Đại Thú Tân Nương

Chương 36




Tất cả mọi người trong Tuý Tiên Lâu đều đình chỉ mọi thanh âm huyên náo, bát đĩa vò rượu trên bàn cũng đều dọn hết, lão bản đưa lên ghế thái sư, Lăng Viễn Sương ngồi trên cùng, những người khác khoanh tay phân ra đứng hai bên. Dương Mạc Tuyền đứng ở phía cuối cùng, giữa sân có bốn người đang đứng mà trong mắt nàng lại chỉ có một bóng hình xinh đẹp duy nhất.

Lí Tại Sơn vẻ mặt phúc hậu, khi tươi cười đầy mặt lại càng hiện rõ vẻ vui mừng, cười nói với Lăng Viễn Sương: “Vừa mới rồi Vương gia cũng nói đôi lứa trời định, không biết Thái Hậu người đối với việc hôn sự của Tử Nhan Quận chúa cùng Tu nhi có ý thế nào?”

Từ Liễu Thanh đứng bên cạnh mà lòng âm thầm sốt ruột, lại không dám nói chen vào, nàng biết vị Thái Hậu đại tỷ này cũng vẫn không thích mình. Năm đó nếu không phải Lăng Viễn Kiếm cố ý muốn thành thân với nàng thì căn bản nàng đã không vào được đại môn Lăng gia.

Năm đó tuy Lăng Viễn Sương là quý phi, nhưng căn cơ tại hậu cung cũng không ổn, Lăng Vương bất quá là một Vương gia khác phái(không thuộc hoàng tộc), bối cảnh so với Hoàng Hậu cùng một vài phi tử khác thì thế lực yếu kém xa, cho nên đã nghĩ đến việc thông qua đám hỏi để củng cố địa vị, hơn nữa đã xem xét chọn được một người tốt, chính là nữ nhi của một đại tướng quân tay cầm trọng binh. Nếu Lăng Viễn Kiếm cưới được nữ nhi của tướng quân đó, vậy liền có nghĩa là nàng được quân phương ở phía sau hậu thuẫn, mặc kệ là nàng có địa vị gì ở hậu cung thì cơ hội để nhi tử đoạt vị đều tăng lên rất nhiều. Nhưng Lăng Viễn Kiếm lại thà chết cũng không đồng ý, cuối cùng không có biện pháp liền chỉ có thể để cho đệ đệ của bọn họ năm ấy mới mười bốn tuổi là Lăng Viễn Án cưới nữ nhi mười tám tuổi của nhà tướng quân đó, sau lại dựa vào Lăng Vương phủ cùng quân phương hai cỗ lực lượng đó mà trong cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế giành chiến thắng. Nhi tử Lăng Viễn Sương là con thứ bảy của tiên hoàng lên ngôi hoàng đế, mà nàng thành Thái Hậu.

Lăng Viễn Án Từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, hơn ba mươi tuổi liền chết bệnh, Lăng Viễn Sương cũng chỉ còn lại một đệ đệ duy nhất là Lăng Viễn Kiếm, oán khí có lớn đến đâu cũng đều tiêu tan, chỉ là đối với Từ Liễu Thanh lòng vẫn mang khúc mắc, cho rằng nàng là hồng nhan hoạ thuỷ, dựa vào mỹ mạo mê hoặc Lăng Viễn Kiếm, còn khiến cho người Lăng gia điêu linh, thế lực Lăng Vương phủ lại không lớn bằng ngày trước. Cho nên để Lăng Tử Hạo lấy Vân La, vừa là ý muốn của Lăng Tử Hạo mà về mặt khác cũng quan trọng nhất chính là muốn mượn sức Bát Vương gia. Tuy rằng trong triều nhìn như hài hoà nhưng kỳ thật có vài cỗ thế lực vẫn âm thầm đối kháng, Hoàng Thượng thế đơn lực bạc, có thể mượn sức Bát Vương gia tương trợ thì ngôi vị Hoàng đế tự nhiên càng thêm củng cố.

Căn bản Từ Liễu Thanh đối với Lí Vi Tu thay đổi quan điểm không ít, nhưng Lí Tại Sơn một lần lại một lần ép buộc, hảo cảm cũng biến thành phản cảm. Hôm nay mượn cơ hội góp lời với Thái Hậu, mặc kệ là ý của Lí Tại Sơn hay Lí Vi Tu thì việc đem Nhan nhi gả qua thế nào cũng không thể đáp ứng. Đáng tiếc lời này của nàng lại không thể nói với Thái Hậu, lúc trong phủ nàng bất quá chỉ nói giúp Dương Mạc Tuyền mấy câu mà Thái Hậu đã liền không thích Dương Mạc Tuyền, càng thêm sủng ái Vân La. Giờ nếu không nói, Thái Hậu còn có thể châm chước, nếu nàng nói thì sợ là sẽ không thể vãn hồi, một khi tức lên, trước mặt nhiều người như vậy hạ một đạo ý chỉ, vậy Nhan nhi tất phải gả cho Lí Vi Tu không thể nghi ngờ, mà lão gia còn cho đây là một hôn sự môn đăng hộ đối, tự nhiên cũng sẽ đồng ý. Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính Nhan nhi nàng thôi, chỉ cần nàng đem câu nói “gả cho trư cẩu cũng không gả cho Lí Vi Tu” lần trước lặp lại lần nữa thì mặc dù đắc tội với người nhưng việc hôn sự này cũng sẽ thất bại.

Lăng Viễn Sương đánh giá Lí Vi Tu cùng Lăng Tử Nhan, một người khí vũ hiên ngang, một người xinh đẹp như hoa, hai người đứng cùng một chỗ, thật đúng là giống một đôi người ngọc, ngay cả Lăng Viễn Kiếm cũng đều đồng ý, nàng cũng vui vẻ làm hồng nương. Bất quá đây dù sao cũng là việc chung thân đại sự, phải được đương sự đồng ý mới được, liền cười hỏi Lăng Tử Nhan: “Lần trước Nhan nhi nói với bác rằng trong lòng đã có ý trung nhân, có phải là Lí Vi Tu không?”

Lăng Tử Nhan nhìn thoáng qua Lí Vi Tu, bĩu môi nói: “Đương nhiên không phải.”

Từ Liễu Thanh nghe xong, thần sắc liền buông lỏng, lập tức yên lòng.

Lăng Viễn Sương nhướn mày, cười nói: “Sao? Vậy người vừa ý Nhan nhi là ai? Thừa lúc hôm nay ai gia cao hứng liền giúp ngươi làm mối.”

Ngay cả Từ Liễu Thanh cũng muốn biết Lăng Tử Nhan rốt cuộc thích ai, nữ nhi thật sự đã lớn rồi, có thích một người cũng sẽ không nói cho mẫu thân là nàng, chính là nữ nhi luôn luôn tâm cao khí ngạo, có thể lọt được vào mắt của nàng đã là không dễ, có thể chiếm được phương tâm của nàng lại càng khó hơn, không biết công tử nhà ai lại có mị lực đến vậy?

Kỳ thật Lăng Tử Nhan thích ai, từ trong ánh mắt nàng cũng có thể biết được, bởi nàng vốn chính là một người vui buồn đều thể hiện hết trên nét mặt. Lúc Lăng Tử Nhan nhìn Dương Mạc Tuyền, hai mắt nàng toả sáng, trong ấy chứa đựng tình yêu không chút nào che dấu, Từ Liễu Thanh tâm tư vốn tinh tế, như thế nào lại đoán không được? Chính là nàng chưa từng nghĩ theo chiều hướng kia, cũng không có khả năng tưởng tượng, một người là nữ nhi mình, một người là con dâu, mà cũng là tẩu tẩu của Nhan nhi, hơn nữa đều là nữ nhân, mặc dù có thời điểm quá mức thân mật, nhưng vẫn cho rằng các nàng đồng niên kỷ, tình đồng tỷ muội, trong lòng còn thấy vui mừng, sao có khả năng biết người Lăng Tử Nhan thích chính là Dương Mạc Tuyền đây?

Tim Dương Mạc Tuyền đã muốn vọt lên tận cổ họng, mâu thuẫn trong lòng đem nàng chia thành hai nửa, vừa là sợ hãi Lăng Tử Nhan không hề cố kỵ, ở trước mặt bao người nói ra những lời kinh thế hãi tục, mặt khác lại hy vọng nàng không tuỳ tiện qua loa tắc trách chọn đại một người. Xem tình hình trước mặt, sợ là chỉ cần nàng nói ra một cái tên là đủ để định ra một hồi hôn sự.

Nếu là ngày trước, Lăng Tử Nhan chắc chắn sẽ thốt ra tên Dương Mạc Tuyền, cầu Thái Hậu thành toàn, nhưng sau hôm qua nghe được buổi nói chuyện với Trương Hằng, tuy rằng còn không biết miệng nhiều người có thể đảo lộn đúng sai, chảy vàng tan đá, nhưng có một chút khẳng định là Thái Hậu tuyệt đối sẽ không đồng ý để các nàng cùng một chỗ. Hiện giờ thời cơ chưa chín muồi, huống chi nàng ngay cả tâm ý tẩu tẩu còn không rõ, nếu giờ liền khơi lên sóng to gió lớn, sợ là ngay cả chút hy vọng cũng đều không có, nhưng nếu không nói ra người nào, chắc chắn sẽ phải gả cho Lí Vi Tu, việc này phải làm sao đây?

Lăng Viễn Sương thấy nàng mày nhăn tít lại, còn tưởng rằng nàng thẹn thùng ngượng ngùng không dám nói, liền nhân tiện bảo: “Nam tử trưởng thành cần lập thất, nữ nhi lớn rồi cần gả đi, Nhan nhi không cần thẹn thùng, cứ nói đi đừng ngại.”

Mọi người cũng hùa theo gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Lăng Tử Nhan nhãn châu chuyển động, lập tức nảy ra một chủ ý hay, có thể chặt đứt hoàn toàn ý niệm trong đầu Lí Vi Tu, đỡ phải để hắn luôn đến làm phiền mình, nhìn mà thấy ghét. Lăng Tử Nhan đi đến trước mặt Lăng Viễn Sương, lôi kéo tay nàng, làm nũng nói: “Nhan nhi biết bác hiểu rõ Nhan nhi nhất, kỳ thật trong lòng Nhan nhi cũng không có ý trung nhân gì, chỉ là cũng mong tìm được một như ý lang quân. Lí Vi Tu tuy rằng cũng tốt, nhưng là so với kỳ vọng của Nhan nhi thì còn kém rất xa.”

Lăng Viễn Sương nói: “Nhan nhi cứ nói ra xem.”

Lăng Tử Nhan lập tức bẻ đầu ngón tay đếm: “Thứ nhất, người này nhất định trông phải anh tuấn.” Nói xong nhìn thoáng qua Lí Vi Tu, nói: “Được rồi, cho là Lí Vi Tu bộ dáng cũng không kém, miễn cưỡng qua cửa đi. Thứ hai, người này phải đọc đủ thứ kinh thư, đầy bụng kinh luân. Thứ ba, Nhan nhi tuy có võ công những vẫn muốn tìm một phu quân võ công cao cường để bảo hộ mình. Nói đơn giản một chút chính là, người này vừa phải có dung mạo như Phan An, Tống Ngọc, lại vừa có tài của văn võ Trạng Nguyên thì Nhan nhi mới có thể cam tâm tình nguyện gả cho hắn.”

Từ Liễu Thanh cười cười lắc đầu, nữ nhi nàng làm việc rốt cục cũng chịu động não, vừa không làm mất mặt mũi người khác, lại vừa có thể khiến người ta biết khó mà lui, chính là yêu cầu nàng đề ra không khỏi quá cao đi, chớ nói Lí Vi Tu, dù phóng mắt tìm khắp cả thiên hạ này cũng bất quá chỉ tìm ra được vài người, mặc dù có khả năng đã sớm có thê thiếp. Bất quá thế này cũng ít nhất giải quyết được nan đề trước mắt, về phần chọn người làm con rể có thể cứ chậm rãi mà tìm.

Quả nhiên trên trán Lí Tại Sơn ứa ra mồ hôi lạnh, nhi tử hắn có mấy cân mấy lượng hắn là người rõ ràng nhất, vốn tưởng rằng thuyết phục được Lăng Viễn Kiếm, lại cầu được Thái Hậu chỉ hôn là việc này liền đại công cáo thành, sao biết Lăng Tử Nhan lại đưa ra yêu cầu hà khắc như vậy, tính toán lại lần nữa hoàn toàn thành không.

Lăng Viễn Sương cũng hiểu được Lăng Tử Nhan yêu cầu có chút quá, đang muốn hoà giải, lại nghe Lí Vi Tu nói: “Lời Quận chúa là thật sao?”

Lăng Tử Nhan khinh thường liếc Lí Vi Tu một cái: “Bản Quận chúa nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.” Nàng cùng Lí Vi Tu đã giao thủ, biết hắn võ công kém cỏi, cho dù có luyện thêm mười năm nữa cũng không có khả năng thành võ Trạng Nguyện. Văn lại càng không cần phải nói, vừa nhìn hắn đã biết là dạng người thô tục, cho nên bốn chữ “văn thao võ lược” cùng Lí Vi Tu hoàn toàn chẳng liên quan, như vậy liền có thể hoàn toàn khiến hắn đánh mất ý niệm này trong đầu, cũng có thể dùng để cự tuyệt những người khác nữa.

Lí Vi Tu lại nói: “Vừa rồi Quận chúa nói bộ dáng tại hạ miễn cưỡng quá quan, vậy chỉ cần ta đạt được văn võ Trạng Nguyên, có phải Quận chúa liền sẽ gả cho tại hạ không?”

Lăng Tử Nhan không hề nghĩ ngợi, nói: “Đương nhiên!” Lập tức lại bổ sung: “Nhưng phải có kỳ hạn, nếu ngươi bảy mươi, tám mươi tuổi mới đạt được, chẳng phải là muốn ta chờ ngươi cả đời sao? Một năm đi, một năm sau nếu ngươi đó thể đoạt được văn Trạng Nguyện, lại cũng dành được võ Trạng Nguyên, ta liền sẽ gả cho ngươi, còn nếu không được, vậy về sau cũng đừng lại đến phiền ta.”

Thần sắc Lí Vi Tu thản nhiên, đáp: “Được, chúng ta đây coi như ở trước mặt Thái Hậu, vỗ tay lập lời thề.”

Lăng Tử Nhan cười lạnh nói: “Vỗ liền vỗ, sợ ngươi làm không được thì chỉ tổ tự rước lấy nhục.”

Ba tiếng vỗ tay thanh thuý vang lên, người bên ngoài lại tâm tình bất đồng.

Lí Tại Sơn thầm trách nhi tử quá tự phụ, không biết trời cao đất rộng, chớ nói một năm, cho dù có mười năm, hai mươi năm sợ cũng không đoạt được. Lấy không được Quận chúa là chuyện nhỏ, nếu ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn thì lại là mất nhiều hơn được.

Từ Liễu Thanh thì nghĩ, nhìn bộ dáng như đã định trước của Lí Vi Tu, chẳng lẽ hắn sẽ thực sự học? Nếu hắn đúng là văn võ toàn tài, vậy Nhan nhi cũng có thể gả cho hắn được.

Mà Dương Mạc Tuyền nghe được thì lại tự hiểu, nguyên lai không phải Nhan nhi không thích nam tử, chính là yêu cầu của nàng rất cao, chướng mắt người bình thường mà thôi, lại nhìn đến Lí Vi Tu trên mặt đầy tự tin. Vẻ mặt này nàng rất quen thuộc, bởi vì mỗi lần nàng cự tuyệt Nhan nhi, Nhan nhi đều trưng ra bộ dáng không chịu thua thế này, nói không chừng Lí Vi Tu nói được làm được, vậy Nhan nhi sẽ thực hiện lời hứa gả cho hắn, Nhan nhi sẽ gả cho Lí Vi Tu ư?

Dương Mạc Tuyền ngẩng đầu nhìn hai người vẫn còn đứng đối diện, lòng như đột nhiên bị cái gì đâm phải, đau đến mức phải lập tức ôm lấy ngực, lại nghe Lăng Viễn Sương cười nói: “Đêm động phòng hoa chúc, cũng là lúc đề danh bảng vàng, nhất định có thể trở thành một đoạn giai thoại.” Tâm can như thể máu ngừng chảy, ngay cả đứng cũng không vững.

Bế Nguyệt ở ngoài cửa nhìn thấy Dương Mạc Tuyền đột nhiên biến sắc, biết không ổn, liền đi vào muốn đỡ lấy nàng, lại nhìn thấy Lăng Tử Hạo đi hai bước đến bên người Dương Mạc Tuyền, từ phía sau đỡ lấy thắt lưng nàng, vẻ mặt quan tâm, hỏi: “Mạc Tuyền, nàng làm sao vậy?” Sau đó liền lui ra.

Dương Mạc Tuyền thấy là Lăng Tử Hạo liền muốn tránh đi, nhưng khí huyết không đủ, ngược lại phải bắt lấy cánh tay hắn mới có thể đứng vững thân mình, lắc lắc đầu nói: “Ta không sao.”

Lăng Tử Hạo thấy nàng sắp té xỉu đến nơi, như thế nào có khả năng không có việc gì được, liền nắm lấy tay nàng đi lên trước, nói với Lăng Viễn Sương: “Bác, thân thể Mạc Tuyền có chút không khoẻ, Hạo nhi muốn đưa nàng hồi phủ trước.”

Lăng Viễn Sương đi ra ngoài hơn nửa ngày cũng có chút mệt mỏi, chỉ là đã thật lâu không có dịp nào náo nhiệt như vậy, hứng trí không giảm, vừa rồi bị chuyện của Lăng Tử Nhan làm gián đoạn một chút, giờ còn muốn nghe diễn kịch nữa, liền nhân tiện nói: “Vậy ngươi đưa nàng trở về đi.”

Lăng Tử Nhan thấy Lăng Tử Hạo ôm Dương Mạc Tuyền, trong lòng lập tức nổi cơn giận dữ, nhưng nhìn đến Dương Mạc Tuyền sắc mặt tái nhợt, lại lo lắng không thôi, vội vàng nói: “Vẫn nên để ta đưa tẩu tẩu trở về đi!”

Từ Liễu Thanh đưa tay tóm lấy nàng, khó có được cơ hội làm cho Hạo nhi cùng Mạc Tuyền ở chung một chỗ, Nhan nhi lại làm loạn cái gì, liền cười nói: “Có ca ca con ở đây, tẩu tẩu không có việc gì đâu, con lưu lại cùng nương đi.”

Chính là vì có ca ca nên nàng mới lo lắng a, đương nhiên những lời này không thể nói ra được. Lăng tử Nhan muốn tìm lí do khác để nói, nhưng mới nói hai chữ “nhưng mà” thì Lăng Tử Hạo đã mang theo Dương Mạc Tuyền ra đến đại môn của Tuý Tiên Lâu. Lăng Tử Nhan đành nháy mắt với Lạc Nhạn, để cho nàng đi theo, lại thấy Lăng Tử Hạo giúp Dương Mạc Tuyền ngồi lên lưng ngựa, một trận tật phong liền phóng qua, Lạc Nhạn làm sao có thể đuổi kịp, trong lòng lại càng thêm nóng nảy.

_Hết chương 36_