Đại Thiếu Gia Là Đồ Nghiện Vợ

Chương 80




Còn chưa ăn được bao nhiêu mà..

Cậu thanh niên kia không biết phải làm thế nào, vội vàng ngồi xổm xuống thu gom rác lại.

Chưa tới 10s, trên tay cậu đã cầm cả đống túi giấy, cúi đầu một lần nữa: "Xin lỗi rất nhiều, tôi đền lại cho cô nhé, bao nhiêu tiền vậy?"

"Không cần đâu!" Mặc Liên mặt mài xụi lơ, lắc lắc đầu xoay mặt đi.

"A, nhưng mà.." Cảm giác mắc nợ không thoải mái chút nào, cậu thanh niên vội đi lên cản đường cô lại: "Nếu cô ngại thì tôi mời cô đi ăn đi, coi như xin lỗi."

"Không cần đâu, tôi cũng không muốn ăn nữa!" Mặc Liên nói: "Cậu vứt giúp tôi đống rác đó là được rồi."

"Nói gì vậy chứ?" Cậu ta hơi nhíu mài, vẫn không muốn mắc nợ, nhất là nợ phụ nữ: "Tôi cảm thấy rất ngại, cô ít nhất thì cũng nên nhận lại tiền đi, cô đọc số tài khoản đi."

"Không cần thật mà!" Mặc Liên thiếu kiên nhẫn, tay chống nạnh, mặt nổi cáu: "Cậu tránh ra cho tôi đi có được không?"

"..." Chàng thanh niên này thấy biểu cảm của Mặc Liên thế này chắc chắn là bị rơi đồ ăn nên buồn bực, mà trông đáng yêu phết. "Vậy cô đi đâu, một lát nữa tôi mang đồ ăn trả lại cho cô."

"..." Hậm hực, Mặc Liên suy nghĩ một chút, nói: "Không cần, cậu muốn đền thì chỉ tôi tới nơi bán vòng cổ cho thú cưng đi."

"Cô cũng nuôi thú cưng nữa à?"

"Ừm."

"Được!" Cậu trai cười cười, xoay người bước đi: "Tôi cũng định đi tới tiệm bán đồ cho thú cưng đây, đi cùng đi."

Mặc Liên nghe vậy liền trở nên vui vẻ ngay lập tức, đi lon ton theo.

"Tôi tên Tuấn Hưng, cô tên gì?"

Mặc Liên dù đi đã được 3 vòng rồi nhưng vẫn còn tò mò, tìm kĩ lại xem còn có thứ gì vui hay không. "Mặc Liên!"

"Mặc Liên?" Tuấn Hưng thuận tay vứt rác vào sọt, nghiên đầu lại nhìn cô: "Nghe rất quen nha."

"Tất nhiên rồi!" Cô không quan tâm lắm, nhàn nhạt nói.

"Hửm?" Tuấn Hưng cười: "Tất nhiên là như thế nào? Cô rất nổi tiếng sao?"

"Không có." Mặc Liên lắc đầu: "Nếu tôi mà nổi tiếng thì cậu đâu có hỏi tôi như vậy."

"..." Cậu ta càng nói càng thấy đáng yêu, từ cách nói lẫn ngoại hình đều đáng yêu nha. "Vậy cô bao nhiêu tuổi?"

"..."

"A". Tuấn Hưng chợt nhận ra mình hơi bất lịch sự, vội sửa lời: "Tôi chỉ là cảm thấy cô bề ngoài giống như con nít vậy, nhưng mà nhìn lại thì cũng không thể nào là học sinh cấp 2 được nên mới tò mò một chút thôi."

"Vừa qua sinh nhật 18 tuổi vào hai hôm trước!"

"18 á?" Tuấn Hưng có chút sững sốt, nhìn lại từ trên xuống dưới, có chút buồn cười, giọng điệu như trêu đùa: "Oa, lớn quá!"

"..."

"Là người quen của cô chủ sao?"

"Ai mà biết."

"Vậy chúng ta có nên báo sếp không?"

"Biết đó là ai mà báo?"

"Để tôi báo!"

Cả ba người còn lại đồng loạt nhìn anh vệ sĩ đang đứng nghiêm túc nhất, gật đầu đồng thanh: "Ừ!"

"..."

Ting.

Dương Quang Trường nhận tin nhắn, liếc nhìn một cái, anh thường sẽ không đưa số điện thoại riêng cho người khác, chắc là quan trọng.

"..."

Sắc mặt có chút khó coi, Quang Trường giật giật khoé môi.

Ơi là trời, vợ ơi vợ.

Anh quay số gọi cho 'Phu nhân bánh bao', đầu dây bên kia phải 10s sau mới bắt máy: [Gì vậy?]

Gì vậy? Anh ở đây nhớ em sắp không chịu nổi rồi, mà em..



[Ấn nhầm sao?]

Tút.

"..."

Dương Quang Trường đờ đẫn mặt mày, biết chắc rằng cô sẽ không lừa dối anh, nhưng mà vẫn không kiềm chế được.

Gọi lại.

[Alo?]

"Vợ ơi." Dương Quang Trường nũng nịu: "Em đang làm gì vậy?"

Mặc Liên đứng nép sang một góc nói chuyện, liếc nhìn ra ngoài cửa, vẫn không thấy vệ sĩ ló đầu ra, cô thở dài: "Em đi mua vòng cổ cho Ti Gơ."

[Em đi với ai vậy?] Giọng điệu của anh như vô tội, nhưng là có ý thăm dò: [Có mang vệ sĩ theo không?]

Mặc Liên tắt máy.

Chưa tới 30s sau cô lại gọi trực tiếp video cho anh.

Dương Quang Trường vui vẻ mở máy.

Mặc Liên cùng Hoàng Tuấn ở chung một màn ảnh, cô nghiêm túc nói: "Thầy bảo mấy người đó đừng có trốn nữa, ra đây xách đồ phụ em một chút!"

Tút.

"..."

"Đó là ai vậy?" Hoàng Tuấn đứng thẳng lưng lại nghiên đầu hỏi Mặc Liên: "Hình như tôi cũng gặp ở đâu rồi thì phải.."

"Ừm". Mặc Liên tắt điện thoại, lại tiếp tục xem vòng cổ. "Chồng tôi!"

"..." Hoàng Tuấn như kinh ngạc đến hoang mang: "Cô, sao, có chồng sớm vậy?"

Cô nhìn mãi cũng không tìm thấy cái nào to cho vừa cổ của Ti Gơ mặc dù cái nào cũng đẹp, hơi buồn bực: "Sao lại không có món nào vừa hết vậy?"

Cũng là chuyện nhà người ta, cứ đền bù trước đã: "Vậy cô nuôi chó hay mèo? Màu như thế nào? Bao nhiêu cân?"

"..." Mặc Liên nhìn cậu ta, trầm ngâm suy nghĩ, chậm chạp kể lại từng chi tiết: "Là hổ, màu trắng sọc đen, 285 cân!"

"..."

Nhân viên nghe vậy cũng bàng hoàng, ai mà tin cô trông như vậy mà lại nuôi hổ: "Xin lỗi em gái, nhưng mà chỗ chúng tôi không có bán loại vòng cổ cho hổ.."

"Không có hả?" Mặc Liên hơi ủ rũ ngó nhìn xung quanh thêm một lượt.

Thấy cô như vậy, nhân viên có chút khó chịu, bên ngoài thì cười cười nhưng bên trong đã không xem cô ra gì từ lâu: "Hay em có thể mang ảnh hoặc mang hổ tới để cho thợ đo rồi thiết kế cho nó một cái!"

Nghe vậy Mặc Liên liền lục lọi điện thoại tìm ảnh, đưa ra cho nhân viên xem bức ảnh của Ti Gơ chụp cùng với cô: "Bé Ti Gơ lớn như vậy nè, đo bằng mắt được không ạ?"

Hoàng Tuấn hơi ngã người sang xem ảnh, Ti Gơ trông ngoan ngoãn như vậy, khung cảnh cũng rất đẹp, lại không tin, chắc chắn là đi vườn thú. "Đáng yêu quá nhỉ?"

"Ừm ừm." Mặc Liên cười tít mắt, thu lại điện thoại: "Chị làm được không ạ?"

Ánh mắt của nhân viên càng ngày càng lộ vẻ khinh thường, điềm tĩnh nói: "Này em gái, nếu em muốn ủng hộ thì rất cảm ơn, nhưng em đừng tới đây nói nhăng nói cuội, tụi chị là nhân viên làm công ăn lương, hằng ngày tiếp khách rất mệt mỏi, không có nhiều thời gian chơi với em gái đâu!"

"..."

Lần đầu tiên bị sỉ nhục thẳng thế này không dễ chịu chút nào, ánh mắt cô hiện rõ nét lạnh nhạt. "Tôi không chơi với chị."

Hoàng Tuấn cũng cảm thấy dường như Mặc Liên tỏ vẻ quá lố rồi, cái cảm giác thiện cảm cũng không còn nữa, cậu thở hắc ra, đè đầu Mặc Liên xuống: "Xin lỗi, chúng tôi đi ngay đây!"

Bập.

"Aa.."

"Thầy.."

Dương Quang Trường nhíu mài, siết chặt cổ tay Hoàng Tuấn vặn vẹo, gặng giọng: "Cậu là ai mà dám động lên đầu Mặc Liên?"

Hoàng Tuấn đau đớn, mặt mài nhăn nhó, lớn tiếng quát: "Bỏ ra, anh làm cái gì vậy?"

"Thầy làm gì vậy?" Mặc Liên nắm cổ tay anh giật ra: "Bỏ ra!"

Quang Trường hơi nhíu mài, hất mạnh tay Hoàng Tuấn ra, phủi nhẹ tay, lại quay sang vuốt má Mặc Liên.

Kéo cô vào lòng, anh liếc nhìn hết thảy cả cửa hàng một lượt, cũng khá to.

"Anh muốn mua gì ạ?" Nhân viên cười tươi, chạy luôn ra hướng dẫn cho anh: "Ở đây có vật dụng cho thú cưng, tất cả loại hàng nhập khẩu nước ngoài đều ở đây, anh muốn mua gì để em giúp anh chọn nhé?"



Dương Quang Trường lạnh lẽo nhìn người phụ nữ trước mắt, lạnh giọng: "Lúc nãy cô bảo vợ tôi nói nhăng nói cuội?"

"A" Nhân viên này có chút hoảng, lại một người nữa đi tới, thẳng thắng nói: "Xin lỗi, nhưng ở đây chỉ bán đồ vật cho thú cưng chứ không bán đồ cho thú thuê!"

Dương Quang Trường không trả lời, trực tiếp cởi áo khoác lên cho Mặc Liên ôm rồi ôm lên, nói với trợ lí: "Trời khá nóng, ở đây không có điều hoà thì phá đi."

Trợ lý Bạch Khanh khẽ cúi đầu: "Vâng sếp!"

Lộp cộp tiếng bước chân của anh đã xa.

Bạch Khanh ngẩng cằm, khoé môi cong cong lên như thể sắp được chơi một trò chơi thú vị.

Nhân viên cảm thấy lời nói từ miệng Dương Quang Trường thốt ra không giống như nói cho qua chuyện một chút nào, có chút đáng sợ..

Phía sau đó là tiếng va chạm đổ vỡ giữa cửa kính, đồ vật hoà cùng tiếng la hét trong bất lực. Khung cảnh bừa bồn và ồn ào làm kinh động đến những dãy cửa hàng xung quanh.

Nhớ ra rồi, Hoàng Tuấn nhớ ra rồi.

Cái cô bé đáng yêu học giỏi mà em gái cậu ta rất hâm mộ, hâm mộ đến mức nhịn ăn uống chỉ để một lần mua được vé máy bay để đi xem Mặc Liên thi đấu, căn phòng cũng dán rất nhiều hình ảnh của cô và nhờ cô mà em gái cậu ta mới trở nên chăm học vì mơ ước muốn gặp cô một lần ngoài đời..

Hoàng Tuấn đứng trên lầu nhìn xuống Dương Quang Trường đang ôm Mặc Liên đi ra khỏi trung tâm thương mại.

Thì ra ở ngoài xinh xắn đến vậy sao?

Dương Quang Trường mở cửa xe, thả cô ngồi xuống, tay chống lên trên mui nhìn chăm chăm cô.

"..." Mặc Liên cũng giương mắt lên nhìn anh, vết son ở trên áo vẫn còn đó, đang buồn bực nên không muốn nói chuyện, cô nghoảnh mặt trèo sang ghế lái.

Biết là cô không có chìa khoá xe nên không chạy được, anh ngồi vào đóng sầm cửa lại, tiếp tục nhìn cô.

Chậc.

Dương Quang Trường nhìn xuống bàn tay ngang ngược của cô đang chìa ra, vờ như không hiểu, anh đặt tay lên.

Mặc Liên nhíu mài hậm hực, giật tay ra rồi lại chìa ra đòi chìa khoá.

Anh vẫn không nói gì, moi túi ra đặt lên tay cô.

Mặc Liên trợn dọc, thiếu kiên nhẫn chìa ra một lần nữa.

Dương Quang Trường lần này cúi đầu đặt cằm mình lên, vẻ mặt lộ rõ biểu cảm giận dỗi.

Bốp.

"V-vợ?"

"Chìa khoá xe!"

Dương Quang Trường tủi thân ôm má, giận cá cũng không nên chém anh như vậy chứ, người ta vô tội mà. "Không đưa!"

Mặc Liên nhíu mài, tay vẫn chìa ra: "Đưa đây."

Quang Trường ngồi khoanh tay lại, lắc đầu kiêu ngạo: "Anh không đưa!"

"Em nói đưa đây!"

"Anh không đưa đó, thì làm sao?"

"..." Không có tính kiên nhẫn, Mặc Liên vứt áo khoác của anh ra mở cửa xe đi ra ngoài.

Rầm.

"Ơ ơ vợ?"

Còn xe của cô nữa mà, Mặc Liên lấy trong túi áo ra chìa khoá xe rồi đi thẳng tới lên xe khởi động.

Dương Quang Trường cũng muốn đi cùng, nhưng mà cửa bị khoá rồi, xe của cô không nhường nhịn lùi thẳng rồi bẻ cua chạy lao đi mặc cho anh ở phía sau hoang mang như thế nào.

Anh càng ngày càng hoang mang rồi, như không lại bị chém ngang, anh còn đi rước cô mà bây giờ lại thành bị bỏ rơi thế này.

Bỏ chồng trôi sông lạc chợ..

Mặc Liên vừa về tới cửa thì liền bình thường trở lại. Tung tăng mang đống đồ ăn vặt đi ra chơi với Ti Gơ.

Cô nằm lên thân của Ti Gơ, vừa ăn vừa ngắm nhìn bầu trời cao xanh trong ấy, một góc ở bên kia bắt đầu bay tới những đám mây xám xịt nhưng nắng vẫn rất chói chang.

"Ti Gơ, chị hỏi em nhé?"

"Grrrr.."