Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ

Chương 77




Quang Trung gục mặt lên vai anh, bả vai run nhẹ: "Vậy anh đừng đi đâu nhé, ở lại với em, đừng đi. Sau này sẽ không còn xảy ra chuyện như tối qua nữa, em hứa sẽ không xảy ra một lần nào nữa, sau này anh vẫn là quản gia mà em tin tưởng nhất, em vẫn là cậu chủ kiêm em trai của anh, chuyện hôm qua anh đừng nhớ tới nữa nhé?"

"Cậu chủ, tôi.." Lý Tuyên hồi hộp, tay run run nâng mặt Quang Trung lên, nhẹ nhàng hôn lên má cậu.

"..."

"Tôi, thật ra.." Lý Tuyên lồng ngực đập dồn dập như sắp ngạt, lau nhẹ giọt nước đọng trên mắt cậu, giọng nhỏ xíu, căng thẳng đến lấp bấp: "Tôi, nếu, nếu, nếu tôi cũng là, là, là.."

Quang Trung không biết tại sao trong lòng vô cùng vui vẻ, đưa tay lên sờ má, gấp gáp muốn nghe câu nói của Lý Tuyên. "Là? Là cái gì?"

"Là, tôi, tôi cũng là.." Lý Tuyên bị Quang Trung làm cho ngượng chín mặt, không dám đối mắt, gãi gãi đầu ngón tay. "Là đồng tính!"

"..."

---------------

King kong.

Mặc Liên và Dương Quang Trường sau hơn 7 tiếng tung tăng đi dạo từ thành phố A đến thành phố B thì cuối cùng cũng về tới nhà của Mặc Ly.

Nói là nhà nhưng Mặc Ly được Dương Quang tặng cho căn biệt thự khá gần công ty để bà thuận tiện đi lại.

Một người đàn ông dáng gầy ốm, ăn mặc trang nghiêm, đường nét trên khuôn mặt rất rõ ràng, dáng vẻ quyến rũ tinh tế đi ra mở cửa.

Ánh mắt của Mặc Liên có chút nhìn chăm chú.

Lách cách.

"Xin hỏi, hai vị là..?" Người đàn ông kéo dài âm cuối đợi câu trả lời.

Mặc Liên không trực tiếp trả lời, nghiên đầu nhìn Dương Quang Trường, giọng điệu vô cùng hồn nhiên: "Mẹ đang nuôi trai trẻ sao thầy?"

Dương Quang Trường cũng lộ ra cái vẻ mặt ngu ngơ, giọng điệu mềm yếu bám vợ: "Anh không biết."

"A, thì ra là cô chủ và chồng của cô." Người đàn ông nở nụ cười, mở toang cửa ra, dang tay mời hai người đi vào. "Tôi là quản gia ở đây, tên là Hoàng Minh, không phải là trai trẻ bà chủ nuôi đâu ạ."

"Ủa vậy hả?" Mặc Liên như thể ngạc nhiên, ánh mắt hối lỗi. "Xin lỗi anh nha."

"Vâng, không sao đâu."

"Mẹ tôi đâu?"

Hoàng Minh cười lịch sự, nghiêm túc trả lời: "Bà chủ đang ở công ty ạ, cô chủ vào nhà nghỉ ngơi trước, để tôi gọi cho bà chủ về?"

"Không cần đâu." Dương Quang Trường nắm tay Mặc Liên, nhàn nhạt nói: "Cậu vào làm việc của mình đi."

Nói xong, anh kéo Mặc Liên trở lại xe, khuôn mặt cô và anh bỗng chốc cùng nhau hoá lạnh nhạt.

Rầm.

Xe rất nhanh đã khởi động xong rồi chạy vút đi.

Hoàng Minh vẫn đứng đó nhìn chiếc xe đi mất hút, khuôn miệng khẽ cong lên, ánh mắt mờ nhạt lên vẻ đẹp ma mị. "Gặp được em rồi, em gái!"

Dương Quang Trường lái xe thẳng tới công ty của Dương Quang, dù sao thì cũng thuận đường về biệt thự Mặc Liên nên ghé qua một chút.

Vào công ty, bao nhiêu nhân viên như nhìn đắm đuối vào Quang Trường, anh từ một con người chỉ có vest đen u ám mà từ sau khi có vợ rồi thì những bộ quần áo đôi trẻ trung năng động, có cả đáng yêu anh cũng không ngại mặc cùng với cô.

Yêu đời hẳn lên..



Đi đến đâu cũng thấy tiếng xì xào bàn tán sau lưng, phía trước thì lại bao nhiêu con người cúi đầu chào.

Còn khó chịu hơn khi Mặc Liên lúc ở trường, thì ra Dương Quang Trường còn mệt mỏi hơn cô gấp cả trăm ngàn lần.

"A ba!"

Dương Quang đi phía trước, đang cầm lật tập hồ sơ nói chuyện với trợ lí, ông nghe tiếng gọi ngọt ngào thân thiết đó có chút ngạc nhiên, giương tầm mắt nhìn xem, vẻ mặt nghiêm túc bỗng chốc hoá vui vẻ cưng chiều: "Mặc Liên?"

Mặc Liên chạy lon ton tới, cười tươi như hoa ôm cánh tay của ông. "Baba, con nhớ ba lắm!"

Dương Quang bỏ bê con ruột, cười hiền hoà xoa đầu Mặc Liên. "Ba cũng nhớ con lắm, hôm sinh nhật con ba không dự được, khoảng 5 giờ chiều con sang nhà ăn cơm với ba nhé?"

"Vâng ạ!"

"Ủa ba?" Dương Quang Trường kéo Mặc Liên lại, thắc mắc hỏi: "Còn con nè, ba phải nói là nhớ hai đứa con chứ?"

"..." Trợ lý câm lặng, không dám lên tiếng.

Đây là đâu, tui là ai? Tui mới nghe cái gì vậy?

Dương Quang đang bận, ông nhìn Dương Quang Trường bằng ánh mắt ghét bỏ, đanh đá nói: "Cậu là ai? Tôi không quen!"

"Ủa ba?"

"Chiều nhớ tới nhé Mặc Liên!" Dương Quang lại xoa xoa đầu cô cưng chiều. "Ba đang có việc, tối gặp lại rồi ba với con nói chuyện tiếp nhé?"

Mặc Liên gật gù: "Dạ!"

Vừa thấy Dương Quang đã xa xa, cô liếc nhìn Dương Quang Trường, hất cằm đanh đá ngoảnh mặt: "Thầy là ai? Em không quen."

"Ơ vợ.." Dương Quang Trường bề ngoài như tủi thân đáng thương nhưng ở trong thì được vợ trêu khoái muốn chết đi rồi. "Anh là chồng em mà."

Cô lại lon ton đi tìm Mặc Ly, nghe bảo bà làm giám đốc, Dương Quang Trường nắm tay cô đi lòng vòng cả buổi.

"Thầy có thật sự biết phòng của mẹ ở đâu không vậy?"

"Vợ ơi, em bình tĩnh!" Quang Trường có đếm xỉa gì tới phòng ai làm gì đâu, anh đi làm thì đứng thang máy riêng đi thẳng lên phòng mình chứ có xem sơ đồ công ty công ty bao giờ. "Anh là lâu rồi chưa tới nên quên thôi, em đừng tức lên, hại sức khoẻ lắm."

"..." Mặc Liên thở mạnh một hơi kiềm chế, moi điện thoại ra gọi điện.

Vừa quay số đã có hai cô gái ôm hồ sơ níu kéo nhau đi tới hỏi thăm. "Hai người tìm ai sao?"

Có vẻ là nhân viên mới nên không biết Dương Quang Trường, anh "ừ" một tiếng, hỏi: "Giám đốc Mặc ở đâu?"

Mặc Liên thấy vậy liền nhét điện thoại lại vào túi.

Hai bà chị này nhìn từ trên xuống dưới Quang Trường, rồi lại nhìn sang Mặc Liên, trầm ngâm mấy giây, hai người nhìn nhau cười "hí hí".

"Tôi đưa anh đi nhé?"

Hai bà chị này bắt đầu đi tới kẹp tay Dương Quang Trường, ánh mắt hớn hở nhiệt tình lôi kéo anh đi. "Đi thôi anh đẹp trai, cả em gái nữa."

Dương Quang Trường trợn tròn mắt.

"Đi đi, hai anh em trông có nhiều nét giống nhau quá đi, là cặp anh em ruột đẹp nhất mà tôi từng thấy đó."

Anh như sốc nặng, giật mạnh tay ra, ai muốn thấy vợ ghen chứ anh là anh không hề muốn, vợ người ta ghen thì quạu quọ, tìm cách trút giận trông rất đáng yêu. Còn Mặc Liên thì mai danh ẩn tích, ánh mắt chán ghét và cả lời nói đều làm anh hoảng sợ đến tổn thương.



Quang Trường len lén nhìn ra phía sau, xem biểu cảm của Mặc Liên.

Cô không có chút cảm xúc gì, thấy ba người phía trước dừng lại, cô nghiên đầu hỏi: "Sao không đi nữa ạ?"

"Vợ?" Dương Quang Trường không biết tại sao lại có chút hụt hẫng, rõ ràng anh sợ cô thấy cảnh này thì sẽ tránh mặt anh, vậy mà giờ lại có chút nhói ngực.

"Hả? Anh gọi tôi sao?" Bà chị gái như cười điên, ôm lại cánh tay của anh, thích thú: "Chồng ơi, anh đẹp trai quá đi a."

"Gì vậy?" Bà chị bên trái lên tiếng, ôm tay anh cọ cọ má vào. "Anh gọi em mà, đúng không chồng? Khi nào mình cưới đây chồng ời?"

Gì vậy mấy mẹ..

Mặc Liên đờ đẫn mặt mày, ánh mắt khó hiểu nhìn hai người phụ nữ ôm chồng mình.

Cô không có kiên nhẫn để đợi mấy người này chơi, trực tiếp đi vòng qua móc điện thoại một lần nữa quay số của Mặc Ly.

"Vợ." Dương Quang Trường sững sốt mạnh, một lần nữa hất mạnh tay hai bà chị này ra, vội vàng chạy theo Mặc Liên: "Vợ ơi, em nghe anh giải thích đã."

Hai người phụ nữ bị anh hất mạnh quá mà té xuống sàn, giấy tờ văng tứ tung, ngơ ngác nhìn anh đẹp trai gọi em gái bằng vợ.

Là tướng phu thê đó mấy má..

"Vợ ơi." Dương Quang Trường bắt cánh tay Mặc Liên kéo lại, sợ cô lại né mặt anh nên ôm luôn cô lên cao. "Anh, anh không có gì với mấy người đó đâu, em đừng giận anh mà."

"..." Mặc Liên không phản ứng, vừa lúc Mặc Ly bắt máy. [Con gái yêu của mẹ, con khi nào lên đây vậy? Mẹ nhớ bé quá đi.]

"Con đang ở công ty nè, mẹ ở phòng nào vậy?"

Mặc Ly đang làm nũng với Mặc Liên, nghe vậy giọng bà vừa ngạc nhiên vừa mừng: [Con lên luôn rồi hả? Mẹ ở lầu 41, đầu dãy hành lang, bé tới đây chơi với mẹ đi.]

"Vâng ạ, con tới liền!"

Tắt máy, Mặc Liên vùng chân muốn xuống nhưng Dương Quang Trường ngang nhiên ôm cô đi tìm Mặc Ly, giọng điệu rất cân nhắc: "Vợ ơi, em đừng ghen rồi tránh mặt anh nhé?"

"..." Mặc Liên giật môi kì thị, nghĩ sao vậy, nghĩ làm sao gương mặt cô đáng yêu thế này, ra đường cũng không thiếu tiền, nghĩ sao mà rảnh rỗi đi ghen tuông cho mệt, rồi suốt ngày chẳng lẽ ở đó giữ chồng mãi? Nhưng mà cục cưng sợ vợ giận cũng đáng yêu quá đi a. "Em có giận gì đâu."

"Em đương nhiên là không giận rồi." Dương Quang Trường nũng nịu: "Nhưng mà em tránh mặt anh, anh không muốn đâu, em đừng tránh mặt anh có được không? Anh thật sự không có quen biết gì hai người đó đâu.."

"Em biết rồi". Mặc Liên ghé sát mặt vào môi anh, lướt nhẹ từ môi hôn lên mí mắt của anh. "Em tin thầy mà."

"..." Dương Quang Trường như đứng hình, cảm giác gần đây Mặc Liên rất hay nói những câu thể hiện tình cảm, có lẽ là sợ anh buồn tủi, nghĩ rằng anh là đơn phương, ép buộc cô nên mới cố nói ra những lời mà cô cảm thấy sến súa đó để dỗ ngọt anh.

Sướng chết đi được..

Quang Trường thuận thế má đang đỏ lên mà làm nũng: "Nhưng mà, người ta sợ lắm. Em ôm anh mãi có được không?"

Dường như rất lâu rồi, cô ngoại trừ tặng một chiếc ghim cài áo bằng vàng của anh và sợi dây chuyền bằng ngọc trai nhặt được ở biển, cả tiền công làm Quang Trung cũng không nhận, tính ra cô chưa tặng cho anh món quà nào đàng hoàng. Trong khi anh mỗi lần công ty nhập được viên kim cương nào đẹp mắt thì cũng đều mang về rồi thức trắng đêm làm thành những món đồ handmade đáng yêu tặng cho cô.

Cô biết anh nói dối rằng đó là những viên đá trang trí bình thường, nhưng mà có viên đá nào mà trong suốt lại sáng lấp lánh mà không có vết xước như vậy không chứ? Đồ ngốc.

"Hay em tặng cho thầy một món quà nhé?" Mặc Liên 2 chân vòng kiềng ôm hông anh, 2 tay cũng ôm lấy cổ để anh từng bước đi tìm Mặc Ly. "Thầy muốn quà gì?"

"Tặng quà cho anh sao?" Dương Quang Trường có chút sững sốt, được vợ tặng quà đương nhiên là thích rồi, nhưng mà anh có thiếu thứ gì đâu chứ. "Anh được nhận quà sao?"

"Sao lại không?" Mặc Liên cọ cọ chóp mũi lên đầu mũi của anh, giọng điệu yêu chiều: "Em chỉ toàn nhận quà của thầy thôi, bây giờ em cũng muốn tặng thầy một món, nhưng em không hiểu đàn ông thích gì, thầy thích gì thì cứ nói, nhé?"

Dương Quang Trường dừng bước chân lại: "Anh, quà gì cũng được sao?"

"Vâng". Mặc Liên cười, gật gù: "Khó thế nào em cũng cho thầy."