên lúc lắc đầu, chu môi phùng má. "Em mún đi chung, mún đi đông người."

Quang Trường chịu hết nổi rồi, anh nâng cằm cô lên hôn tới tấp đầy mặt. "Được được được, em dắt cả cái trường đi luôn cũng được."

Hừ~ đàn ông hám sắc.

-----

Kì thi học kì rất nhanh trôi qua, giờ chỉ còn lại kì thi tốt nghiệp..

Vào khoảng thời gian 3 ngày trước khi thi, lớp Mặc Liên cũng muốn học nhóm để thuận tiện trao đổi, dò thêm kiến thức cho nhau như những đợt thi trước..

Ngoại trừ năm lớp 10 ra thì hai năm này, cả lớp đều rất hoà đồng và đoàn kết, lại cũng học rất giỏi.

Tiết học online buổi tối..

"Tụi mày thấy cái đề tao viết không? Mỗi người tự giải rồi nói đáp án nha."

[OK.]

[Sời, dễ.]

[OK OK].

Cạch.

"Vợ ơi."

"..."

Dương Quang Trường từ phòng tắm đi ra, tóc ướt nhem đi tới đẩy ghế Mặc Liên ra sau một chút ngồi xổm ở trước mắt cô làm nũng: "Anh tắm sạch rồi, muốn thơm thơm."

[E hèm.]

[Thầy có ý tứ một chút được không vậy?]

[Tao tưởng nghỉ học là được yên rồi đó bây.]

[Đừng có giả vờ, tụi bây ăn cơm chó khoái muốn chết mà giả bộ!]

Mặc Liên nhanh tay chụp lấy con chuột tắt mic tắt camera đi, đứng lên kéo Dương Quang Trường ngồi lên ghế lau tóc cho anh, thuận miệng dặn dò: "Thầy đừng có làm như vậy trước mặt nhiều người nữa, giữ hình tượng một chút."

Dương Quang Trường vòng tay ôm lấy eo của cô, bàn tay lần mò lấy con chuột mở lại camera và micro, xong xuôi lại nâng khoé môi đưa ngón chỏ lên chu nhẹ môi cho lớp yên lặng.

[...]

Mặt dày tám lớp..



Dương Quang Trường đưa tay lên chọc chọc vào má, nũng nịu: "Muốn được thơm."

Mặc Liên vén tóc mái anh lên, cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi rồi lại tiếp tục lau tóc.

"Ở đây cũng muốn." Dương Quang Trường lại chu môi phồng má, chọc tay lại vào má. "Cả ở đây nữa."

Mặc Liên thấy cưng muốn ngất, hai tay giữ đầu anh hôn "chụt" một tiếng lên má, vết son tint đỏ bóng nhẹ in dấu môi nhỏ lên má anh.

Dương Quang Trường liếc nhẹ mắt sang màn hình, vẻ mặt ai cũng trông giống như hào hứng cười như điên nhưng là đã tắt mic, lại thấy mặt anh có dấu son, có chút ngại nhưng rất thích, anh còn muốn có dấu son đầy mặt càng tốt..

"Khô rồi, thầy ra đi cho em học."

"Hing". Dương Quang Trường phụng phịu má che vết son lại không cho cô lau đi. "Anh muốn ngồi đây ôm em."

Đáng yêu đến sắp hộc máu rồi, Mặc Liên chống một bên gối lên ghế, thuận thế xoa xoa làn tóc mềm còn hơi ẩm của anh, vẫn cái giọng điệu cưng chiều đó. "Một chút nữa em học xong rồi ôm, nha."

"Hổng muốn đâu." Anh lắc lắc đầu dụi vào lòng cô nũng nịu: "Em từ sáng đến giờ đã học rồi, bây giờ em phải bù cho anh."

"Cục cưng muốn đền bù như thế nào?" Mặc Liên cong môi cười, cúi đầu cọ cọ đầu mũi lên chóp mũi của anh, giọng điệu trầm mê: "Hửm?"

[...]

"..." Dương Quang Trường cũng đã lâu rồi mới được cô gọi như thế này, có chút bất ngờ đến đỏ mặt, quên luôn camera vẫn còn mở, tay vân vê vạt áo lấp ba lấp bấp: "Anh, c-cái đó, 3 tháng rồi, hôm nay anh, anh muốn.."

"..." Mặc Liên sợ bạn đợi lâu quá nên quay mặt xem thử một chút, má nó, cô trợn to mắt nhìn đám bạn của mình, đứa thì cầm điện thoại quay lại, đứa thì che miệng run người, đứa lại há miệng cười như điên.

"Dương Quang Trường". Tức như thể muốn giết người tại chỗ, Mặc Liên hét lớn thẳng anh: "Má nhà thầy."

"V-vợ, em em bình tĩnh đã."

Không biết được sau đó như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng la rất kinh hãi của anh..

"Vợ ơi, ở dưới này lạnh lắm." Dương Quang Trường xí hổ, hai ngón chỏ chọc chọc vào nhau xụ môi làm nũng: "Không có em ôm anh không ngủ được."

"Không được thì ra sofa ngủ." Mặc Liên nằm bành tay dang chân thoải mái một mình ở trên giường, giọng điệu vô cùng tức giận: "Cho thầy ở đây đã là tốt lắm rồi, em còn định cho thầy ngủ bụi nữa."

Dương Quang Trường thì chỉ có một cái gối duy nhất, không chăn không đệm nằm dưới sàn gạch lạnh lẽo. "Vợ, ở trường anh với em vẫn vậy mà, sao em lại tức giận như vậy. Cục cưng lạnh lắm, cho cục cưng ôm vợ đi mà."

"Không!" Mặc Liên dứt khoác từ chối. "Sáng thức dậy mà thầy ở trên giường thì sau này thầy về nhà ngủ đi, đừng sang đây nữa."

"..." Dương Quang Trường phụng phịu đôi má, rũ mắt xuống giọng ĩu xìu cam chịu: "Dạ vợ."

Tích tắc đồng hồ điểm 23 giờ, anh tay chân đã bị lạnh cóng. Dương Quang Trường rón rén ngồi dậy, nhẹ nhàng bế Mặc Liên nằm xuống gối ở dưới sàn.

Cô ngủ say như chết, bị anh đè lên tay cũng chẳng có cảm giác gì, anh đắp chăn kĩ lưỡng lại cho vợ rồi rúc mặt vào lòng cô. Mùi hương ngọt nhẹ của cơ thể Mặc Liên làm anh rất nghiện, như thể là không thể thiếu giống như anh đang hút thuốc phiện..

Chuyện gì tới cũng tới, Mặc Liên buổi tối chỉ định đợi anh ngủ rồi bố thí cho tấm chăn, ai ngờ cô ngủ quên. Vậy mà anh leo luôn lên giường ôm cô ngủ, Mặc Liên giật giật khoé môi, hai tay túm cổ áo Dương Quang Trường ngồi bật dậy.

Dương Quang Trường đang say ngủ mà bị cô làm cho mơ màng, mắt him híp mở, hoang mang hỏi: "Sao, sao vậy vợ?"

"Còn sao nữa?" Mặc Liên chỉ tay xuống nền, lớn tiếng: "Em nói là thầy không được lên đây ngủ rồi mà?"

"Nhưng mà.." Dương Quang Trường tủi thân ấm ức: "Đây là ở dưới sàn mà vợ."

"..."

"Em nửa đêm đột nhiên đi xuống đây ôm anh." Dương Quang Trường xụ mặt, oan ức tức tưởi: "Anh cũng muốn ôm em lên giường lắm chứ, nhưng mà em nói anh lên thì sau này sẽ không cho anh ngủ cùng em nữa nên anh đâu dám lên."

"..." Mặc Liên không phản ứng, thấy sắc mặt Dương Quang Trường hôm nay trông nhợt nhạt đi đôi chút, cô bất giác đưa tay lên trán anh xem thử.

"..."

"Bị cảm rồi?"



...

"Thầy, thầy ơi."

"Ưm haa.."

Mặc Liên đặt bát cháo xuống bàn, cẩn thận đỡ Dương Quang Trường ngồi dậy tựa lưng lên vai cô, một tay đưa lên trán rồi lại xuống cổ xem thử. Nhiệt độ đã nóng hơn lúc nãy, môi anh khô khốc không có chút sức sống.

"Thầy ăn chút cháo đã nha!" Cô đỡ anh ngồi tựa lưng vào đầu giường, cầm bát cháo nóng lên thổi thổi đưa gần tới miệng của anh. "Há miệng ra, aa."

Dương Quang Trường lúc lắc đầu kéo tấm chăn đắp lên người, tay nắm nhẹ vạt áo của cô, mí mắt nặng nề không muốn mở lên: "Anh lạnh lắm, không muốn ăn gì cả."

Mặc Liên hơi nhíu mài lo lắng, biết trước cơ thể của đại thiếu gia anh đây không quen chịu khổ mà còn đối xử như vậy, quá là áp bức người khác rồi..

Cô nhích nhích lại gần, hiện tại không biết phải làm thế nào, điều hoà cũng đã chỉnh lên 30 độ mà anh còn thấy lạnh. Nắm lấy tay của Dương Quang Trường, Mặc Liên dịu dàng xoa bóp khớp tay làm cho nó ấm lên, nhẹ giọng nói: "Thầy ráng ăn một chút thôi, tiết mồ hôi là khoẻ lại liền, nha."

"Miệng anh rất nhạt, không muốn ăn gì hết." Hít thở hơi nặng, Dương Quang Trường gục đầu lên lồng ngực của cô lắc đầu, lại làm nũng: "Vợ ơi, em ôm anh ngủ thêm một chút có được không? Anh lạnh lắm, buồn ngủ nữa."

"..." Mặc Liên không trả lời, trực tiếp nâng mặt anh lên áp môi cạy miệng lấn lướt vào bên trong, nhẹ nhàng nếm thử hương vị của anh. "Rất ngọt mà".

Lồng ngực ai đó bị đập đến trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ, cơ thể cũng có chút nóng lên, thẹn thùng che miệng liếm sạch dư vị của Mặc Liên để lại.

Mặc Liên lại cầm bát cháo lên, khuấy nhẹ múc lên đút cho anh, ân cần nhẹ nhàng: "Thầy ráng ăn một chút, cháo nóng mới đỡ lạnh được, nha. Cục cưng ngoan."

Dương Quang Trường lần này ngoan ngoãn há miệng ra ăn, cũng đã rất lâu rồi mới được ăn lại đồ ăn của vợ nấu, vẫn ngon như lần đầu tiên anh được ăn. Lại còn đối xử với anh dịu dàng như vậy, bị bệnh mà được cô yêu thì anh bệnh mãi cũng muốn bệnh tiếp..

Chưa tới 10 phút, bát cháo đã sạch. Mặc Liên lại tiếp tục xem độ nóng của cốc nước, nhiệt độ đang rất ấm áp, cô tách một viên thuốc cảm ra khỏi vỉ đưa ra cho anh.

Dương Quang Trường sợ nhất là uống thuốc, từ bé đến lớn đều sợ thuốc, mỗi lần anh bệnh đều chỉ ăn cháo rồi lén lút ném thuốc vào bồn vệ sinh. Nhớ lại lần đó Mặc Liên phải nài nỉ anh, ôm anh trong lòng dỗ dành mà cuối cùng anh cũng không uống, lần này anh lại giả vờ ngủ, ngồi tựa lưng lên đầu giường đắp chăn ngủ..

"Thầy ơi, còn thuốc nữa." Mặc Liên lay lay vai của anh, rõ ràng là không bị ngã xuống, hơi thở không đều, chắc chắn là giả vờ ngủ, cô cũng không biết tại sao lại giả vờ. Nếu không phải tại cô mà anh bị cảm thì bây giờ cô đã vạch thẳng mặt cho anh nhục nhã mặt ra. "Cục cưng, cục cưng uống thuốc rồi hãy ngủ!"

"..."

Anh không uống! Đừng gọi anh như vậy để dụ dỗ anh, chết anh cũng không uống!

"..."

Đột nhiên, sát tai anh có hơi thở ấm áp, một giọng nói rất ngọt ngào nũng nịu: "Chồng ơi, anh uống thuốc đi mà."

Dương Quang Trường sững sốt mở toang mắt ra, ngứa ngáy tai vô thức rụt lại một chút quay luôn mắt sang nhìn trực diện với cô.

Chưa kịp phản ứng, Mặc Liên nhét luôn viên thuốc ngay lúc anh còn ngơ ngác chưa kịp ngậm lại môi, rất nhanh chóng cô lại ghì cổ anh hơi ngửa ra rót nước vào miệng.

Ực ực.

"..."

"Giỏi quá!" Mặc Liên cười tít cả mắt, đặt lại ly nước xuống bàn đỡ Dương Quang Trường nằm xuống gối, vỗ về lồng ngực của anh nhẹ nhàng: "Thầy ngủ một chút cho khoẻ nha."

Dương Quang Trường vẫn còn rất mơ màng, anh đang load xem lúc nãy cô vừa làm cái gì với anh.

Cạch.

Mặc Liên rất nhanh chóng đã đi ra khỏi phòng, anh trong lòng có chút bồi hồi, lồng ngực đập dồn dập, cơ thể cũng cảm thấy như đang tiết mồ hôi.

Ch-chồng?

Mặc Liên nói gì vậy?

Chịu gọi mình là anh rồi đúng không?

Aa, vợ ơi. Chắc anh chết vì em mất..