Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ

Chương 71




"Ti Gơ làm sao?"

"Bé Ti Gơ ngoan ngoãn như vậy." Cô vân vê ống hút sữa, có chút không nỡ: "Chắc chắn là được nuôi dưỡng, huấn luyện rất tốt. Chủ của nó chắc cũng đang tìm nó.."

Dương Quang Trường đờ đẫn một chút, buồn cười nói: "Không đâu, đó là hổ rừng mà."

Mặt mày cô xụ xuống, ỉu xìu: "Làm sao thầy biết được? Có con hổ rừng nào mà hiền vậy không?"

"Thì là nó đấy!" Dương Quang Trường khẳng định, tiếp tục bổ sung: "Em có thấy con hổ nào có chủ mà chịu ở đây với em không?"

Mặc Liên chần chừ, không biết trả lời thế nào.

"Con hổ đó là thích em, nó còn hiểu tiếng em nói, vậy là nó chọn em làm chủ rồi." Dương Quang Trường dịu dàng xoa xoa đầu cô: "Em có thấy nó chỉ ngoan ngoãn với em thôi không?"

Cô gật gù, trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa an tâm: "Vậy, nếu lỡ nó được huấn luyện để lấy lòng con người thì sao?"

"Vậy anh sẽ mua nó cho em!"

"..."

Buổi trưa nóng bức đúng như dự báo thời tiết, cả lớp lên sẵn kế hoạch tắm suối ăn hoa quả dầm.

Mặc Liên từ trong lều với chiếc váy ngắn màu trắng, 2 dây buộc nơ vai thêu vài bông hoa daisy trắng tung tăng chạy ra, Dương Quang Trường khoác thêm chiếc áo sơ mi tay ngắn cũng có thêu hoa cúc giống Mặc Liên, và quần đùi tắm.

Cô hí hửng túm váy chạy lon ton ra chỗ thác nước lớn, thấy mấy thằng nhóc thích mạo hiểm trèo lên tít ở trên tảng đá lớn phóng xuống thác làm nước bắn tung toé.

Mặc Liên cũng muốn chơi thử, nhưng lại không biết bơi, chỗ thác nếu không sâu thì rơi xuống sẽ bị thương, đành ngồi cạnh mấy cô bạn gái đang ôm tảng đá bì bõm đạp chân dưới nước xem bọn con trai chơi.

Sát bên còn có vài người đang nướng gà thơm phức và chỗ tự làm đá bào.

Dương Quang Trường đi bơm phao cho cô, một lúc sau mới mang tới ngồi xuống bên cạnh, mở chai xịt chống nắng rồi kéo tay cô xịt đều lên.

"Em bé nhắm mắt lại nè."

Mặc Liên bậm môi nhắm nghiền mắt lại, dừng hít thở cho anh xịt chống nắng lên mặt.

"Chụt." Dương Quang Trường ôm má cô hôn một phát ra tiếng, cười cười: "Xong rồi."

"..."

"Ơi là Tuấn, sao mày chìm luôn rồi?"

"Thằng Kha cũng vậy kìa."

"Tao cũng muốn có người yêu quá.."

"Khổ ghê. No rồi mà bị bắt ăn hoài."

Dương Quang Trường chồng phao vào eo Mặc Liên, lại moi trong túi ra dây chun bới tóc của cô lên cho gọn rồi mới thả xuống nước.

Cô ôm phao đạp nước bì bõm lại nơi mấy cậu nhóc thi bơi đua với nhau, cô cũng đua, vừa nghe tiếng đếm đến 3 thì cô lại bì bõm ôm phao bơi theo.



Khu thác đổ cũng khá rộng, thuận con nước chảy nên bơi rất nhanh thì liền tới nơi. Nhưng Mặc Liên không biết bơi, đạp mãi mà vẫn cứ đứng yên một chỗ, rõ ràng lúc nãy bơi ngược nước thì vẫn bơi được, mà hiện tại cô đạp mãi vẫn đi tới được.

Mặc Liên hoang mang lấy sức đạp mạnh hơn nữa mà vẫn không đi, còn đám bạn của cô thì đã bơi thêm mấy vòng nữa, ngó nhìn Dương Quang Trường cầu cứu mà anh cứ nhìn cô cười như được mùa, cả những người ngồi gần đó cũng vậy..

Chân mài cô nhíu lại, vẻ mặt hoảng loạn không biết chuyện gì đang xảy ra. "Sao, sao không bơi được vậy?"

Đằng sau cũng có rất nhiều tiếng cười, Mặc Liên vô thức xoay mặt lại, đột ngột trợn to mắt, thái dương giật giật hét lớn: "HẠ VŨ! MÁ NHÀ MÀY!"

Hạ Vũ cười run, một tay bám lấy tảng đá, một tay nắm phao của Mặc Liên lại không cho cô bơi đi. Cô tức quá, giơ chân đạp mạnh vào bụng cậu một phát mạnh.

Lực bị nước nén lại không có cảm giác gì quá đau, Hạ Vũ lại càng buồn cười, giật phao cô xoay xoay mấy vòng, Mặc Liên chân không đụng được đất, cứ như vậy bị đem ra làm trò chơi.

"Cái thằng này, bỏ má mày ra nhanh!"

"Hahaha. Không bỏ rồi mày làm được gì?"

"Bỏ tao ra!" Mặc Liên tức tối trong bất lực, quẫn đến như này mà chỉ có thể hét lên: "Thả ra nhanh cái thằng này."

Đụng một chút thì được, Dương Quang Trường bơi xuống cứu vợ, lặn một cái là đã từ dưới nước trồi lên ôm mông Mặc Liên lên cao, bờ vai rộng rắn chắc kéo một làn nước động trên hõm xương quai xanh làm nó trở nên quyến rũ hút hồn.

Tưởng rằng cái cảnh tượng như thế này sẽ làm Mặc Liên cảm động đến muốn hôn anh, ai ngờ chưa tới một giây, cô đã đẩy mạnh cằm anh ra chìm xuống nước.

Khuôn mặt cô hiền hoà nở nụ cười, tay bẻ khớp xoay mặt lại nhìn Hạ Vũ: "Mày tới số mày rồi con trai."

"Đố mày bắt được tao!" Hạ Vũ không chút hoảng loạn, cong môi chống tay lấy lực nhảy ngược lên trên bờ. "Không bắt được làm chó."

Mặc Liên tròn xoe mắt nhìn, làm bạn cũng được 10 năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy Hạ Vũ khoả thân thế này, còn nghĩ bên trong lớp áo đó là cục mỡ dày cộm vì cậu rất lười luyện tập, cả ngày chỉ ngồi chơi điện tử..

Hạ Vũ bị nhìn cũng có chút ngại, đột ngột bàn tay ở phía sau che mắt cô lại, chất giọng trầm ấm thì thầm bên tai cô: "Của anh không đẹp hơn của thằng nhóc đó sao?"

Cô nhíu mài, giật tay anh ra. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lấp ló đầu tìm xem thử vị trí của Phương Mai. Phương Mai hiện tại như bị mê mẫn, nhìn Hạ Vũ đến không chớp mắt.

Haha. Vậy là đổ rồi, tỏ tình nữa là okla luôn.

Thằng này lấy sắc dụ cũng được phết..

Mặc Liên không đi bắt Hạ Vũ, cô nửa dưới nước nửa trên bờ ăn đá bào trái cây mát lạnh. Gà cũng nướng xong, thì biết Mặc Liên ăn nhiều như thế nào, nên là một mình cô ăn hết một con gà mà không ai dám giành, dù sao thì cũng chuẩn bị rất nhiều, muốn ăn thì tự nướng là được..

Ăn chơi no say rồi, Mặc Liên trộm quả dưa hấu lon ton cùng Dương Quang Trường đi về lều thay quần áo.

"Em vào trước mà." Mặc Liên đang ôm dưa hấu định kéo dây kéo lại thì Dương Quang Trường cũng đi vào, cô không kịp trở tay. "Thầy lạnh thì cũng phải đợi một chút, em thay nhanh mà."

"..." Dương Quang Trường trực tiếp kéo dây kéo lều lại, ôm quả dưa bỏ xuống một góc, anh mở vali lấy quần áo cho hai người, như không biết ngại: "Em đến sợi lông mặt anh cũng soi kĩ rồi, có chỗ nào anh chưa nhìn thấy đâu mà ngại."

"..." Mặc Liên đứng như pho tượng cầm quần áo, thấy vậy, anh liền lấy lại quần áo đặt xuống chỗ khô ráo, sau đó rút dây vai áo của cô ra.

Mặc Liên cũng có biết ngại là gì đâu, đảo mắt tự rút dây bên kia ra, rất nhanh chóng chiếc váy ướt liền bị tụt xuống để lại bộ nội y mỏng không dây sẫm màu do bị ướt.

Dương Quang Trường cũng rất lâu rồi mới thấy cô như thế này, có chút hồi hộp và phấn khích, anh vòng tay ra sau giúp tháo áo lót ra, còn Mặc Liên thì kéo quần vứt ra chung với chiếc váy.



Anh chậm rãi tháo cái áo nhỏ mỏng ra, phơi bày hai chiếc bánh bao trắng hồng ở bên trong, dường như đã to hơn đôi chút nhờ anh mỗi tối đều tích cực xoa nắn rồi lại bóp mông lúc cô đang ngủ.

"..." Mặc Liên thấy anh cứ nhìn chằm chằm hệt như biến thái, cô kéo khăn quấn người lại lau cho khô. "Em móc mắt thầy bây giờ!"

"Ơ vợ.." Dương Quang Trường vừa muốn sờ thử thì đã bị giấu đi, nhưng mà trông cô quấn khăn tắm cũng không tệ nha, cứ như em bé vậy..

Hôm nay được không ta..

Thôi, nhịn thêm lần nữa vậy.

Anh nhịn nhiều rồi, một lần nhịn là một lần kiên trì yêu thương bằng trái tim chứ không bằng thể xác, anh yêu cô bằng cả trái tim và lí trí, sự ham muốn lúc nào cũng đến với anh, anh cũng không muốn như vậy, chỉ muốn được êm đềm yêu thương cô chứ không phải là xem cô như món đồ để giải toả, anh không hề muốn..

Đã thay xong quần áo, Mặc Liên ngồi yên tĩnh cầm muỗng múc dưa ăn. Tự nhiên thấy hơi im lặng, cô liếc nhìn Dương Quang Trường, thấy anh dường như hơi buồn, cô cắn cắn cái muỗng, chần chừ đưa quả dưa cho anh. "Thầy muốn ăn thì ở ngoài còn rất nhiều mà, giận dỗi cái gì chứ?"

"..." Dương Quang Trường mặt mày ỉu xìu, lắc lắc đầu trả dưa lại cho cô: "Bé ăn đi, anh không ăn đâu."

"Không ăn thiệt hả?" Mặc Liên nhe răng cong mắt cười, một mình nuốt trọn quả dưa. Anh gật gù.

"..."

"..." Cảm thấy anh dường như đang buồn, suy ngẫm một chút, từ trưa đến giờ có gì kì lạ đâu, tự dưng ngồi xuống cái buồn? Ngộ ghê. "Thầy.."

Dương Quang Trường ngã ngớn lên vai ôm lấy eo cô, ghì mặt vào hõm cổ hít ngửi, giọng điệu dịu dàng: "Anh thương bé lắm."

"Thầy buồn hả?"

"..." Anh thở nhẹ, giương mắt lên nhìn Mặc Liên, mấp máy môi, giọng nhỏ chỉ đủ cho 2 người nghe: "Anh cảm thấy anh đối xử với em chưa được tốt."

"Thầy nói gì vậy?"

"Nếu anh đối xử tốt với em, thì em sẽ không né tránh anh." Dương Quang Trường chầm chậm thủ thỉ: "Còn anh cũng sẽ không có ý đồ xấu với em, anh không biết tại sao nó lại như vậy, nhưng mà anh không phải xem em là vật giải toả, anh thật sự thích em, anh không phải muốn lấy em làm đồ chơi.."

"..." Mặc Liên đờ đẫn, tên thầy giáo này có gì mà không dám nói bậy, nhưng cái nghĩa vạch toạc ra như vậy thì chẳng lẽ cô không hiểu? "Ai nói như vậy cho thầy nghe sao?"

Dương Quang Trường mím chặt môi, mí mắt khẽ cụp xuống, chần chừ rồi cũng gật đầu.

"Vậy thầy mới lúc nào cũng muốn nhưng mà không dám làm sao?"

"..." Anh thẹn mặt giương mắt lên nhìn cô, má môi xụ xuống khẽ gật đầu.

Cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao lần anh giả trúng độc, cứ một mực đẩy cô ra trong khi anh đã làm gần tới phút cuối. Nghĩ lại càng tức, cứ làm như cô là tra nam đi cưỡng bức con gái nhà lành không bằng..

"Anh, anh thật sự không phải xem em giống đồ vật đâu." Dương Quang Trường thấy cô im thinh thích, trong lòng thấp thỏm bất an, vội vàng nói cảm giác của mình: "Anh cũng không biết tại sao nó cứ như vậy, anh cũng không muốn đâu, anh thật sự chỉ muốn yêu thương em thật nhiều, nhưng mà cơ thể của anh nó tự như vậy, anh cứ ôm em là liền không kiềm được, nhưng mà anh cũng không kiềm được muốn ôm em.."

"..." Dường như Mặc Liên không cảm thấy điều này có gì là chuyện ngại ngùng gì, sinh lý con người là tự nhiên, huống hồ hai người đã là vợ chồng, nhưng cô vô cùng thắc mắc một điều: "Em né tránh thầy khi nào?"

"Em né tránh anh.." Dương Quang Trường quăng quả dưa của cô sang một bên, co người nằm lên đùi cô, hả tay ôm lấy eo mà dụi mặt vào bụng: "Em mặc dù là bị ép kết hôn với anh, bề ngoài cũng tỏ ra như bình yên là vì muốn trả nợ, nhưng mà em thật ra không yêu anh, em chưa từng muốn kết hôn với anh. Anh, anh không biết phải nói thế nào, nhưng anh thật sự chưa từng có ý nghĩ trả thù, cũng chưa dám nghĩ đến một ngày em gặp được người mà mình yêu, sau đó bỏ anh đi.."

"Em, làm gì có.."

"Đúng vậy, em chưa từng nói yêu anh, em chỉ xem cuộc hôn nhân này là bổn phận." Dương Quang Trường cay cay sống mũi, giọng nhẹ tênh: "Anh không muốn em nghĩ như vậy, em không yêu anh cũng được, nhưng em cũng không được yêu người khác, anh là chồng em, em dù không yêu thì em cũng chỉ được có mỗi anh thôi."